Giáo Y Ngây Thơ

Chương 877: Lòng biết ơn của thành chủ

Chương 877: Lòng biết ơn của thành chủ
Không kịp rút kiếm nữa rồi. Trương Nộ lập tức đấm một quyền về phía Miêu Húc, mà khóe miệng gã càng nở ra một nụ cươi lạnh như băng. Trong nháy mắt gã đấm ra, trên giáp tay gã nhanh chóng mọc ra một cái gai sắt, đâm thăng về hướng Miêu Húc. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, dù Miêu Húc muốn né tránh cũng không kịp. Thấy cảnh như thế, mày Tây Môn Kiếm khẽ nhướn, sự bất mãn hiện rõ trong đôi mắt. Một phần là bất mãn Miêu Húc ra tay ngay trước mặt y, nhưng tác phong của Trương Nộ càng chiếm phần hơn. Người trẻ tuổi này có thực lực, có thiên phú, cũng có dã tâm, nhưng gã quá âm hiểm. Đây cũng là nguyên nhân y để Lâm Tiêu bảo vệ con gái chứ không phải là Trương Nộ.
Về phần Tây Môn Tuyết, vừa thấy Trương Nộ phóng gai nhọn ra, đồng tử cô co rụt lại, sự bi phẫn hiện rõ trên mặt. Tên Trương Nộ này, sao hèn hạ quá vậy? Nhưng cô còn chưa kịp hô thành tiếng thì nắm đấm của Miêu Húc và gai nhọn trên khải giáp của Trương Nộ đã đâm sầm vào nhau.
“Rắc!” một tiếng, gai nhọn không biết được chế tạo từ chất liệu gì, nó có thể đâm thủng robot, vậy mà không cách nào đâm thủng mặt ngoài nắm đấm của Miêu Húc. Thậm chí nó còn phát ra âm thanh không chịu nổi sức mạnh, rồi vỡ tung. Sau khi không còn trở ngại, nắm đấm của Miêu Húc đánh vào nắm đấm của Trương Nộ.
- Rắc! Rắc!...
Bao tay kim loại trên nắm tay của Trương nộ cũng vỡ vụn ngay tức khắc. Một luồng sức mạnh khiến gã cảm thấy tuyệt vọng đánh thẳng vào xương bàn tay của gã. Tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên. Sau đó, mắt thường có thể nhìn thấy được cánh tay gã vỡ tung ra. Cả giáp tay, máu thịt rồi xương cốt trên cánh tay gã cũng bắt đầu tan vỡ, trông cứ như một pha quay chậm vậy. Quyền kình cuồng bạo trực tiếp làm nổ nát cánh tay của Trương Nộ, rồi đẩy thân thể gã lùi về sau liên tục. Toàn bộ cánh tay phải đã biến mất, biến thành một màn sương máu.
- Binh!
Trương Nộ lui liền bảy tám bước mới ngừng lại được, thế nhưng thân thể gã vẫn đâm vào bức tường đằng sau, khiến cho bức tường xuất hiện từng đường rạn nứt.
- Phụt!
Trương Nộ phun ra một ngụm máu tươi, cả gương mặt tái nhợt, nom còn trắng hơn cả tuyết, trong mắt gã thì đầy vẻ sợ hãi.
Một đấm, chỉ một cú đấm! Không chỉ đánh tan âm mưu của gã, còn đánh nát cả cánh tay gã. Không có bất cứ dấu vết nguyên lực nào, không hề có sự dao động của linh khí, chỉ thuần túy là lực lượng của thân thể, một quyền này phải mạnh đến mức nào?
Không riêng gì Trương Nộ, đến Tây Môn Kiếm cũng tỏ vẻ kinh hãi khi nhìn thấy cú đấm của Miêu Húc. Mỗi người có mặt tại đây đều bị cú đấm đơn giản của Miêu Húc làm cho trợn mắt há mồm. Đây là người sao? Cơ thể một người sao có được sức lực đáng sợ đến thế?
Dù là một đầu ma vật vượt qua cấp mười hai cũng chưa có sức mạnh thân thể bực này đi?
- Giờ anh đã tin chưa?
Nhìn sắc mặt Trương Nộ tái nhợt, Miêu Húc nở nụ cười giá lạnh.
Đã muốn gia nhập quân đoàn của Tây Môn Kiếm, mà không biểu hiện ra chút thực lực thì những người này sao chú ý tới mình được?
Trương Nộ há hốc mồm, muốn nói không tin, nhưng cảm nhận được cơn đau kịch liệt truyền tới từ cánh tay, cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của Miêu Húc, lời đã lên đến khóe miệng lại nuốt ngược vào bụng. Mức độ thân thể đáng sợ như thế, Thiên Nộ Lân Sư chưa chắc có thể ngăn cản được à? Gã đâu dám nói không tin.
- Giỏi! Giỏi! Giỏi! Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên. Không biết người anh em xưng hô thế nào?
Tuy rằng y hơi bất mãn vì Miêu Húc dám ra tay trước mặt mình, nhưng từ khi chứng kiến thực lực của Miêu Húc, chút xíu bất mãn này đã tan thành mây khói. Thời đại mạt pháp là một thời đại thực tế, chỉ cần anh có thực lực mạnh mẽ, thì anh tất nhiên sẽ được mọi người tôn trọng. Hơn nữa y cũng vui lòng mượn tay Miêu Húc dạy cho Truong Nộ một bài học.
- Thành chủ khen trật rồi. Tại hạ Điền Cửu Dương!
Đây là tên Miêu Húc tự đặt cho mình.
- Điền Cửu Dương? Hay! Hay! Hay! Tên rất hay, vậy mấy vị đây là…
Tây Môn Kiếm không hề che dấu sự khen ngợi dành cho bọn Miêu Húc. Còn về phần cái tên Điền Cửu Dương có hay hay không, thì là chuyện râu rìa thôi. Chỉ cần anh đủ mạnh, dùng tên gì đều là “rất hay” hết.
- Ngô Thần. –Tiêu Vô Thần nói.
- Kim Thần. – Tiêu Tĩnh Thần đáp bằng giọng bình tĩnh.
- Raina.
- Bắc Cung Linh. – Đây là tên Nam Cung Tiên Nhi tự đặt cho mình.
- Hạnh ngộ, hạnh ngộ. Lần này các vị lập công lớn, chẳng những giết chết mối nguy hại của thành Hỏa Diễm – Thiên Nộ Lân Sư. Còn cứu con gái ta một mạng. Ta và con gái xin tạ ơn các vị tại đây, kính xin các vị nán lại thành Hỏa Diễm thêm mấy ngày, để ta tận tình địa chủ.
Tây Môn Kiếm mỉm cười, nói. Sau khi tận mắt nhìn thấy cú đấm kia, y đã hoàn toàn tin lời con gái và Lâm Tiêu. Nhóm người này thật sự có thực lực đánh chết Thiên Nộ Lân Sư, hảo thủ như vậy mà không mời chào đến dưới trướng thì y có lỗi với bản thân quá.
Nay Thiên đạo minh gió nổi mây vần, Đạo Môn cũng được, Thiền Tông cũng thế đều mang dã tâm bừng bừng, bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh rung chuyển. Với tư cách là Thành chủ thành Hỏa Diễm, Tây Môn Kiếm cũng là chư hầu một phương. Đến lúc ấy dù tự xưng vương hay đầu nhập vào một thế lực bất kỳ, đều cần thực lực mạnh mẽ. Thực lực càng mạnh, y càng chủ động hơn.
Miêu Húc nhíu mày như muốn từ chối. Nhưng chưa đợi hắn thốt nên lời từ chối, Tây Môn Tuyết đã mở lời:
- Điền đại ca, anh ở lại đi mà. Nếu không có anh thì em đã chẳng thể về nhà được. Anh phải cho em cơ hội báo đáp ân tình thật tốt chứ?
Tây Môn Tuyết sợ nhất là Miêu Húc từ chối, không đợi hắn mở miệng, cô đã giành nói trước.
Nhìn vào ánh mắt con gái, trong mắt Tây Môn Kiếm chợt lóe một cái gì đó kì lạ nhưng rất nhanh đã biến mất. Chỉ là sau đó, khóe miệng y nhè nhẹ nở nụ cười. Nếu nhân phâm người này không tệ thì dựa vào thực lực của hắn, trái lại đủ tư cách làm con rể mình.
- Được thôi.
Giờ Tây Môn Tuyết đã lên tiếng, Miêu Húc vốn muốn lẩn vào tất nhiên không từ chối, cũng lập tức mở lời:
- Vậy xin làm phiền Thành chủ.
- Ha ha, cái đó có gì đâu chứ. Nói về chuyện giải thưởng, không biết người anh em Cửu Dương am hiểu binh khí gì?
Tây Môn Kiếm cười nhẹ, hỏi. Nói sao thì bọn Miêu Húc đã hoàn thành nhiệm vụ treo thưởng của mình, tất nhiên phải ban thưởng cho họ. Hơn nữa vì mời chào đoàn người Miêu Húc, Tây Môn Kiếm đã sẵn sàng cho việc ra máu thật nhiều.
- Tôi thiện dùng nắm đấm nhất, những binh khí bình thường không dùng được. Bất quá anh bạn kia của tôi vẫn đang thiếu một món vũ khí vừa tay, nếu Thành chủ đại nhân không ngại, chi bằng tặng anh ấy một thanh vũ khí đi.
Miêu Húc chỉ chỉ Tiêu Vô Thần đứng một bên, nói.
- Ha hả, tất nhiên là không vấn đề gì rồi. Đợi lát nữa đích thân ta sẽ hộ tống người anh em này đến kho vũ khí, vừa ý món nào thì cứ chọn thoải mái.
Tây Môn Kiếm nói rất hào phóng.
tất nhiên Bọn Miêu Húc không có ý kiến, lập tức gật nhẹ đầu. Nhận được sự đồng ý của nhóm Miêu Húc, tây Môn Kiếm gọi người hầu sắp xếp nơi dừng chân cho nhóm Miêu Húc, sau đó tự mình dẫn họ đến kho vũ khí. Tuy nhóm Miêu húc nói chỉ cần một thanh Linh khí, nhưng Tây Môn Kiếm có lòng lôi kéo sao mà keo kiệt được.
Y hạ lệnh khoản đãi đoàn người Miêu Húc, sau đó lại tự mình đưa họ đến kho vũ khí. Về phần Trương Nộ, dường như mọi người đều đã quên đi sự có mặt của gã, thế nên không ai để ý. Lâm Tiêu cũng được người hầu đưa đi trị thương. Trái lại, Tây Môn Tuyết luôn theo sát Tây Môn Kiếm, nhưng ánh mắt lúc nào cũng để ý tới Miêu Húc.
Chẳng mấy chốc nhóm Miêu Húc đã theo Tây Môn Tuyết đến một nhà kho ở một nơi sâu trong Phủ Thành chủ. Cửa kho chế tạo từ hợp kim, hoàn toàn áp dụng hình thức tự động. Trên cửa lớn khắc hình hai thanh cự kiếm. Sau khi Tây Môn Kiếm nhập mật mã và vân tay vào, tiến hành kiểm tra ADN, hai cánh cửa sắt tự động mở ra. Một kho vũ khí ước chừng hơn trăm mét vuông xuất hiện trước mắt nhóm Miêu Húc.
Khi thấy những món vũ khí được sưu tầm trong kho, nhóm Miêu Húc tỏ ra ngạc nhiên. Trong này cấp bậc thấp nhất là vũ khí cấp Tử Kim, hơn nữa loại này chiếm phần rất nhỏ, đạt đến cấp độ Tử Kim đỉnh phong. Ngoài ra còn có rất nhiều vũ khí bề ngoài trông ảm đạm không chút ánh sáng nhưng tuyệt đối sắc bén.
Những món đó đều là Linh Khí có thể tự hấp thu linh khí thiên địa. Mỗi món vũ khí ấy mà lọt ra bên ngoài đều sẽ khiến vô số cường giả tranh đoạt. Thế nhưng ở đây chúng lại được bày san sát trên mặt đất, có khoảng hơn mấy trăm món!
Nhìn thấy nhiều Linh Khí như thế, nhóm Miêu Húc và Tiêu Vô Thần đưa mắt nhìn nhau, đều nhận thấy sự khiếp sợ trong mắt đối phương. Có thể sưu tầm được nhiều Linh Khí như vậy, xem ra thực lực của Tây Môn Kiếm không phải dạng vừa đâu? Nhưng lúc trước chưa từng nghe nói về người của Tây Môn gia mà?
Cuối cùng thì cường giả này xuất hiện từ đâu? Hơn nữa hai người không phải loại người chưa từng thấy các mặt khác nhau của xã hội, cũng hiểu rõ Tây Môn Kiếm có can đảm bày nhiều Linh Khí như vậy trước mặt họ, là đã chuẩn bị sẵn vũ khí rồi. Dù sao họ mới gặp nhau lần đầu, Tây Môn Kiếm không thể hoàn toàn tin tưởng họ được mới đúng? Hơn nữa Miêu Húc cảm thấy nếu không phải muốn uy hiếp bọn mình, tây MÔn Kiếm sẽ không mở kho vũ khí này ra.
Đang lúc nhóm Miêu Húc còn đang ngạc nhiên, quả nhiên Tây Môn Kiếm chú ý tới ánh mắt của họ. Khi thấy vẻ kinh ngạc trong mắt họ, khóe môi y cong lên thành một nụ cười nhẹ nhàng.
Muốn thu phục được cường giả như Miêu Húc, không xuất ra chút thực lực sao được? linh Khí nhiều thế kia đã đủ để chứng minh thực lực hùng mạnh của y.
- Ha hả, các vị đây đã cứu con gái ta, cũng chính là bảo bối mà ta yêu thương nhất, nếu mọi người không chê vũ khí của ta ở đây keo kiệt, vậy thì vừa ý món nào cứ cầm lấy, để ta tạ ơn mọi người đã cứu con gái ta.
Tây Môn Kiếm cười nhạt, nói.
Vừa nghe tây Môn Kiếm ra giá lớn như vậy, vài thuộc hạ theo sau y lộ rõ vẻ hâm mộ ra mặt. Linh Khí loại này, đến họ cũng không có lấy một thanh. Sao Thành chủ ra giá cho những người này lớn như vậy?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất