Giáo Y Ngây Thơ

Chương 862: Cuộc chiến hóa thần

Chương 862: Cuộc chiến hóa thần
Lôi Lâm nhìn lại, đã thấy quả nhiên Tư Đồ Yên Nhiên ở phía sau mình, lập tức nhướng mày. Cô đến đây chưa quá một phút, trong thời gian ngắn như vậy, Tư Đồ Yên Nhiên đã đến rồi, điều này cho thấy cái gì? Cho thấy rất có khả năng bà ta vẫn luôn theo dõi mình?
Cho dù sớm biết Tư Đồ Yên Nhiên sắp xếp tai mắt bên cạnh mình, nhưng Lôi Lâm thật không ngờ tốc độ của Tư Đồ Yên Nhiên lại nhanh như vậy. Hơn nữa bà ta lại trực tiếp nhận định mình rời khỏi Tài Quyết trấn là vì Giáo Tông.
- Thánh chủ…
Dù trong lòng kinh ngạc, nhưng Lôi Lâm vẫn xoay người hành lễ với Thánh chủ.
- Sao ngươi còn chưa chết?
Tư Đồ Yên Nhiên không để ý đến Lôi Lâm, thậm chí còn không liếc nhìn cô, một đôi mắt đen nhìn về phía Miêu Húc, tràn đầy sự lạnh lẽo.
Năm đó, Bạch Hiểu Thần liều lĩnh tính mạng vì người đàn ông này. Cũng năm đó, Bạch Hiểu Thần cũng là vì người đàn ông này một mực không chịu kế thừa chức vị Thánh Nữ. Khi thời đại Mạt Pháp đến, năm tháng dần trôi đi, bà cho rằng người đàn ông này sớm đã chết, ai có thể ngờ được, hắn lại vẫn còn sống, hơn nữa còn sống rất tốt. Những ngày này, bà ta cũng hiểu ra vì sao trong lòng mình có sự bất an như thế. Sự xuất hiện của hắn, không phải đồng nghĩa Bạch Hiểu Thần sắp rời đi sao?
Bạch Hiểu Thần là nơi gửi gắm tâm tư của bà ta, cũng là người thân duy nhất bên cạnh bà mười năm nay. Dù giữa hai người vẫn luôn âm thầm đấu tranh gay gắt, nhưng sâu trong lòng bà, lại vẫn luôn coi Bạch Hiểu Thần là người thân duy nhất của mình, là nơi gửi gắm duy nhất của mình.
Một khi Bạch Hiểu Thần rời xa bà, bà thật sự không biết ngày tháng của mình sẽ trôi qua thế nào?
Miêu Húc không nói gì, hắn chỉ mỉm cười. Sao hắn còn chưa chết? Hắn sao có thể chết? Nếu không phải người phụ nữ này, giữa hắn và Bạch Hiểu Thần làm sao lại có sự ly hợp? Nếu không phải là bà ta, sao nhiều năm như vậy bản thân và Bạch Hiểu Thần mới gặp nhau một lần? Nếu không phải bà ta, sao giữa mình và Bạch Hiểu Thần chịu nhiều nỗi khổ phân ly như vậy?
Bây giờ bà ta lại hỏi mình sao còn chưa chết?
Mình có thể chết sao?
Nếu đối phương không phải dì của Bạch Hiểu Thần, hắn sẽ dùng thủ đoạn bạo lực nhất, kiên cường nhất trấn áp. Nếu không phải nể mặt Bạch Hiểu Thần, thậm chí hắn sẽ không cho đối phương có cơ hội nói chuyện.
- Dì, con trở về là muốn nói chuyện với dì…
Bạch Hiểu Thần mở miệng, nhìn Lôi Lâm một cái áy náy, quay đầu nhìn về phía Tư Đồ Yên Nhiên. Cô đã đoán chắc Tư Đồ Yên Nhiên sẽ luôn giám sát Lôi Lâm, cô tìm Lôi Lâm, là vì muốn dẫn Tư Đồ Yên Nhiên đến.
Dù sao, nếu một khi không thể nói để chuyện này khép lại, vì đại nghiệp của Miêu Húc, họ phải dùng chút thủ đoạn bạo lực. Cô không muốn vì tranh chấp giữa hai người mà dẫn đến quá nhiều thương vong.
- Nói chuyện? Ha ha, nói chuyện gì? Nói đến tương lai của con và hắn? Nói chuyện hai người chuẩn bị phiêu bạt khắp nơi như thế nào?
Khóe miệng Tư Đồ Yên Nhiên xuất hiện một nụ cười lạnh.
- Không, chúng con sẽ không cao chạy xa bay, cũng sẽ không rời xa dì, chúng con chỉ hy vọng dì giao toàn bộ chuyện của Giáo Đình cho con quản lý…
Bạch Hiểu Thần lắc đầu, con ngươi sáng ngời nhìn Tư Đồ Yên Nhiên, tràn đầy sự chân thành tha thiết.
Tư Đồ Yên Nhiên sững sờ, dường như không ngờ Bạch Hiểu Thần sẽ nói ra những lời như vậy. Phải biết rằng, trước kia bà ta vẫn luôn nghĩ tới đến chuyện Bạch Hiểu Thàn kế thừa chức vị Thánh chủ, nhưng Bạch Hiểu Thần một mực không muốn, thậm chí luôn chống đối. Mà tranh đấu gay gắt giữa bà ta và Bạch Hiểu Thần, cũng là để cho người bên dưới nhìn. Bao suy nghĩ của bà ta đều dồn cho Bạch Hiểu Thần, bà ta hy vọng Bạch Hiểu Thần có thể kế thừa tất cả của bà ta. Nhưng dù thế nào bà ta cũng không ngờ, hôm nay Bạch Hiểu Thần sẽ tự mình nhắc đến.
Nếu như là quá khứ, bà ta sẽ rất vui mừng, rất hưng phấn, nhưng khi nhìn thấy Bạch Hiểu Thần đứng bên Miêu Húc, sắc mặt Tư Đồ Yên Nhiên liền lạnh xuống.
- Ha ha, mười năm nay, ta vẫn hy vọng con có thể gánh vác trách nhiệm này, nhưng con vẫn luôn cự tuyệt. Hôm nay, con đã tìm được người đàn ông này, lại bỗng muốn ta thoái vị, con đang giúp hắn a…
Khóe miệng Tư Đồ Yên Nhiên điểm một nụ cười chế nhạo.
Bạch Hiểu Thần không nói gì, cô trầm mặc đại biểu cho câu trả lời của mình.
Cô làm tất cả, đích thật là vì Miêu Húc.
- Ha ha ha ha ha… Xem ra lòng của con vĩnh viễn thuộc về hắn, nếu đã như vậy, bổn tọa sẽ tự ra tay giết hắn…
Tư Đồ Yên Nhiên hừ lạnh một tiếng, sau đó một tay chộp vào hư không, một bàn tay cực lớn liền vút lên trời chộp về phía Miêu Húc.
- Giết ta? Sợ là bà không có bản lĩnh này…
Miêu Húc cũng hừ lạnh một tiếng. Đối mặt với bàn tay cực lớn kia, hắn phóng thẳng một quyền cách không. Một bóng quyền xuất hiện trước người, lập tức nghiền nát bàn tay kia. Sức mạnh của một quyền đáng sợ còn nhanh chóng ập về phía Tư Đồ Yên Nhiên.
Tư Đồ Yên Nhiên nhướng mày, dường như thật không ngờ Miêu Húc vậy mà cũng có được thực lực như vậy. Một tay vung lên, một tia sáng màu trắng hiện lên, chống lại khiến sức mạng quyền của Miêu Húc vỡ nát.
- Dì, người không phải là đối thủ của bọn con…
Bạch Hiểu Thần nhẹ giọng thở dài một tiếng, ánh mắt lại kiên quyết, sau đó thấy ánh sáng tỏa ra trên người cô. Một cái móng vuốt màu xanh đậm nhô ra từ trong hư không, uy áp mênh mông nhanh chóng tràn ra. cũng vào lúc này Miêu Húc lộ ra Chân Thần Tượng Thần, một thanh kiếm dài màu vàng khổng lồ dần dần xuất hiện.
Khi thấy trên đỉnh đầu hai người hiện ra Chân Thần Tượng Thần, khóe mắt Tư Đồ Yên Nhiên run rẩy, dường như không ngờ hai người lại đều đạt đến cảnh giới Hóa Thần.
Nhưng rất nhanh, khóe miệng của bà cũng lộ ra một nụ cười lạnh.
- Hiểu Thần, quả thật con không khiến ta thất vọng, nhưng chẳng lẽ con cho rằng như vậy là có thể đánh bại ta sao? Đều xuất hiện đi…
Tư Đồ Yên Nhiên hừ nhẹ, từ rừng cây một người đàn ông mặc áo giáp vàng, một người khác bao phủ áo đen toàn thân, một người đàn ông đeo mặt nạ màu bạc cũng đi ra.
- Giáo Tông bệ hạ… đắc tội …
Người đàn ông mặc áo giáp màu vàng kia hành lễ với Bạch Hiểu Thần, sau đó liền nhìn thấy trên người gã lập tức tỏa ra ánh sáng. Một thanh kiếm dài khổng lồ xuất hiện trên đỉnh đầu gã. Đó là thành kiếm dài hoàn toàn thực chất hóa, không mơ hồ như thanh kiếm kia của Miêu Húc, Chân Thần Thần Tượng của người này đã hoàn toàn lộ ra hình ảnh.
Cảnh giới tu vi của gã lại hơn cả nhóm người Miêu Húc.
Đương nhiên, Chân Thần Tượng Thần, đó là người học võ tu luyện đến cảnh giới Hóa Thần, Nguyên Thần có thể lộ rõ tượng thần Thái Cổ, có khả năng là một Thần Khí, cũng có khả năng là một gốc cây hoa thần, cũng có thể là một loại thần thú vô cùng mạnh nào đó. Thông thường, Thần Tượng lộ ra thế nào, sẽ có thực lực của loại Thần Tượng đó, mà năng lượng của thần thú luôn mạnh nhất. Dù sao, thần thú còn có thể không ngừng tiến hóa, mà thần khí dường như không có không gian tăng lên gì.
Thực lực cũng là yếu nhất, nhưng cũng vì thế, có thể lộ ra chân thân Thần Tượng càng hòan mỹ hơn, ví dụ như người đàn ông trước mắt.
Về phần một người đàn ông đeo mặt nạ khác, lại không nói một câu, nhưng trên đỉnh đầu gã, cũng hiện ra móng vuốt sắc bén dị thường, móng vuốt đó hiện ra màu bạc, giống như thép luyện thành. Hơn nữa nó cực lớn, về phần góc cạnh của móng vuốt, lại có bộ lông màu trắng, vừa nhìn liền biết là móng vuốt của một hung thú Thái Cổ. Móng vuốt như vậy, xé rách hư không, hiện ra trên đỉnh đầu gã.
Nhìn thấy hai người như vậy, mí mắt Bạch Hiểu Thần giật giật. Bạch Hiểu Thần quen biết người đàn ông mặc áo giáp vàng kia, , gã là cận vệ của dì. Mục! Cô cũng biết thực lực của gã cực mạnh. Nhưng dù thế nào cô cũng không ngờ, đối phương cũng tu luyện đến cảnh giới này rồi!
cảnh giới Hóa Thần a.
Về phần người đàn ông đeo mặt nạ kia, Bạch Hiểu Thần không có chút ấn tượng. Cô không ngờ bên cạnh dì của mình, lại còn có hai cường giả siêu cấp như vậy?
- Bên đầm lầy Hắc Ám kia, lộ ra Chân Thần chính là các ngươi. Nhưng Hiểu Thần, cảnh giới Hóa Thần, không chỉ có hai người a…
Nhìn thấy Bạch Hiểu Thần sững sờ, Tư Đồ Yên Nhiên khẽ cười một tiếng. Sau đó liền nhìn thấy bà ta vỗ sau đầu, một cái đuôi lớn liền xuất hiện trên đỉnh đầu, đó là một cái đuôi lông xù màu trắng cực lớn, dài đến ngàn mét, giống như cái đuôi phủ kín cả một vùng trời đất…
Nhìn thấy một cái đuôi như vậy, lông mày Bạch Hiểu Thần lại càng nhíu chặt hơn, dì của mình, cũng đạt tới cảnh giới Hóa Thần, đây là đang trong dự tính của cô. Chỉ là bây giờ bên cạnh bà xuất hiện hai cao thủ cảnh giới Hóa Thần, lại vượt ra ngoài dự tính của cô, chẳng lẽ thật sự phải xảy ra một trận xung đột sao?
Chẳng lẽ thật sự muốn người chết ta sống sao?
Bạch Hiểu Thần không chú ý đến, lúc Miêu Húc nhìn đến người đàn ông đeo mặt nạ màu bạc kia, trong mắt liền hiện lên sự kinh ngạc. Sau khi kinh ngạc, khóe miệng liền không tự giác mỉm cười, đó là nụ cười của sự vui mừng, cũng là nụ cười quỷ dị khó lường. Hắn không biết được diện mạo của người đàn ông, nhưng hắn có thể nhìn được cái gì đó trong mắt của đối phương.
Không chỉ Bạch Hiểu Thần không chú ý đến, mà ngay cả Tư Đồ Yên Nhiên cũng không chú ý đến.
- Động thủ đi, giết hắn cho ta…
căn bản Tư Đồ Yên Nhiên không muốn cho nhóm người Miêu Húc có cơ hội tạm nghỉ, giơ tay chỉ vào Miêu Húc, thốt lên một câu lạnh lùng. Trong lúc nói chuyện, cái đuôi khổng lồ phía sau bà ta bay thẳng về phía móng vuốt của Bạch Hiểu Thần. Bà ta không muốn làm Bạch Hiểu Thần bị thương, nhưng cũng không muốn để Bạch Hiểu Thần có bất cứ cơ hội nào cứu viện cho Miêu Húc.
Bạch Hiểu Thần biến sắc, lại cũng phải nhanh chóng thúc dục năng lượng của Thần Tượng, trực tiếp bắt cái đuôi khổng lồ kia của Tư Đồ Yên Nhiên, cô không thể trơ mắt nhìn Miêu Húc chịu chết.
Đúng lúc này, hai người khác đồng thời ra tay, móng vuốt sắc bén màu trắng xé rách hư không, kiếm dài màu vàng đáng sợ chấn động trời đất, mà Miêu Húc cũng cười lạnh một tiếng vào lúc này, thanh kiếm dài khổng lồ trên đầu xé rách hư không, chém thẳng về phía người đàn ông mặc áo giáp màu vàng…
Mục cười lạnh một tiếng, thanh kiếm dài trên đầu nhanh chóng bắn ra, nghênh đón kiếm dài của Miêu Húc. Đây là lần đầu gã giao đấu với cao thủ cảnh giới Hóa Thần, gã rất muốn biết năng lực Thần Tượng của người khác lớn bao nhiêu, cũng rất muốn để Thánh chủ thấy được uy lực Thần Tượng của mình.
“Ầm ầm” một tiếng vang thật lớn, Thần Tượng của hai người đâm vào nhau trên bầu trời, khiến không gian xuất hiện một khe hở màu đen, đó là dấu vết không gian bị xé rách. Sau đó Mục liền cảm thấy toàn thân chấn động, mà Thần Tượng gã có dấu hiệu tan vỡ, trong lòng gã liền giật mình, Thần Tượng của đối phương cũng là một thanh kiếm dài mà thôi, còn là thần khí chưa hoàn toàn lộ ra, sao có thể so sánh với mình?
Chẳng lẽ đẳng cấp Thần Tượng của đối phương cao hơn mình?
Nhưng cho dù trong lòng kinh ngạc, gã cũng không quá bối rối, chỉ cần Thần Tượng của mình kéo được Thần Tượng của đối phương, vậy thì chết đi cũng là đối phương. Dù sao, bên mình còn có một người khác, nhưng mà vào lúc này, gã lại đột nhiên thấy móng vuốt khổng lồ kia xuất hiện trên đỉnh đầu mình, chụp một cái về phía Thần Tượng lộ ra của mình.
“Răng rắc”, kiếm dài của gã rung chuyển một hồi, Thần Tượng thiếu chút nữa bị tan vỡ lại bị bóp cho vỡ nát. Màu vàng cuồng bạo điên cuồng chảy ra, lại bị móng vuốt sắc bén và thanh kiếm kia nuốt hết.
Vẻ mặt Mục biến đổi, mở miệng phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt càng tràn đầy vẻ kinh hãi. Dù thế nào gã cũng không ngờ, vị tướng quân thần bí của quân đoàn Thánh Ma kia, người vẫn luôn thuần phục Thánh chủ, lại sẽ ra tay với mình.
Ngay tại lúc gã kinh hãi, một thanh kiếm màu máu vô cùng sắc bén đâm vào sau tim gã, rồi xuyên ra trước ngực.
Thân thể Mục cứng đờ, cúi đầu nhìn, nhìn lưỡi đao màu máu với vẻ mặt không thể tin, sau đó gã cũng cảm thấy máu của toàn thân mình chảy nhanh. Dĩ nhiên là bị lưỡi đao kia nuốt hết, đây là dạng đao gì?
Mục cố gắng quay đầu, liền nhìn thấy là một khuôn mặt dữ tợn, và một đôi đồng tử đỏ máu, sau đó…
Sau đó gã hoàn toàn mất đi sự sống, máu toàn thân bị nuốt sạch, biến thành bọt bay theo gió.
Một đòn giết chết Mục cảnh giới Hóa Thần, thanh kiếm dài lộ ra của Miêu Húc chém thẳng về phía cái đuôi to của Tư Đồ Yên Nhiên, mà móng vuốt sắc bén kia cũng lần nữa xé rách hư không, đi tới trước mặt móng vuốt kia, chộp xuống nhanh như chớp.
“Xùy…” một tiếng, bao gồm cả móng vuốt màu xanh đậm của Bạch Hiểu Thần, dường như cả hai cái móng đồng thời chộp trúng phía trên của cái đuôi, cái đuôi khổng lồ căn bản không thể chịu được lực như vậy, chớp mắt liền hiện ra vài vết máu. phần lớn máu tươi màu vàng liền cứ như vậy rơi xuống từ trên cao…
“Phụt…”, Tư Đồ Yên Nhiên cũng phun ra một ngụm máu tươi, cái đuôi to kia bị trọng thương cũng nhanh chóng thu lại, sau đó bà ta kinh hãi nhìn người đàn ông đeo mặt nạ kia.
- Ngươi…ngươi…ngươi lại phản bội ta?
Tư Đồ Yên Nhiên đầy kinh hãi, dù thế nào bà ta cũng không ngờ, những năm gần đây gã trợ giúp mình xử lý nhiều việc như vậy lại phản bội mình.
- Chúng ta vẫn luôn có quan hệ hợp tác, phản bội ở đâu?
Người đàn ông đeo mặt nạ thở dài nói.
- Vì sao ngươi phải làm như vậy?
Tư Đồ Yên Nhiên sững sờ, sau đó vẻ mặt khó hiểu. Cho dù giữa hai người là quan hệ hợp tác, nhưng lúc này cũng tuyệt đối không phải là lúc trở mặt?
- Bởi vì…
Tiếng của người đàn ông đeo mặt nạ dừng lại, sau đó chậm rãi tháo mặt nạ của mình…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất