Giáo Y Ngây Thơ

Chương 100: Thủy linh cổ.

Chương 100: Thủy linh cổ.
Nhìn hành động của Thủy Vũ Khê, toàn thân Miêu Húc cứng đơ ra. Thật không ngờ cô ấy lại dứt khoát như vậy.
Thân hình cô ấy có chút gầy gò, nhưng tấm lưng trần sáng bóng, trẵng nõn. Mặc dù có nhiều chỗ không cõ thịt, nhưng những chỗ cần có thịt thì lại rất đầy đặn, ví dụ như ngực, mông.
Lúc cô gỡ cúc áo ngực và cởi bỏ chiếc áo ra, tấm lưng hoàn mỹ ấy hiện ra trước mặt Miêu Húc. Nếu như chỉ có điểm này, Miêu Húc vẫn còn có thể chịu đựng được, nhưng khi cô cong người bắt đầu chút bỏ tấm vải cuối cùng còn sót lại trên cơ thể, thì Miêu Húc ngồi đã có chút không vững rồi. Đúng vậy, hắn đã có chút hỗn loạn, suy nghĩ cũng có chút hỗn loạn, tinh thần có chút hỗn loạn, tâm tưởng có chút hỗn loạn. Toàn thân đều hỗn loạn.
Hắn ngồi trên giường còn Thủy Vũ Khê lúc này thì đứng trên giường. Nếu như không phải cô trút bỏ đi lớp vải cuối cùng kia, thì Miêu Húc chẳng qua cũng chỉ là nhìn thấy một thân hình thon thả mà thôi. Nhưng lúc cô bé trút bỏ hết lớp vải cuối cùng ấy, cái mà hắn nhìn thấy không chỉ có hình dáng xinh đẹp kia, mà còn nhìn thấy được hai bờ mông trắng nõn, và càng nghiêm trọng hơn đó là khoảng cách với hắn lại gần như vậy, lại là nhìn từ thấp lên cao, và có thể nhìn thấy rất rõ ràng cái tấm hồng hồng, nõn nà ở nơi ấy.
Đây là lần đầu tiên Miêu Húc nhìn thấy rõ ràng như vậy, có thể nhìn thấy cái chỗ thần bí của người phụ nữ ở một khoảng cách gần như vậy, hơn nữa người con gái trước mặt hắn lại xinh đẹp, dịu dàng, uyển chuyển như dòng nước.
Người phụ nữ như vậy, chỉ cần là dung mạo thôi cũng đủ để khiến cho đám đàn ông điên cuồng lên rồi, huống hồ là đến mức độ như thế này?
Nước bọt bất giác chảy ra. Hắn cứ như vậy ngơ ngác ngắm nhìn người đẹp chỉ gần trong gang tấc.
Tim của Thủy Vũ Khê cũng đập càng ngày càng nhanh sao? Toàn thân toát lên một cảm giác nóng bỏng. Cảm giác đó giống như đang đứng ở miệng núi lửa vậy. Thậm chí làn da trắng nõn của cô cũng dần dần ửng hồng, nhưng ánh mắt của cô trước sau vẫn là một vẻ thanh tinhjh như vậy. Cô biết, hắn là đang trị bệnh cho cô, thậm chí để bài tiết hết chất độc trong người cô ra ngoài, hắn không ngần ngại hi sinh nguyên khí của chính mình.
Đương nhiên, nguyên khí là cái gì thì Thủy Vũ Khê không biết. Trên thực tế cũng không có cái thứ gọi là nguyên khí. Chỉ là bản năng cho cô biết rằng, Miêu Húc vì giúp cô mà phải hi sinh rất lớn, rất lớn.
Nếu như lúc này bản thân cô còn làm ra bộ dạng ngượng ngùng, xấu hổ, vẫn còn để ý đến chuyện thân thể của mình đã bị Miêu Húc nhìn thấy hết rồi, vẫn còn để ý rằng mình bị hắn lợi dụng, vậy thì bản thân cô còn ra cái gì nữa?
Cố gắng kìm nén lại cảm giác xấu hổ trong lòng, Thủy Vũ Khê bỏ áo và quần lót ra một chỗ, sau đó quay lưng lại với Miêu Húc và nằm sấp xuống.
Nhưng vừa nằm xuống được một lát, không thấy Miêu Húc có động tĩnh gì, cô quay đầu lại nhìn thì thấy Miêu Húc đang nhìn chằm chằm vào nơi thần bí nhất của mình, ánh mắt dán chặt vào đó, trên khóe miệng còn vương cả nước bọt. Quan trọng hơn nữa đó là, hai lỗ mũi hắn có hai dòng máu tươi chảy ra, sắp rơi xuống ga giường đến nơi rồi.
-Bác sĩ Miêu, anh…anh chảy máu cam rồi…
Dù thế nào thì Thủy Vũ Khê cũng mới có mười tám, mười chín tuổi, lại sống ở thời đại cải cách, mở rộng như thế này, đương nhiên hiểu rõ vì sao Miêu Húc lại bị chảy máu mũi. Vỗn dĩ cô đã thấy ngượng ngùng nay lại càng thêm ngượng, nhiệt độ cơ thể cũng vì vậy mà tăng vọt lên.
-À…
Lúc này Miêu Húc mới hoàn hồn, vội vàng thu lại ánh mắt, vội chụp lấy cái khăn mặt vừa rồi Thủy Vũ Khê lau mồ hôi cho mình lau lau mũi.
-Ngại quá, tôi bị viêm mũi, từ nhỏ đã như vậy rồi. Cứ không cẩn thận một chút là lại bị chảy máu…
Miêu Húc vẻ mặt áy náy, ngại ngùng hướng mắt ra phía Thủy Vũ Khê giải thích một câu rồi quỳ lên giường.
-Không sao, anh cũng nên chú ý hơn đến sức khỏe…
Thủy Vũ Khê miệng nói, trong lòng lại không ngừng suy nghĩ. Viêm mũi với chảy máu mũi thì có liên quan gì đến nhau?
Đương nhiên cô biết rằng đây chỉ là cái cớ của Miêu Húc nên cũng không truy hỏi đến cùng nữa.
-Được rồi, chúng ta bắt đầu giai đoạn chữa trị thứ hai trong ngày hôm nay nào…
Miêu Húc hít một hơi thật sâu, cố gắng để cho tâm trạng đang hỗn loạn của mình bình tĩnh trở lại. Nếu như còn tiếp tục xuất hiện tình trạng chảy máu mũi, như vậy thì thực sự là quá mất mặt rồi.
-Vâng.
Thủy Vũ Khê nhẹ nhàng gật đầu, toàn thân nằm sấp lên giường.
Tư thế như thế này, một thân hình đẹp đẽ không mảnh vải che thân, đối với bất kì người đàn ông nào mà nói cũng đều có một sức sát thương rất lớn. Miêu Húc cũng không phải là ngoại lệ. Hắn chỉ là một người đàn ông bình thường, nhìn thấy tư thế này của Thủy Vũ Khê thì trong đầu hắn cũng chỉ có một tâm niệm lớn nhất đó là nhào tới và cắm thẳng vào. Nhưng hắn không thể, tuyệt đối không thể.
Hít sâu thêm một lần nữa, ít nhiều cũng làm trái tim kia an phận được một chút. Miêu Húc từ từ dang hai tay ra, ấn hai đầu ngón tay vào vị trí vừa rồi.
Chất độc trong người Thủy Vũ Khê đã tích tụ rất sâu, những chất độc vừa rồi ép ra chẳng qua chỉ là tầng bên ngoài cùng, còn ngón tay của hắn cũng có phát huy tác dụng sinh cơ trong người cô, đó chính là làm cho cơ thể cô từ từ thích ứng với một sự cân bằng mới.
Bây giờ, cơ năng trong người cô đã được kích hoạt lên, sự lưu thông của máu cũng nhanh hơn, lỗ chân lông cũng đã mở ra hoàn toàn. Lúc này chính là thời cơ tốt nhất.
Cùng với sự xoa bóp của hai tay trên lưng của Thủy Vũ Khê, Thủy Vũ Khê cảm thấy như một ngày của mùa đông vậy, dường như có hai quả cầu lửa bé nhỏ đang ở sát ngay bên cạnh mình, rất ấm áp và hài hòa. Cô lại rất thích cảm giác ấm áp này.
Thể chất của cô là thiên hàn vì vậy cũng thường xuyên cảm thấy lạnh.
Cảm giác của Miêu Húc lại là một chuyện khác. Lúc trước chỉ là hai đầu ngón tay nên vẫn chưa thấy làm sao. Bây giờ là cả bàn tay đều đặt trên lưng của Thủy Vũ Khê, cảm giác tinh tế, sáng bóng ấy khiến cho hắn có một cảm giác như muốn bay lên không trung. Nhưng cũng không thể nào cảm nhận và hưởng thụ cái sự mềm mại ấy được, hắn cần phải khống chế được tinh thần của chính mình, khống chế suy nghĩ của hắn, khống chế kình khí tập trung ở lòng bàn tay.
Hai tay trượt trên sống lưng của Thủy Vũ Khê, trượt qua trượt lại, cứ như vậy, lúc thì dùng sức, lúc thì nhẹ nhàng vuốt ve. Thủy Vũ Khê có thể cảm nhận được rất rõ ràng hai bàn tay nóng hổi ấy của Miêu Húc. Thậm chí cô còn có một cảm giác, luồng khí ấm nóng ấy không chỉ có ở bề mặt da của mình, mà còn đi sâu vào trong cơ thể nữa. Cơ thể vốn đã nóng của cô dưới sự xoa bóp của hai luồng ấm nóng này thì càng ngày càng nóng.
Đặc biệt là những chỗ được Miêu Húc vuốt qua, đã lấm tấm xuất hiện những giọt mồ hôi. Những giọt mồ hôi này còn mang theo một thứ màu đen đen, đó là những độc tố ngưng động trên bề mặt da. Cùng với sự chuyển động hai tay của Miêu Húc, dưới làn da ửng hồng của cô dần dần xuất hiện một luồng màu đen.
Miêu Húc cứ như vậy từng chút, từng chút một đẩy luồng đen kia hướng xuống hai chân của cô. Lúc hai bàn tay hắn đi tới hai bờ mông căng tròn của cô thì hai tay của Miêu Húc có chút hơi run. Đám đen không dề dàng gì mới ngưng tụ lại được thậm chí suýt chút nữa đã tan biến, còn thân hình Thủy Vũ Khê cũng run lên nhè nhẹ.
Hai người đều rất ăn ý trong việc duy trì sự trầm lặng. Miêu Húc không có thời gian để cảm nhận sự mềm mại ở nơi đó, hai tay tiếp tục đẩy cho đám đen kia hướng xuống dưới chân, cứ như vậy trượt qua đùi cô, trượt qua chân cô. Lúc đẩy đám đen kia xuống đến dôi chân trắng nõn của cô, thì đám màu đen kia đã biến thành một khối đen kịt như một cái bớt đen vậy.
Miêu Húc không chút do dự, lập tức rút kim ra, cùng lúc cắm vào hai lòng bàn chân của Thủy Vũ Khê, sau đó nhìn thấy đám đen đó nhanh chóng biến mất, còn cây kim vốn dĩ sáng bóng thì ngày càng đen, càng ngày càng sáng.
Lúc đám đen kia nhanh chóng tan biến, Miêu Húc dứt khoát rút cây kim ra, tiện tay ném vào trong chiếc hộp màu đen, một tay lại tóm lấy cẳng chân của Thủy Vũ Khê, sau đó khống chế luồng khí trong lòng bàn tay, theo như hướng ban đầu đẩy trở lại.
Lúc một lần nữa đi qua đùi của Thủy Vũ Khê, Miêu Húc lúc này đã không còn cảm giác căng thẳng như vừa xong, hắn lại một lần nữa nhìn thấy rất rõ ràng cái thần bí màu hồng phấn ấy, không thể nhịn được mà nuốt nước bọt, còn một tay thì bất giác nhẹ nhàng vuốt ve trên đùi của Thủy Vũ Khê.
Lực mà hắn sử dụng nhẹ nhàng hơn vừa xong rất nhiều, đối với Thủy Vũ Khê mà nói, dường như có cô số con kiến đang bò trên người vậy, cảm giác thật ngứa ngáy. Thân thể vốn dĩ đã nóng ran lên rồi giờ đây không chịu nổi đã bắt đầu run lên.
Thể chất của cô vốn yếu đuối, nhưng cảm xúc của cô thì nhạy bén hơn những người phụ nữ bình thường. Vừa rồi Miêu Húc sử dụng lực tương đối lớn còn có thể miễn cưỡng chịu đựng được, nhưng lúc Miêu Húc giảm lực đi thì cô đã khó mà chịu đựng được.
Một cảm xúc chưa từng xuất hiện sượt qua trong lòng, người run lên mạnh hơn. Lúc này cô có một cảm giác như lên đến cực điểm.
-Uhm.
Thủy Vũ Khê không nhịn được mà thốt ra một tiếng rên khe khẽ, cũng là tiếng rên khẽ ấy kéo Miêu Húc quay trở lại với thực tại. Nhìn thấy chất lỏng màu trắng chảy ra từ cái nơi thần bí ấy của cô, khuôn mặt của Miêu Húc đã ửng đỏ. Hắn đã…
Chậc. Thủ pháp của mình từ lúc nào đã trở nên cao minh đến mức độ như thế này rồi? Chỉ là nhẹ nhàng xoa bóp thôi mà đã có thể khiến cho người phụ nữ đạt được đến cảnh giới khoái lạc như thế này rồi?
Vội vàng di chuyển tay lên phía trên.
Thực ra quá trình chữa trị ngày hôm nay có thể coi như đã kết thúc được rồi, nhưng hắn lại không ngừng mát xa. Ngoài việc có chút không nỡ theo bản năng ra, nguyên nhân quan trọng hơn đó là vẫn muốn xác nhận xem cổ trong người cô bé là loại cổ gì.
Dựa vào thủ pháp độc đáo, Miêu Húc đã dần dần nhìn thấy trên lưng của Thủy Vũ Khê xuất hiện một vệt màu xanh nhạt. Là kiểu màu xanh có xen lẫn chút màu bạc. Đây không phải là thánh âm cổ trong thất linh thánh cổ, mà nó là thủy linh cổ.
Thất linh thánh tổng cộng có bảy loại cổ, phân thành ngũ hành linh cổ là kim mộc thủy hỏa thổ và hai loại âm dương thánh cổ. Thánh âm cổ trong người của Bạch Hiểu Thần là bị người ta cấy vào, còn thủy linh cổ trong người của Thủy Vũ Khê là do bẩm sinh mà có, vẫn là loại linh cổ bẩm sinh.
Có được kết luận như vậy rồi, Miêu Húc dường như vui mừng đến phát điên. Chả trách mà thể chất của cô lại yếu như vậy, chả trách tính cách cô lại nhu mì như vậy, hóa ra là vì từ khi sinh ra đã mang trong mình thủy linh cổ. Điều này khiến cho tiên thiên chi thủy trong người cô từ khi sinh ra đã tràn trề, dưới sự cân đối của ngũ hành, đương nhiên sẽ hình thành một cô gái dịu dàng như dòng nước.
-Được rồi, cô đi tắm trước đi, đợt điều trị hôm nay đến đây là có thể kết thúc được rồi.
Miêu Húc thởi một hơi thật dài, hai loại áp lực căng thẳng và lo lắng đến tột độ ấy suýt chút nữa đã khiến cho tinh thần của hắn bị vỡ tan ra rồi. Có điều nghĩ đến cổ độc trong người của Thủy Vũ Khê thực sự là thất linh thánh cổ, thì hắn vui mừng khôn xiết. Chỉ cần đợi hắn điều tiết cho cơ thể cô đến một cảnh giới nhất định, thì có thể dẫn dụ cổ từ trong người cô ra ngoài. Đến lúc đó không chỉ chữa trị được tận gốc căn bệnh của cô, mà còn có thể hóa giải được thất thương tuyệt tình cổ trong người hắn. Đây quả là một mũi tên trúng hai đích.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất