Giáo Y Ngây Thơ

Chương 101: Di nguyện vĩ đại

Chương 101: Di nguyện vĩ đại
- Ừm…
Thủy Vũ Khê khẽ gật đầu, cầm lấy đồ đạc và chiếc áo váy màu xanh lam vào phòng vệ sinh trước mặt Miêu Húc. Khi hắn dùng khí kình của mình xoa bóp, trên người cô cũng xuất hiện rất nhiều vết đen, khỏi hỏi cũng biết là do dư độc thẩm thấu ra ngoài thông qua khuếch tán từ các mao mạch, thậm chí có thể ngửi thấy mùi hôi tanh nhàn nhạt. Thủy Vũ Khê không có bệnh sạch sẽ, nhưng đã là phụ nữ thì ai lại muốn có mùi hôi này trên người?
Dù cô cảm thấy tắm rửa trong phòng của Miêu Húc không ổn cho lắm, nhưng cũng không chịu cứ thế mà về.
Nhìn dáng lưng mình hạc xương mai của Thủy Vũ Khê, đặc biệt là vòng ba trắng mịn kia, Miêu Húc không kìm được nuốt nước miếng. Mẹ nó, làm bác sĩ đúng là hạnh phúc con mẹ nó luôn, nếu chẳng phải trị bệnh thì hắn làm gì được rửa mắt đã thế này?
Nhớ lại cảm giác bàn tay chạm vào da thịt của Thủy Vũ Khê khi nãy, trong lòng hắn cứ rạo rực, thứ đó cũng dựng đứng lên.
Nhưng đúng lúc này, lồng ngực của hắn đột ngột đau nhức dữ dội, hệt như có kẻ đâm thẳng một cây châm vào đó.
Cơn đau ập đến quá bất ngờ như thế khiến hắn suýt nữa ngất lịm đi, cả người lảo đảo mém ngã lăn ra đất. Hắn dùng một tay ôm ngực, tay còn lại chống trên đầu giường cố gắng giữ vững cơ thể.
Một phút trôi qua, cơn đau mới dần dần nguôi đi một chút, lúc này Miêu Húc mới có sức lấy ra một viên thuốc màu đen đưa vào miệng. Chừng vài phút sau, cơn đau mới từ từ lui đi, hắn đưa tay lên, nhíu chặt lông mày nhìn lòng bàn tay đã đổi sang màu xanh lam nhạt.
Đổi thành màu xanh nhạt? Đổi màu nhanh như thế sao? Cứ thế mà đổi thành màu xanh nhạt à?
Phải cần ít nhất trên mười ngày thì dư độc trong người Thủy Vũ Khê mới có thể loại bỏ triệt để, tuy quá trình tiếp theo sẽ nhẹ nhàng hơn hôm nay, song cũng cần tinh thần mạnh mẽ để cảm nhận. Bây giờ lòng bàn tay đổi thành màu xanh, hắn còn có thể kiên trì đến ngày đó không?
Nghĩ đến việc chữa trị cho Thủy Vũ phải mất một khoảng thời gian nhất định, đầu mày của Miêu Húc càng nhíu chặt hơn, lẽ nào hắn không thể thoát khỏi sự trừng phạt của ông trời?
Chẳng lẽ hắn phải chết trẻ sao? Chẳng lẽ đây chỉ là trò đùa mà ông trời dành cho hắn?
Đem hy vọng đến trước mặt hắn, rồi khiến hắn không thể nào chạm tới hy vọng đó?
“Cạch…” Đúng lúc này cửa phòng vệ sinh đã mở, tiếp đến lại thấy Thủy Vũ Khê mặc chiếc áo váy màu xanh lam bước ra.
Mái tóc hơi ẩm của cô gái được vén gọn ra sau lưng, những vết đen trên cơ thể đã được rửa sạch hoàn toàn. Gương mặt trắng trẻo nhẹ ửng hồng, không biết vì nước nóng hay vì xấu hổ lúc nãy, có điều nó khiến cô vốn đã xinh đẹp lại càng trở nên xuất chúng hơn.
Ngắm Thủy Vũ Khê đẹp tựa hoa sen mới nở, Miêu Húc nở nụ cười ấm áp:
- Ha ha, hôm nay đã loại bỏ được lượng dư độc lớn nhất, tiếp đó có thể mất từ mười đến mười lăm ngày nữa. Mỗi ngày em chỉ cần đến đúng giờ, tới lúc đó có thể ép hết dư độc trong người em ra.
- Cám ơn anh, bác sĩ Miêu.
Nhìn vầng trán Miêu Húc lại ướt đẫm mồ hôi, Thủy Vũ Khê biết hắn đã trả giá lớn để giúp mình, cô liền cúi người hành lễ với hắn, đây là hoàn toàn xuất phát từ sự cảm kích tận đáy lòng.
- Ha ha ha, khách sáo rồi, khách sáo rồi, là một bác sĩ có y đức cao thượng, chính trực lương thiện, chữa bệnh cứu người vốn dĩ là chuyện bọn anh nên làm, em sớm về nhà nghỉ ngơi đi.
Miêu Húc cười ha hả tỏ vẻ không để bụng, nhưng hắn vẫn thu lại ánh mắt lưu luyến không rời từ cổ áo của Thủy Vũ Khê. Khi cô cúi người lúc nãy, hắn lại được chiêm ngưỡng sắc xuân thêm lần nữa.
- Ừm!
Thủy Vũ Khê dịu dàng gật đầu, mỉm cười với Miêu Húc rồi đi về phía cửa, đưa tay mở cửa ra.
Đúng lúc đó liền thấy Vương Mộng Bồi xông thẳng vào trong, suýt nữa đụng phải Thủy Vũ Khê.
Không chỉ có Vương Mộng Bồi, cả Bạch Hiểu Thần và Lâm Hâm Tuyền cũng đứng ở ngoài cửa.
- Mọi người… có… có chuyện gì vậy?
Thủy Vũ Khê có phần sững sờ, tại sao họ lại kéo đến đây?
- Chị Thủy nhi, anh ta… anh ta không có làm… làm gì chị chứ?
Chẳng biết Vương Mộng Bồi lấy ra dũng khí từ đâu mà chủ động hỏi thẳng Thủy Vũ Khê.
Nghe Vương Mộng Bồi hỏi vậy, lại bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của Bạch Hiểu Thần và Lâm Hâm Tuyền, sao Thủy Vũ Khê không hiểu họ đang lo lắng điều gì được chứ?
Cô liền cười đáp:
- Bác sĩ Miêu là người tốt, sao anh ấy có thể làm gì tôi được?
Dứt lời, cô gật đầu chào nhóm người Bạch Hiểu Thần và Lâm Hâm Tuyền rồi rời khỏi.
Vương Mộng Bồi ngây cả người, y đã hoàn toàn bị nụ cười ngây thơ đến tột cùng, đồng thời cũng xinh đẹp đến tột cùng làm cho đứng hình, đúng là nhất tiếu khuynh thành.
Còn Bạch Hiểu Thần và Lâm Hâm Tuyền đều trợn trắng cả tròng nữa.
Người tốt? Người như Miêu Húc à? Thế cũng là người tốt sao?
Nếu hắn là người tốt, vậy trên đời chẳng còn mấy ai tốt nữa rồi?
Thấy Miêu Húc cười đắc chí, Bạch Hiểu Thần và Lâm Hâm Tuyền quay người đi thẳng, họ không tài nào nuốt nổi vẻ mặt đó của hắn.
Nhưng Vương Mộng Bồi vẫn còn đứng đực ra đó, dĩ nhiên là vẫn chưa hoàn hồn từ nụ cười xinh đẹp của Thủy Vũ Khê.
- Ê, Thủy nhi cậu thích đi rồi, cậu còn đứng đó làm gì?
Nhìn bộ dạng mất hồn vía của Vương Mộng Bồi, Miêu Húc liền cười chọc.
- Ai… ai thích chớ?
Bị nói trúng tim đen Vương Mộng Bồi da mỏng bèn đỏ mặt, định xoay người đi.
- Ha ha, viện trưởng Phương Tâm Viện đâu rồi? Cậu gọi cô ấy tới đây, tôi có vài chuyện liên quan đến bệnh tình của Thủy nhi muốn bàn bạc.
Miêu Húc lắc đầu, cũng không buồn nói nhiều đến vấn đề này nữa.
- Tôi ở đây, tiểu Bồi, cậu đi nghỉ trước đi.
Vương Mộng Bồi chưa kịp trả lời, tiếng của Phương Tâm Viện đã vang lên từ sau lưng y, tiếp đến liền thấy Phương Tâm Viện đã thay một chiếc váy ngủ tơ tằm gợi cảm bước vào từ hành lang.
Vương Mộng Bồi vừa thấy thân hình duyên dáng của Phương Tâm Viện liền cúi đầu, cả khuôn mặt đỏ rực một cách thần tốc rồi xông thẳng về phòng của mình như chạy trốn.
Mà Phương Tâm Viện lại hiên ngang vào phòng của Miêu Húc, còn tiện tay đóng chặt cửa rồi đi thẳng đến chiếc sô pha duy nhất trong phòng ngồi phịch xuống, lúc này mới mở lời hỏi Miêu Húc:
- Bác sĩ Miêu, nói thử xem tình hình thế nào?
Miêu Húc không ngừng đưa mắt đánh giá trên người Phương Tâm Viện. Cô mặc một chiếc váy ngủ tơ tằm xanh da trời, trên váy thêu một đóa mẫu đơn màu trắng bừng nở, thân dưới của váy còn được xẻ tà một bên, lúc đi tà váy cứ phấp phới, có thể thấy rõ đôi chân trắng mịn như ngọc của cô.
Ngoài chiếc váy này ra thì Phương Tâm Viện không mặc gì ở trong nữa, lúc ngồi xuống có thể thấy thấp thoáng nửa trên đôi gò bồng đảo.
Mới nãy vừa tiễn một người đẹp mình hạc xương mai, bây giờ lại xuất hiện một người đẹp cực kỳ gợi cảm, đã vậy còn là buổi tối, một trai tân như Miêu Húc làm sao chịu nổi?
Miêu Húc đặt mông xuống giường, người hơi khom xuống, như vậy có thể che giấu cậu nhóc không nghe lời đang dựng đứng kia, không thể nào để Phương Tâm Viện chọc hắn được.
- Hiệu quả trị liệu còn tốt hơn mong đợi, có điều kết quả sau cùng lại kém hơn mong đợi.
Miêu Húc cố gắng lấy lại bình tĩnh, hắn hít sâu một hơi rồi nói.
- Tại sao?
Phương Tâm Viện cảm thấy khó hiểu.
- Tôi từng nói với chị trong người tôi có độc cổ Thất Thương Tuyệt Tình, cổ này không có thuốc nào trị được, nhất định phải tìm được Thất Linh Thánh cổ. Rất trùng hợp và cũng rất may mắn, cổ Tiên Thiên trong người Thủy Vũ Khê chính là Thủy Linh cổ trong Thất Linh Thánh cổ, chỉ cần lấy Thủy Linh cổ trong người cô ấy ra thì không chỉ trị bệnh tận gốc, hơn nữa còn có thể giải trừ Thất Thương Tuyệt Tình cổ trong người tôi. Nhưng chị xem này…
Đoạn Miêu Húc giơ lòng bàn tay của mình lên.
Khi thấy lòng bàn tay đổi màu xanh nhạt của Miêu Húc, Phương Tâm Viện liền biến sắc.
- Đã biến đổi đến mức này rồi sao?
Miêu Húc bèn kể về một số tình hình của Thất Thương Tuyệt Tình cổ, cô cũng biết đổi màu xanh có nghĩa là gì, đó chính là Thất Thương Tuyệt Tình cổ sắp phát tác triệt để.
- Ừm, chuyện đến nước này tôi cũng không giấu chị nữa. Nếu không dùng biện pháp dược phẩm ép dư độc trong người cô ấy ra, thì nhất định phải dùng khí kình dẫn dắt trực tiếp vào trong cơ thể cô ấy. Nhưng mỗi lần tôi dùng khí kình đều kích thích Thất Thương Tuyệt Tình cổ, nên tôi không biết có thể kiên trì đến khi sức khỏe cô ấy hồi phục tốt, sau đó tự mình lấy độc cổ ra giúp cô ấy hay không. Nhưng tôi có thể bảo đảm với chị trước khi độc phát tác, tôi nhất định sẽ loại bỏ tận gốc dư độc trong người cô ấy, khi cơ thể cô ấy khỏe hẳn, chị lại dẫn ra Thủy Linh cổ trong người cô ấy theo cách tôi đã chỉ.
Miêu Húc điềm nhiên giống như đang nói một chuyện nhỏ chẳng đáng là gì, nhưng Phương Tâm Viện nghe vậy lại thấy tâm trạng vô cùng nặng nề.
Tại sao lại chỉ cho cô những thứ này, đây chẳng phải vì hắn lo rằng không thể kiên trì đến lúc đó sao?
Nếu không phải có sự xuất hiện của Thủy Vũ Khê, nếu không phải vì loại bỏ dư độc giúp cô ta, Miêu Húc vẫn có thể kiên trì thêm một khoảng thời gian rất dài nữa, nhưng chỉ vì giúp cô ta loại độc mà khiến độc cổ nhanh phát tác. Hơn nữa nếu hắn đồng ý, thậm chí có thể lấy Thủy Linh cổ trong người Thủy Vũ Khê để tự cứu mình, nhưng hắn vẫn lẳng lặng loại độc giúp cô ta, còn bản thân rất có thể phải đối mặt với cái chết.
Vừa nghĩ đến Miêu Húc cam nguyện từ bỏ tính mạng của mình để cứu cô gái vốn không quen biết như Thủy Vũ Khê, thái độ khinh thường của Phương Tâm Viện đối với Miêu Húc cũng trở thành sự bội phục. Ngay cả người lấy mục tiêu hành y khắp nơi là cô, nếu đối diện với thời khắc lấy hay bỏ này, liệu bản thân cô có thể vô tư đến mức này không?
- Không còn cách nào khác à?
- Không có!
Miêu Húc quả quyết gật đầu.
- Vậy cậu có nguyện vọng gì chưa thực hiện không?
Phương Tâm Viện không muốn Miêu Húc chết, cũng không muốn Thủy Vũ Khê chết. Nhưng nếu thực sự đi đến bước này thì chỉ một người có thể sống, cô đành phải tôn trọng lựa chọn của hắn, điều cô có thể làm cũng chỉ là hoàn thành tâm nguyện giúp hắn.
- Có, tôi vẫn còn là trai tân, chưa được nếm mùi làm đàn ông thực sự thế nào, hay là tối nay chị ở với tôi đi…
Miêu Húc cười tà.
- Biến…
Phương Tâm Viện bực tức quát lên rồi đứng dậy đi mất, nhưng một giọt lệ đã chực rơi bên khóe mắt cô…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất