Giáo Y Ngây Thơ

Chương 99: Dốc hết sức lực.

Chương 99: Dốc hết sức lực.
Hai ngón tay của Miêu Húc điểm vào chiếc áo ba lỗ của Thủy Nhi, luồng khí trong cơ thể từ hai đầu ngón tay thoát ra ngoài, đi vào trong cơ thể của Thủy Nhi, sau đó dùng sự cảm nhận cao nhất để khống chế luồng khí này, hai tay giống như đang nhẹ nhàng chèo thuyền vậy. Từ phần lưng của cô lái lên đến hai vai, mỗi lần di chuyển một chút là Miêu Húc phải cố gắng hết sức. Dù sao thì đây cũng không phải là biện pháp mát xa thông thường, phải để luồng khí trong người thoát ra ngoài. Bản thân phải có một tâm thần cực mạnh, lại còn phải khống chế cho luồng khí không được tản ra, việc này tiêu hao tâm sức rất nhiều, thậm chí còn mệt hơn cả việc đại sát tứ phương ở câu lạc bộ Đông Phương.
Vào thời khắc này, hắn thậm chí không thể nào để ý được đến việc đang tiếp xúc với làn da mịn màng của Thủy Vũ Khê, càng không có tâm trạng để nghĩ đến những ý niệm tà ác khác. Dốc toàn bộ tâm sức để khống chế luồng khí ở đầu ngón tay, từng chút từng chút một di chuyển đến hai bả vai.
Lúc hai ngón tay của hắn di chuyển đến bả vai của Thủy Vũ Khê, trên lưng của Thủy Vũ Khê đã xuất hiện một đường dấu màu đỏ, còn trên đầu ngón tay của Miêu Húc cũng xuất hiện một vệt màu đen.
Miêu Húc biết đó là chất độc trong người của cô bé, không chút chần trừ, càng không dừng lại một giây, hai đầu ngón tay của hắn tiếp tục di chuyển hướng xuống lòng bàn tay của cô. Bởi vì hai cánh tay của Thủy Vũ Khê dang rộng hết cỡ, hai tay của Miêu Húc đương nhiên là dài hơn tay của cô, nhưng nếu như ngồi trên eo cô bé như thế này thì không thể nào đẩy chất độc xuống lòng bàn tay được. Cùng với sự di chuyển của hai đầu ngón tay, thân người của Miêu Húc cũng dần dần nằm xuống, hai tay cũng mở rộng xuống theo hai cánh tay của Thủy Vũ Khê. Lúc Miêu Húc dùng hết sức để ép vệt đen kia ra đến đầu ngón tay, thì toàn bộ thân người trên của Miêu Húc dường như đã nằm nhoài lên trên người của Thủy Vũ Khê, cảm nhận được làn da còn mềm mại hơn cả đậu phụ của Thủy Vũ Khê, cảm nhận được làn hơi ấm nóng hổi trong người của cô bé, Miêu Húc chỉ thấy tim mình bất chợt đập nhanh hơn. Không chỉ có như vậy, máu trong người cũng dần dần nóng lên.
Về phần Thủy Vũ Khê, hơi thở cũng có phần gấp gáp, im đập còn nhanh hơn. Từ nhỏ tới lớn, cô đã bao giờ gần gũi với người khác giới như thế này đâu chứ?
Đặc biệt là lúc cô cảm thấy có một vật gì đó cứng cứng đè xuống mông mình, càng cảm thấy khó thở hơn. Co biết Miêu Húc không có ý gì cả, đó chẳng qua chỉ là một phản ứng tự nhiên hết sức bình thường. Mặc dù là một phản ứng tự nhiên hết sức bình thường nhưng cũng là một chuyện cảm thấy rất ngại.
Lúc toàn bộ người Miêu Húc dường như nằm trên người cô, cô đã có thể cảm nhận rõ ràng được nhịp tim của Miêu Húc đang đập cực nhanh, cực mạnh. Không biết tại sao, ngoài cảm giác ngượng ngùng ra, trong lòng cô còn có một loại cảm giác thấy rất an toàn. Đó là cảm giác an toàn mà ngay cả khi bên cạnh cha mình cô cũng không có được. Cô cảm thấy có một sự an tâm đến lạ.
Lúc này cô thậm chí còn không suy nghĩ đến căn bệnh của mình, và cũng không mảy may nghĩ đến vận mệnh của mình.
Đương nhiên là Miêu Húc cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Thủy Vũ Khê không ngừng tăng cao, hắn biết rằng nếu cứ như thế này, đừng nói là Thủy Vũ Khê mà đến ngay bản thân hắn có thể cầm cự được cũng rất mong manh. Không dám dừng lại lâu hơn nữa hắn dùng toàn bộ sức lực, hai ngón tay nhấn thật mạnh trên mu bàn tay của Thủy Vũ Khê, cứ như vậy ấn cho đến đầu ngón tay. Luồng đen đó bị hắn ép cho ra đến đầu ngòn tay của Thủy Vũ Khê.
Nhìn thấy đầu ngón tay đen kịt của Thủy Vũ Khê, Miêu Húc nhanh chóng từ thân người cô bật dậy, không cả kịp lau mồ hôi vương trên trán, cầm lấy cây kim đã được chuẩn bị sẵn, một đầu cắm vào ngón tay cảu Thủy Vũ Khê thì nhìn thấy luồng đen trên đầu ngón tay của Thủy Vũ Khê nhanh chóng bị cây kim hút ra. Cây kim vốn sáng long lanh dần dần cũng biến thành màu đen.
Đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa Thủy Vũ Khê và Âu Dương Quân Mộng. Đối với Âu Dương Quân Mộng hắn căn bản không cần phải tốn quá nhiều công sức như thế này, có cắm cả con dao vào cũng không sao. Còn Thủy Vũ Khê thì khác, sức khỏe của cô vốn dĩ không thể làm như vậy được. Thậm chí cắm trực tiếp cây kim vào cũng không được, bắt buộc phải ép từng chút từng chút một ra ngoài. Nếu như cắm thẳng cây kim vào, rồi để mặc cho cây kim ăn chất độc trong người cô bé, như vậy cho đến cuối cùng thì chất độc cũng hết, và cơ thể của Thủy Vũ Khê cũng không thể chống đỡ được sự dày vò ấy. Kết quả duy nhất đó là mất mạng ngay tại chỗ.
Nhìn thấy vệt đen ở trên tay của Thủy Vũ Khê được cây kim hút ra, Miêu Húc lại nhanh chóng rút cây kim ra, bỏ vào chiếc hộp đen ở phía sau mình. Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Tất cả những cái này, nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng trên thực tế cũng phải tiêu hao hết mười lăm phút đồng hồ. Hơn nữa tiêu hao tâm sức của Miêu Húc cũng khá nhiều. Nhân lúc Thủy Vũ Khê không chú ý, liếc nhìn lòng bàn tay mình thì phát hiện ra màu đó lại đậm thêm một chút, hắn không khỏi chau mày. Nếu như cứ với tốc độ như thế này, thì bản thân hắn liệu có cầm cự được đến lúc ép hết chất độc trong người cô bé ra ngoài hay không?
-Được rồi, nghỉ ngơi một lát đi đã, lát nữa lại tiếp tục.
Nhìn Thủy Vũ Khê vẫn còn đang nằm sấp ở trên giường nói qua một tiếng, Miêu Húc ngồi luôn bên cạnh giường, nhắm hờ hai mắt, nhẹ nhàng thở hắt ra. Hắn phải điều chỉnh lại trạng thái tinh thần của mình, để tin thần của hắn có để đạt được mức bão hòa. Như vậy thì mới có thể bài tiết chất độc cho cô được tốt hơn. Dù sao thì thể chất của cô bé thực sự rất yếu, chỉ cần một chút sơ xuất đều có khả năng phá vỡ sự cân đối về sinh lí trong cơ thể cô bé. Một khi đã bị phá vỡ, thì với thể chất sức khỏe của cô bé chắc chắn sẽ mất mạng.
Đây cũng là điểm khác biệt lớn nhất giữa cứu người và giết người. Sai một bước thì có thể ra đòn lại, nhưng cứu người thì không được phép phạm bất kì sai lầm nào.
Thủy Vũ Khê từ trên giường ngồi dậy, nhìn qua đầu ngón tay của mình, phát hiện ra có một lỗ rất nhỏ, vậy mà không có một chút máu nào, trong mắt lộ rõ vẻ hiếu kì. Rốt cuộc thì đó là kim gì?
Tại sao bản thân cô không hề cảm thấy có một chút đau đớn nào?Lại quay sang nhìn Miêu Húc, phát hiện ra hắn không chỉ đang thở dốc, mà trên trán còn lấm tấm mồ hôi, cô không khỏi thấy đau lòng. Cô biết rằng, nhìn thì chỉ là biện pháp xoa bóp, mát xa thông thường, nhưng thực sự là rất khó khăn. Mặc dù cô không biết luồng khí ấm áp chạy vào cơ thể mình rốt cuộc là cái gì, nhưng đối với Miêu Húc mà nói thì đó là một sự tiêu hao rất lớn. Cô và hắn không thân không thích, hắn lại vô tư giúp đỡ mình như vậy. Chỉ cần nghĩ đến đây, ánh mắt vốn đã dịu dàng của Thủy Vũ Khê lại càng thêm dịu dàng.
Nhân lúc Miêu Húc đang nhắm mắt nghỉ ngơi, co nhẹ nhàng đứng dậy từ trên giường, cũng không thèm khóa áo lên mà nhẹ nhàng đi vào nhà vệ sinh, bật nước nóng, nhúng ướt khăn mặt, rồi lại vắt khô, sau đó quay lại bên cạnh Miêu Húc, nhẹ nhàng lau khô mồ hôi trên trán cho hắn.
Cô không thể làm gì được cho hắn, vậy thì chỉ có thể dùng chút sức mọn của mình để làm cho hắn cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Khăn mặt ấm nóng chạm vào da khiến cho Miêu Húc bỗng nhiên mở mắt. Lúc nhìn thấy Thủy Vũ Khê chỉ mặc một bộ quần áo dán vào người đứng trước mặt, đang lau mồ hôi trên trán cho mình thì nhất thời ngây người ra.
Một người rất giỏi ở cảnh giới giác ngộ, sự cảm nhận của hắn đương nhiên vượt xa những người bình thường, nhưng từ trước khi Thủy Vũ Khê rời khỏi giường đi lấy khăn mặt mà bản thân hắn lại không hề hay biết gì. Lẽ nào vừa rồi thực sự tiêu hao nhiều sức lực đến như vậy sao? Thần trí của hắn đã mệt mỏi đến mức như thế này rồi hay sao?
Có điều lúc hắn nhìn thấy bộ bực trắng nõn gần ngay trong gang tấc ấy, Miêu Húc nhanh chóng ném những cái kinh ngạc kia ra khỏi đầu.
Da của Thủy Vũ Khê vốn dĩ đã trắng rồi, hơn nữa lại rất săn chắc. Toàn thân cô bé khi nhìn lên tựa hồ như một dòng nước. Bây giờ lại gần như thế này, thậm chí hắn còn có thể ngửi thấy mùi hương từ cơ thể cô bé tỏa ra. Đầu hắn chỉ cần cử động nhẹ một chút là mũi đã có thể chạm được vào ngưc của cô rồi. Mặc dù còn cách một lớp áo lot, nhưng vẻ đẹp như vậy vẫn khiến cho máu trong người Miêu Húc vốn đang yên tĩnh lại một lần nữa cuộn trào. Thậm chí hắn còn có một cảm giác rất kích động, một cảm giác xúc động đến nỗi muốn ôm ghì lấy Thủy Nhi vào lòng.
-Bác sĩ Miêu, có phải là mệt quá rồi không? Nếu như mệt quá, thì ngày mai chúng ta lại tiếp tục điều trị có được không?
Dường như Thủy Vũ Khê không hề để ý đến ánh mắt hau háu như con sói đói của Miêu Húc, chỉ cảm thấy xót thương cho hắn. Nhìn thấy hắn mở mắt, thì nhẹ nhàng đề nghị.
-Không được, chất độc trong người của cô tích tụ đã quá sâu, cần phải ép ra hết. Bắt buộc phải ép từng lớp từng lớp một. Ngày mai còn có nhiệm vụ của ngày mai.
Miêu Húc lắc đầu, nói chắc nịch. Thực ra trong lòng hắn đang thầm nhắc nhở rằng: căn bản tôi không thể biết trước được cổ độc trong người mình lúc nào sẽ phat tác, có thể ép chất độc ra sớm một chút là điều tốt nhất.
Nhìn thấy bộ dạng chắc như đinh đóng cột của Miêu Húc, Thủy Vũ Khê không hề cảm thấy có chút sợ hãi nào, mà ngược lại lại cảm thấy rất gần gũi, nhẹ nhàng nói:
-Vậy anh nghỉ ngơi thêm một lát đi, tôi không vội…
Cô thực sự lo lắng Miêu Húc bị quá sức.
Miêu Húc thực sự cũng muốn nghỉ ngơi thêm một lát nữa, nhưng hắn sợ rằng nếu cứ nghỉ như vậy, nhìn vào cơ thể dường như không có mảnh vải che thân của Thủy Nhi, hắn có thể sẽ làm ra những việc mà bản thân hắn không thể khống chế được. Nếu như ở đây chỉ có hai người là hắn và Thủy Nhi, nếu như Thủy Nhi cam tâm tình nguyện, vậy thì hắn cũng sẽ không quan tâm sẽ xảy ra chuyện gì. Mặc dù thể chất của Thủy Nhi yếu đuối, nhưng hắn cũng là một người biết thương hoa tiếc ngọc, đương nhiên sẽ biết phải gìn giữ như thế nào. Nhưng vấn đề ở đây là, bên ngoài còn có một đám phụ nữ giữ như hổ đói.
Lâm Hâm Tuyền và Bạch Hiểu Thần thì không cần nói rồi, chỉ cần nhắc đến con mụ Phương Tâm Viện thôi. Nếu như biết được hắn và Thủy Nhi ở trong phòng còn làm chuyện khác ngoài chuyện chữa trị, thì có khi ả ta sẽ mang dao vào mà phanh thây hắn ra. Hắn không thể không nghĩ đến chuyện mình sẽ bị người đẹp kia hung hăng chém chết.
Mặc dù không thể làm, chỉ có thể nhìn, điều đó đối với hắn cũng là một sự tra tấn. Vậy thì thà chữa trị xong sớm rồi đi ngủ còn hơn.
-Không sao, bây giờ có thể được rồi. Cô nằm xuống đi, để tôi xoa bóp phần chân cho cô.
Miêu Húc lắc đầu, cố gắng để bản thân có một dáng vẻ bình thường nhất.
Nhìn thây bộ dạng cố chấp của Miêu Húc, Thủy Vũ Khê cũng không nói nhiều nữa, nằm luôn lên giường.
Miêu Húc ngắm nhìn cái lưng trần trắng sáng của Thủy Vũ Khê, bờ mông được chiếc quần lót bao bọc. Hắn suy nghĩ về vấn đề sẽ sử dụng sức như thế nào thì phát hiện ra rằng cách tốt nhất vẫn là như vừa xong, ép chất độc ra đầu ngón chân, sau đó sẽ dùng kim để hút ra. Nếu như vậy thì không chỉ có áo con, mà đến ngay cả chiếc quần lót kia cũng trở thành vậy gây trở ngại. Nhưng chẳng lẽ lại bắt cô ấy cởi hết ra sao?
Liệu cô ấy có nghĩ linh tinh gì không?
-Thủy Nhi…
-Vâng…
-Cô có phiền nếu cởi hết cả quần lót, áo lót ra không? Yên tâm, tôi là một bác sĩ có y đức cao thượng, rất lương thiện và thuần khiết. Trong mắt tôi…
-Tôi cởi…
Miêu Húc dáng vẻ đạo mạo, đang định thốt ra cái câu khẩu hiệu kinh điển của mình thì không ngờ còn chưa nói xong đã nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Thủy Vũ Khê vang lên. Sau đó cô đã ngồi dậy, hai tay với ra phía sau, tháo cúc của chiếc áo ngực…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất