Giáo Y Ngây Thơ

Chương 873: Con gái của thành chủ

Chương 873: Con gái của thành chủ
Thời gian qua rất nhanh, trong nháy mắt, lại hơn ba tháng trôi. Hôm nay, tin tức về sự rối loạn ở đại lục phương Tây đã sớm truyền tới Thiên Đạo Minh. Tuy nhiên, đối với hai đại thế lực ở phương Tây, lãnh đạo của Thiên Đạo Minh cũng không quá để tâm, họ cũng hoàn toàn không nghĩ tới mục đích thật sự của hai đại thế lực đó. Điều này không phải do họ xao nhãng, mà thật ra là do đại lục phương Tây và đại lục phương Đông bị ngăn cách bởi một đại sa mạc dài mấy ngàn dặm. Không những hai thế lực lớn của đại lục phương Tây, mà ngay cả Thiên Đạo Minh có dồn tất cả lực lượng trong tay để đánh vào phương Tây, cũng sẽ tổn thất rất lớn…
Cho dù phía phương Tây thật sự đánh vào đại lục phương Đông, thì sẽ còn lại bao nhiêu sức chiến đấu? Hơn nữa, đường hành quân kéo dài mấy ngàn dặm, nếu như thật sự có động tĩnh gì, đối phương không thể không biết, cho nên việc đánh nhau là rất khó có khả năng xảy ra.
Trong hơn ba tháng qua, bọn Miêu Húc che giấu rất kỹ thân phận của mình. Bọn hắn không còn sử dụng lực lượng cao hơn cảnh giới nguyên thần, thậm chí Miêu Húc không hề dùng tới lực chân nguyên, mà chỉ dựa vào sức mạnh của cơ thể, trở thành một chiến sĩ trong tiểu đội này. Qua mấy tháng tự điều tra, bọn hắn cũng từ từ thăm dò tình huống thế lực của Thiên Đạo Minh, khi biết Thiên Đạo Minh cũng không phải là một khối thống nhất, trong lòng Miêu Húc quyết định, bây giờ hắn sẽ tìm cách khơi sâu mâu thuẫn trong nội bộ của Thiên Đạo Minh.
Chỉ cần Thiên Đạo Minh rối loạn, bọn hắn sẽ có cơ hội.
Lúc này, ở cửa thành Hỏa Diễm của đại lục phương Đông, có một đám người đang vây quanh, ánh mắt họ dán vào tời bố cáo trên cửa thành. Thành Hỏa Diễm cũng giống như những thành thị ở phía Tây Bắc của đại lục phương Đông, cũng là thành thị lớn nhất phía Tây Bắc của đại lục này, dân số hơn năm triệu người, quân số hơn hai trăm ngàn người. Tuy nhiên, gần đây thành Hỏa Diễm cũng không yên ổn, đơn giản là trên Hỏa Diệm Sơn cách thành Hỏa Diễm hơn trăm dặm, xuất hiện một ma vật cao cấp, hễ thương khách đi qua thành Hỏa Diễm, đều bị tổn thất nghiêm trọng. Thành chủ Tây Môn Kiếm cũng từng phái đại quân bao vây tiễu trừ, nhưng ma vật kia cực kỳ thông minh, liên tục bao vây tiễu trừ vài lần, cũng không thấy hình bóng của nó. Bất đắc dĩ, Tây Môn Kiếm phải tuyên bố treo giải thưởng, chỉ cần người nào có thể đánh chết ma vật kia, thì sẽ giành được một linh khí, đây là một vũ khí vượt qua cả cấp bậc Tử Kim.
Đương nhiên, vũ khí cao cấp như vậy, vẫn không thể hấp dẫn đối với bọn Miêu Húc, nhưng điều khiến bọn hắn chú ý, đó là phía dưới bố cáo viết: Hễ ai đánh chết ma vật, đều có tư cách gia nhập quân đoàn Hỏa Diễm, trở thành một đại đội trưởng.
Quân đoàn đại lục phương Đông có quy mô cực lớn, một quân đoàn có ít nhất năm chục ngàn người trong biên chế. Một đại đội trưởng, tối thiểu cũng có thể nắm trong tay năm ngàn người, đối với những người một lòng muốn trà trộn vào nội bộ của Thiên Đạo Minh như bọn Miêu Húc, thì còn gì tốt hơn? Hơn nữa, nếu ma vật kia đã xuất hiện ở phụ cận Hỏa Diệm Sơn, có lẽ cũng là một ma vật có thuộc tính hỏa diễm. Hôm nay Tiêu Tĩnh Thần đã hoàn toàn dung hợp ma hạch của Luyện Ngục Huyết Hoàng, máu huyết toàn thân đều bắt đầu cải tạo, thế nhưng y cần số lượng lớn ma hạch thuộc tính hỏa, lần này có thể nhân tiện giúp y thăng cấp lực lượng của mình lên một chút.
- Đi chứ?
Miêu Húc đề nghị.
Hiện nay các thế lực trong nội bộ Thiên Đạo Minh đều chiêu binh mãi mã, trong đó Thiền tông khống chế thế lực tích cực nhất, các thế gia khác cũng khá tích cực. Lần này đối với bọn họ, chưa hẳn không phải là một cơ hội.
- Ừ, dù sao bây giờ cũng không có gì làm, đi xem chút đi…
Tiêu Vô Thần gật đầu nói.
Hỏa Diệm Sơn ở phía đông nam thành Hỏa Diễm, cách hơn một trăm cây số, là một ngọn núi thật lớn. Cả ngọn núi như đột ngột từ dưới đất mọc lên, cao mấy nghìn mét, chìm vào trong mây, hoàn toàn không nhìn rõ đỉnh núi. Mà cả ngọn núi được cát vàng bao trùm, từ xa nhìn lại, trông như một núi vàng thật lớn.
Đương nhiên, ở đây không có kho vàng, chỉ có chết chóc, đặc biệt là gần đây, từ khi một ma vật xuất hiện, khu vực này càng trở thành một vùng cấm đối với con người, trừ những người tự tin có đủ thực lực ra, thì không ai muốn bước vào khu vực này.
Tuy nhiên, bọn Miêu Húc không để tâm đến điều đó. Sau khi nhìn thấy bố cáo, năm người cũng không cần chuẩn bị gì, cùng ngày liền đón xe đi tới chân núi Hỏa Diệm Sơn, rồi vứt chiếc xe việt dã thuê ở dưới chân núi, cả nhóm đi bộ lên trên.
Cả ngọn núi đều là cát vàng, cũng không có lối đi nào có thể gọi là đường, muốn lên núi phải cố hết sức. Cũng may, thực lực của bọn Miêu Húc cũng không kém, việc này không thể làm khó được bọn hắn. Đi được nửa giờ, bọn hắn đã tới giữa sườn núi, trên đường cũng không thấy có động tĩnh gì, dường như cả ngọn núi này đều là một khu vực chết vậy. Hơn nữa, trên núi cũng không có cây cối, chỉ có cát vàng, trông đặc biệt hiu quạnh.
- Ngọn núi này lớn như vậy, chúng ta cứ tìm khắp nơi như thế này, cũng không phải là biện pháp hay.
Nhìn ngọn núi vẫn không thấy đỉnh như trước, Tiêu Tĩnh Thần nói.
- Đúng vậy, trên bố cáo cũng không nói ma vật là cái gì, hơn nữa cũng không dám khẳng định là ma vật ở ngay vùng phụ cận…
Miêu Húc gật đầu. Bọn hắn đang nói chuyện, bỗng nhiên nghe được một tiếng gào thét, đang nói liền ngừng lại, giật mình nói:
- Chúng ta không may mắn như vậy chứ?
Tiêu Tĩnh Thần cũng sửng sốt, cả bọn lắng tai nghe, quả nhiên nghe có nhiều tiếng thét, lập tức mắt sáng lên.
- Cậu khoan hãy nói, rất có thể đó đúng là ma vật kia…
Tiêu Tĩnh Thần nói.
- Nào, đi xem đi…
Tinh thần tỉnh táo, Miêu Húc nói xong liền đi đầu, tiến về phía có tiếng thét.
Bọn Tiêu Tĩnh Thần vội đuổi theo.
Lúc này, giữa sườn núi Hỏa Diệm Sơn, hầu như cùng độ cao của đám mây xám kia, một con ma vật trông rất giống sư tử, cao hơn năm thước, toàn thân đầy những vảy, đang bị một đám binh sĩ vũ trang đầy đủ bao vây. Người chỉ huy đám binh sĩ kia, lại là một thiếu nữ có vóc dáng tuyệt đẹp.
Thiếu nữ có mái tóc đen nhánh, mặc một bộ quần áo bằng lụa mỏng màu đỏ bó sát người, làm nổi bật vóc dáng của cô. Trong tay cô là một thành trường kiếm, đầu chân mày cho thấy cô đang rất hăng hái.
- Con súc sinh này, rốt cuộc là ta đã tìm được mày. Bây giờ xem mày trốn đi đâu cho thoát? Mọi người cùng ra tay giết nó đi! Rồi tới chỗ cha tôi lãnh thưởng!
Thiếu nữ hô lên một tiếng duyên dáng, tay cầm kiếm chỉ tới. Các binh sĩ xung quanh vội vàng ấn vào cò súng, vũ khí năng lượng trong tay bắn ra những luồng sáng lóa mắt, bay thẳng về phía con ma vật kia.
Đối mặt với những chùm năng lượng có thể dễ dàng xuyên thủng thép, con ma vật kia cũng không thèm né tránh, để mặc cho chúng bắn lên người mình.
- Vút vút vút…
Trong không trung liên tục vang lên tiếng những chùm tia sáng xé không khí, ít nhất có mười mấy chùm tia năng lượng đồng thời bắn trúng thân thể ma vật. Tuy nhiên, mọi người hết sức kinh hãi khi thấy những cái vảy trên người ma vật lại nhanh chóng hấp thu những chùm tia năng lượng kia, chẳng khác nào nam châm hút sắt.
- Tiểu thư, con vật này hoàn toàn miễn dịch đối với chùm tia năng lượng…
Một gã rõ ràng là đội trưởng của đám binh sĩ kia, đi tới bên cạnh thiếu nữ, mở miệng nói, nhưng gã còn chưa nói xong, đã bị thiếu nữ ngắt lời.
- Nói thừa, tôi thấy rồi, dùng súng máy đi!
Thiếu nữ hừ lạnh, nói.
Mọi người nhanh chóng thay súng, lại đồng loạt bắn. Nhưng một lần nữa, mọi người trố mắt kinh ngạc, khi đạn không ngừng bắn lên người ma vật, tạo thành những tiếng choang choang choang, nhưng không một viên đạn nào có thể xuyên thủng vảy của ma vật, thậm chí không làm nó có một vết xước.
Càng làm cho thiếu nữ tức giận chính là, đối mặt với sự tập kích của mọi người, ma vật kia vẫn cứ giữ dáng vẻ uể oải, thậm chí còn đánh rắm một cái thật to, ánh mắt khinh thường của nó khiến thiếu nữ như phát điên.
- Lâm Tiêu, giết nó cho tôi!
Thiếu nữ đã nổi cơn thịnh nộ, nhìn một tên mặc trường sam bên cạnh, nói.
- Xin lỗi, tiểu thư. Tôi là vệ sĩ của cô, không phải là tay chân của cô, việc này không phải nhiệm vụ của tôi…
Gã mặc áo xanh cười nhẹ, không hề có ý ra tay, dù sao gã cũng là một trong mười đại cao thủ của thành Hỏa Diễm, nếu không phải vì thành chủ có ơn với gã, gã cũng không đồng ý bảo vệ cho cô con gái có tính cách khác thường này của ông ta.
Chuyện khác còn chưa nói, chỉ nói việc cô cả gan làm loạn, khiến gã mặc áo xanh rất khó chấp nhận. Thành chủ phái đại quân bao vây tiêu diệt ma vật còn không thành công, vậy mà cô ta dám mang theo mười mấy binh sĩ có thực lực tối đa là cấp tám tới đây, không phải là muốn chết hay sao?
Đương nhiên, có gã ở đây, nhất định cô ta sẽ không chết, nhưng gã không có trách nhiệm giúp giết chết ma vật kia, không cho cô ta nếm chút cay đắng, cô ta sẽ càng ngày càng coi trời bằng vung.
- Anh…
Thiếu nữ vô cùng tức giận.
- Được, được lắm! Lâm Tiêu, đây là do anh nói đó nhé!
Thiếu nữ tức giận hừ một tiếng, đột nhiên nắm chặt thanh trường kiếm, một mình lao về phía ma vật kia.
- Tiểu thư!
Gã đàn ông đứng bên cạnh thiếu nữ kinh hãi, định kéo cô ta lại, nhưng không kịp, mà mặt Lâm Tiêu cũng hơi biến sắc.
- Con bé này…
Giậm chân xuống đất, gã cũng lao về phía trước. Cho dù thế nào, gã đã nhận lời với thành chủ phải bảo vệ cô ta, tuyệt đối không để cô ta bị một chút thương tổn.
Tốc độ của thiếu nữ rất nhanh, lúc này cô còn cách ma vật kia không xa, hầu như chỉ trong chớp mắt là đã sắp vọt tới trước mặt ma vật. Khi nhìn thấy thiếu nữ lao về phía mình, vẻ uể oải của ma vật kia đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là dáng vẻ dữ tợn. Trong nháy mắt, chân sau của nó đã đạp xuống và với tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi, nó nhào tới trước mặt thiếu nữ, mõm há to như một cái chậu máu táp tới.
Nhìn cái mõm màu máu to lớn, nghe mùi tanh tưởi từ trong mõm nó tỏa ra, mặt thiếu nữ tái nhợt, dường như cô ta thật sự không ngờ, tốc độ của con quái vật này lại nhanh như vậy.
- Xoảng!
Ngay khi thiếu nữ nghĩ rằng mình khó thoát khỏi cái chết, cô ta chợt nghe bên cạnh có tiếng Lâm Tiêu hừ lạnh, rồi trong nháy mắt, cô nhìn thấy một đạo kiếm quang lóe lên…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất