Chương 4:
Mỗi lần ta lên núi hái thuốc, Sở Trì Thanh đều đòi đi theo. Hắn nói: “Nàng một mình đi, ta không yên tâm.”
Hắn lo lắng còn hơn cả sư phụ.
Hôm đó khi trở về từ việc hái thuốc, ta phát hiện cửa căn nhà gỗ mở toang. Ta vui mừng chạy vào, hô lớn: “Sư phụ?”
Sở Trì Thanh đứng sau lưng ta, trên vai vẫn đeo chiếc giỏ thuốc, cau mày: “Sương Sương…”
Ta nhìn thấy bóng dáng nam nhân đang cúi người sửa soạn đồ đạc trong phòng, lập tức chạy tới ôm chặt thắt lưng hắn, nhảy phóc lên: “Sư phụ, sư phụ!”
Nam nhân đưa tay đỡ ta, giọng nói bất đắc dĩ truyền đến: “Sương Sương, con lại nghịch ngợm rồi.”
Hắn xoay người đặt ta xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú nho nhã, thoạt nhìn chỉ khoảng hai mươi, ba mươi tuổi. Tóc trắng dài ngang lưng bay phất phới, áo trắng tung bay, đúng là dáng vẻ quân tử thế gian vô song, giống như ngọc trên đường.
Đây chính là sư phụ của ta, Trì Kính An.
Trì Kính An nhìn người phía sau, đôi mày kiếm nhíu lại: “Đây là?”
Sở Trì Thanh không còn nụ cười thường ngày, sắc mặt trầm xuống, kéo ta vào lòng, hỏi ngược lại: “Ngươi là ai?”
Trì Kính An nét mặt cũng không vui vẻ gì: “Chuyện này là thế nào?”
Ta vội vàng thoát khỏi vòng tay của Sở Trì Thanh: “Không có gì đâu, chỉ là mấy hôm trước con đã cứu hắn, không ngờ hắn lại theo tới đây.”
Ta kể rõ ràng mọi chuyện cho Trì Kính An nghe.
Tất nhiên, ta không dám nói việc Sở Trì Thanh ngủ cùng giường với ta.
Trì Kính An cười lạnh một tiếng, đứng cạnh ta: “Hồ ly tinh?”
Sở Trì Thanh cúi mắt nhìn ta, trong đôi mắt hồ ly như có ánh sáng lấp lánh, mê hoặc tựa sóng nước. Ta nhất thời ngây người, lắc đầu ngu ngơ: “Không phải…”
Trì Kính An lập tức che mắt ta lại, giọng lạnh đến thấu xương: “Đừng nhìn vào mắt hắn.”
Cuối cùng, Sở Trì Thanh bị Trì Kính An đuổi đi.
Trước khi rời đi, hắn thương cảm nhìn ta: “Sương Sương, nàng thật sự bỏ rơi ta sao?”
“Trì Sương, đừng nhìn vào mắt hắn.”
Khi sư phụ gọi tên đầy đủ của ta, ta thực sự rất sợ hãi, vội vàng cúi đầu, không dám hé răng.
Trì Kính An tiếp lời: “Cút nhanh lên, không ai cần ngươi cả.”
Sư phụ hiếm khi lộ ra cảm xúc âm u như vậy. Ta không hiểu vì sao người lại nói những lời này, chỉ nhớ lại lời sư phụ từng bảo rằng cứu ai cũng được, nhưng tuyệt đối đừng cứu hồ ly.