Giáo Y Ngây Thơ

Chương 872: Nam Sơn, Nam Hải

Chương 872: Nam Sơn, Nam Hải
Trong thành Tây Lương, cô gái kia đã thúc đẩy tất cả sức mạnh của nguyên thần, lao về phía trước chạy trốn với tốc độ rất nhanh. Lúc này, hầu như ả đã hồn phi phách tán. Mặc dù ả cũng có cảnh giới nguyên thần, ở trong Thiên Đạo Minh vốn lắm cường giả, cũng được xem là một cao thủ, nhưng không ngờ, lần đầu tiên đi thực hiện mệnh lệnh của sư phụ, là đã gặp phải mấy kẻ có thực lực khác thường đó rồi.
Ả có thể khẳng định chắc chắn, mấy người đó không phải là cao thủ của Thiên Đạo Minh, như vậy chẳng lẽ họ là thành viên của tổ chức Nghịch Long? Vừa nghĩ tới tổ chức điên cuồng kia, ả đã hoảng sợ, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh. Khi thấy đã sắp thoát khỏi đến nơi, thì bất chợt một móng vuốt màu bạc xé gió chụp xuống đỉnh đầu, rồi trước ánh mắt kinh hãi của ả, móng vuốt kia chụp xuống nguyên thần, bóp nát…
Nguyên thần của ả lập tức vỡ vụn, biến thành lực lượng bổn nguyên nhất, ngay sau đó, trong hư không xuất hiện một cái miệng khổng lồ, nó hút mạnh, lực lượng nguyên thần của cô gái liền bị hút sạch, mà móng vuốt kia cũng hiện rõ nét thêm một chút. Ngoại trừ năm ngón màu bạc sắc bén, còn hiện ra một ít lông tơ màu trắng, trên lông tơ, có pha lẫn một chút hoa văn màu đen, đây là một cái móng vuốt trông khá đẹp.
Sau một trảo giết chết nguyên thần của cô gái, Tiêu Vô Thần thu lại tượng thần của mình, bọn Miêu Húc cũng thu hồi tượng thần của bọn hắn. Sau khi hút được năng lượng khổng lồ của Quỷ Vương, thực lực của Tu La và Tiêu Tĩnh Thần cũng tăng lên rất nhiều, nhất là Tu La, thương thế khôi phục nhanh hơn. Quỷ Vương là chân thần hiển hóa đạo pháp giáng xuống thế gian này, hút được năng lượng của y, khí tức trên người y cũng càng ngày càng hòa hợp với thế giới này, lực lượng có thể phát huy được cũng càng ngày càng mạnh.
Giết chết một vài đại cao thủ như vậy, cũng có thể xem là thu hoạch lớn, tuy nhiên điều duy nhất khiến Miêu Húc tiếc nuối, đó là không thể moi được một vài thông tin hữu ích từ miệng hai người này, thậm chí ngay cả việc Cơ Nguyên Huyết có phải người của Cơ gia hay không, hắn cũng không chắc.
- Chỗ này xảy ra chuyện như vậy, hẳn là sẽ khiến các thành khác chú ý, chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây…
Nhìn thành Tây Lương đã hoàn toàn biến thành một tòa thành chết, Nam Cung Tiên Nhi lên tiếng.
Miêu Húc khẽ gật đầu, cũng quyết định đi đầu rời khỏi, lập tức đoàn người suốt đêm rời khỏi thành Tây Lương, rồi tiếp tục đi về phía đại luc phương Đông.
Nhưng không ai chú ý tới, một bàn tay đầy máu me ngọ nguậy thò ra từ giữa cái ao máu kia, dò xét một hồi, rồi một thân người đẫm máu khó nhọc bò lên mặt đất. Khi máu tươi trên người y chảy xuống, lộ ra một khuôn mặt bình thường, đương nhiên là người trước đó bị cô gái kia đẩy xuống ao, Huyết Trì đạo nhân.
- Lâm Đào, mi thật là ngu ngốc, sao mi không nghĩ tới, mi chẳng qua cũng chỉ là gánh tội thay người khác? Cơ Nguyên Huyết ư? Đó không phải là đệ tử của trưởng lão trấn giữ thành Đông Nam sao? Dĩ nhiên hắn đã đạt tới cảnh giới nguyên thần, vậy thì thực lực của trưởng lão thành Đông Nam ra sao?
Lẩm bẩm tới đây, đạo nhân dừng lại một chút, mặt lộ vẻ ngưng trọng.
Thông thường mà nói, thực lực của những trưởng lão trấn giữ đều ở cảnh giới nguyên thần, đương nhiên là hoàn toàn không kể trưởng lão vừa nhậm chức không lâu là Dương Vũ hòa thượng. Hiện nay hai đệ tử của y đều đã đạt tới cảnh giới nguyên thần, vậy thì tối thiểu y cũng ở đỉnh cảnh giới nguyên thần, điều này hoàn toàn khác biệt với tài liệu về nói về y. Vì sao y phải giáu diếm thực lực của mình? Hơn nữa, mấy người kia là ai? Ngay cả Quỷ Vương có thực lực cao như vậy, mà cũng bị bọn họ giết chết trong nháy mắt, xem cách bọn họ xuất thủ, cũng không giống như người của tổ chức Nghịch Long, rốt cuộc bọn họ là ai?
Đạo nhân thầm nhủ, nhưng cũng không dám tiếp tục ở lại. Mặc dù đang bị thương rất nặng, y vẫn kéo lê thân thể đầy vết thương, vội vàng bước đi. Y phải báo tin này cho người của Đạo môn, có thể nhờ vào tin tức này, ông ta sẽ được Đạo môn khen thưởng.
Thoáng chốc, mấy ngày đã trôi qua, tin dân chúng thành Tây Lương bị thảm sát khiến lãnh đạo cao cấp của Thiên Đạo Minh quan tâm. Khi biết một tòa thành lớn như vậy, đã biến thành một tòa thành chết, Thiên Đạo Minh lập tức phái một đội gồm hơn ngàn người đi điều tra, nhưng không tìm được manh mối có ích nào. Sau cùng, Thiên Đạo Minh đổ hết mọi chuyện lên đầu tổ chức Nghịch Long, càng trắng trợn tuyên truyền về sự tàn ác của tổ chức này. Dù sao trước nay Nghịch Long cũng đã gánh rất nhiều oan uổng, cũng không có ai đi làm sáng tỏ.
Vụ thảm sát người dân thành Tây Lương đã kết thúc theo kiểu như vậy, mà kết quả này cũng khiến Dương Vũ hòa thượng, trưởng lão trấn giữ thành Đông Nam, thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần không ai điều tra ra ông ta có liên quan đến vụ án, cho dù mất hai đồ đệ có cảnh giới nguyên thần, cũng không phải là một kết quả không thể chấp chận. Dù sao, Cơ Nguyên Huyết cũng chỉ là một đệ tử thuộc chi thứ của Cơ gia, cũng không có người quan tâm tới cái chết của y.
Về các vấn đề khác, chỉ có thể chậm rãi chờ cơ hội thôi.
Tuy nhiên, Dương Vũ hòa thượng không biết, lúc này trung tâm quyền lực hiện tại của Thiên Đạo Minh là Nam Hải đạo nhân, đang đứng bên một đạo nhân mặc trường bào trẻ tuổi.
- Sư phụ, đây là tin do Lâm Diệp mang về…cũng là chuyện đã xảy ra…
Đạo nhân trẻ tuổi cung kính nói.
- Nói như vậy, tất cả chuyện này đều do tên trọc kia gây ra hay sao?
Nam Hải đạo nhân khẽ cau mày nói.
- Dạ…
Đạo nhân trẻ tuổi khẽ gật đầu.
- Chân Thần Hiển Hóa đại pháp, dẫn tới Quỷ Vương giáng lâm? Ha ha, đây đúng là chuyện do những con lừa trọc nghĩ ra được. Nhưng …vì sao bọn chúng phải làm như vậy? Với võ công của chúng, một Quỷ Vương thì ăn thua gì? Chẳng lẽ bọn họ muốn mời chào Quỷ Vương làm hộ pháp hộ giáo?
Khóe miệng Nam Hải đạo nhân lộ ra một nụ cười giễu cợt.
- Sư phụ, theo như lời Lâm Diệp, tất cả chuyện này là do Dương Vũ hòa thượng gây ra, con nghĩ người của Thiền tông cũng bị che mắt rồi!
Đạo nhân trẻ tuổi dè dặt nói.
- Dương Vũ hòa thượng? Tên hòa thượng gia nhập Thiền tông cách đây ba năm ấy à? Không lâu sau, hắn được cử đến thành Đông Nam?
Nam Hải đạo nhân nhíu mày, rõ ràng là một tên hòa thượng, lại lấy một cái đạo hiệu như vậy, thật sự là đáng kinh ngạc.
- Dạ…
- Ha ha, xem ra tên Dương Vũ hòa thượng này có dã tâm không nhỏ đâu! Phái thêm người tới thành Đông Nam, ta muốn biết rốt cuộc tên này tu luyện công pháp gì?
Như nghĩ ra chuyện gì đó thú vị, Nam Hải đạo nhân khẽ nói.
- Sư phụ định bắt hắn về tra hỏi sao?
Đạo nhân trẻ tuổi kinh ngạc nói.
- Tại sao phải bắt hắn? Mặc kệ hắn làm chuyện gì, cũng là chuyện của Thiền Tông, không phải chúng ta quản lý. Ngươi chỉ cần biết công pháp mà hắn tu luyện là đủ rồi…
Nam Hải đạo nhân lắc đầu, vì ngăn chặn sự lấn át của Đạo môn, những năm gần đây Thiền Tông không ngừng chiêu mộ cao thủ, thậm chí vì tăng cường lực lượng bản thân, theo phương châm “thà có hơn không”. Hễ là người có thực lực, bất kể phẩm hạnh như thế nào, cũng đều được Thiền tông thu nạp. Cứ như thế, mặt tốt đương nhiên là thế lực của Thiền tông tăng cao, nhưng mặt xấu là Thiền tông càng ngày càng hỗn tạp, thật sự trở thành một nơi vàng thau lẫn lộn, nội bộ cũng trở nên lộn xộn. Nam Hải đạo nhân cần một người có dã tâm như vậy gia nhập Thiền tông, Thiền tông càng ngày càng loạn, chẳng phải càng có lợi cho Đạo môn hay sao?
- Dạ con hiểu rồi…
- Ừ, đi xuống đi.
Nam Hải đạo nhân khẽ bảo.
- Dạ…
Đạo nhân trẻ tuổi vừa định xoay người rời đi, lại nghe Nam Hải đạo nhân gọi lại.
- Đợi một chút, ngươi đã sắp xếp cho Lâm Diệp, người mang tin này về như thế nào rồi?
- Con đã ban thưởng cho hắn được mọc cánh thành tiên rồi…
Đạo nhân trẻ tuổi trầm giọng đáp.
- Tốt lắm, ngươi lui ra ngoài…
Nam Hải đạo nhân hài lòng gật đầu, chuyện như vậy đương nhiên là càng ít người biết càng tốt.
- Dạ, sư phụ…
Đạo nhân khẽ gật đầu, cung kính lui ra ngoài. Đợi đến lúc bóng dáng y biến mất, Nam Hải đạo nhân mới thong thả lẩm bẩm:
- Khí kiếm? Tiên Nhi, là con rồi, dù con có thay đổi dung mạo, nhưng không thể thay đổi được nội công tâm pháp của mình. Nhưng coi như con đã trở về, vì sao không đến thăm ông?
Khi nói tới đây, Nam Hải đạo nhân khẽ thở dài.
- Có thể là nó đã hoàn toàn thất vọng đối với chúng ta rồi?
Một câu than thở từ phía sau lưng Nam Hải đạo nhân truyền tới.
- Sư huynh? Sư huynh đã xuất quan?
Nam Hải đạo nhân cả kinh, vội vàng đứng dậy. Khi thấy người mới tới, ông ta lộ vẻ hết sức vui mừng, ông ta biết vì sao sư huynh của mình bế quan, hôm nay y đã xuất quan, vậy là tu vi của sư huynh…
- Ừm…
Người mới tới là Nam Sơn đạo nhân, lập tức khẽ gật đầu, vẻ mặt lộ rõ sự cô đơn không nói nên lời.
- Vậy là sư huynh đã lĩnh ngộ được?
Nam Hải đạo nhân sốt ruột không thể chờ được, phải mở miệng hỏi ngay.
- Lĩnh ngộ rồi, bởi vì đã lĩnh ngộ, cho nên ta mới cảm ứng được không bao lâu nữa sẽ xảy ra chuyện lớn. Sư đệ, Đạo môn lâm nguy sớm tối rồi…
Nam Sơn đạo nhân khẽ thở dài. Đạt tới cảnh giới như y, đã có thể cảm nhận được thiên cơ, càng có thể cảm ứng được một số họa phúc trước mắt.
- Ồ?
Nam Hải đạo nhân sững sờ, hôm nay Đạo môn vô cùng cường thịnh, gần như nắm giữ một nửa lực lượng Thiên Đạo Minh, sao lại có thể sắp lâm nguy? Thế gian này còn có ai có thể khiến Đạo môn lâm nguy?
- Ta cũng không thấy được quá rõ ràng, chỉ là, ài…Đi bước nào hay bước nấy thôi!
Nam Sơn đạo nhân lắc đầu, ra hiệu mình cũng không thể có một đáp án chính xác.
Ánh mắt Nam Hải đạo nhân lộ ra vẻ nghi hoặc, tuy nhiên rốt cuộc cũng đành tán thành lời nói của Nam Sơn đạo nhân, bất kể là lâm nguy sớm tối này nọ, cuối cùng cũng phải đối mặt với nó.
- Để ta đi gặp Tiên Nhi một lần, bất kể là trong lòng nó có oán trách gì, đã trở về rồi, thì vẫn phải trở về nhà một chuyến. Đệ cũng đừng phái người đi nữa.
Nhớ tới Nam Cung tiên Nhi, Nam Sơn đạo nhân lại thở dài.
- Chuyện đó phải làm phiền sư huynh rồi…
Nam Hải đạo nhân thi lễ rồi nói.
- Ài…
Nam Sơn đạo nhân lại thở dài, rồi bước tới trước một bước. Chỉ một bước này, ông ta đã cách xa ngàn thước, hầu như đột ngột biến mất trước mắt Nam Sơn đạo nhân. Nhìn thấy cảnh tượng đó, Nam Hải đạo nhân hết sức vui mừng, sư huynh của mình dã thật sự đạt tới cảnh giới kia…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất