Gọi Nhầm Ba Ơi Thành Chồng Tương Lai

Chương 3

Chương 3
Trong lúc ăn, tôi bị sắp xếp ngồi cùng bàn với sếp.
Món ngon trước mắt bỗng chốc mất sạch hương vị.
Thấy tôi chẳng động đũa, Tạ Quân gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào bát tôi.
“Ngây ra làm gì? Ăn đi.”
Hành động ấy khiến cả bàn sững sờ.
Mọi người như bị ấn nút “tạm dừng”, im phăng phắc nhìn anh mà không ai dám ho he.
Tôi càng hoảng hơn, không dám nhúc nhích.
Miếng thịt kho tàu này… chẳng lẽ có độc?
Tạ Quân tất nhiên không biết tôi đang nghĩ gì, chỉ khẽ thở dài.
“Không phải thích ăn thịt kho tàu sao?”
“Hả… hả?”
“Hay là để tôi đút cho em?”
Thôi thôi!
Còn đáng sợ hơn cả thịt có độc!
Tôi vội vàng gắp miếng thịt đó bỏ vào miệng, nhai lấy lệ rồi nuốt xuống.
Trong đầu vẫn chưa kịp hiểu vì sao anh lại biết tôi thích món này.
Khuôn mặt lạnh lùng của Tạ Quân lại hiện ra một chút ý cười.
Khác gì một tảng băng xuất hiện vết nứt đâu chứ.
Tôi nuốt nước miếng. Trời ơi, đẹp trai quá.
Ăn xong, mọi người lần lượt đến chào tạm biệt sếp.
Tôi cũng chen vào đám đông, định lẻn theo để trốn về.
Tôi không dám ngồi chung xe với anh lần nữa đâu.
Nhưng…
Khi cổ tay tôi bị giữ lại, một dự cảm chẳng lành ập đến.
Tôi cứng đờ người, từ từ quay đầu lại.
Trên mặt gượng gạo nặn ra nụ cười méo xệch:
“He he… sếp, anh… còn việc gì sao?”
Tạ Quân nhìn tôi, ánh mắt như dừng lại trên môi tôi.
“Quên rồi?”
“Hả?”
Quên gì cơ? Tôi đáng ra phải nhớ gì à?
Anh kéo tôi vào một góc, trợ lý Trần cũng lập tức rút lui, tiện tay khép cửa lại.
Này này này, nam nữ đơn độc một phòng rất nguy hiểm đó biết không?
Lỡ như tôi không kìm được, làm chuyện gì xấu với anh thì sao?
Trong lúc tôi còn đang lo nghĩ, đột nhiên có gì đó ấm nóng chạm lên môi.
Tôi…
Mắt trợn to như chuông đồng.
“Ưm… ưm!”
Tôi cảm nhận rõ ràng sự va chạm của răng, âm thanh của nước bọt hòa quyện.
Nhưng đầu óc tôi thì sập nguồn hoàn toàn.
Cái quái gì đang xảy ra vậy?!
Đến khi tôi gần như không thở nổi nữa, Tạ Quân mới buông ra.
Đôi mắt lạnh lùng của anh giờ lại đầy thỏa mãn và… khao khát.
Tôi chợt nhận ra cả người mình mềm nhũn, ngã vào lòng anh.
Nếu không có anh đỡ lấy, chắc tôi đã ngã sấp mặt rồi.
“Anh…”
Tôi vừa xấu hổ vừa phẫn nộ. Xấu hổ là vì vừa bị một soái ca ôm hôn.
Phẫn nộ là vì nụ hôn đầu hai mấy năm của tôi thế là đi tong!
“Gọi ba đi.”
Hả, hả?!
Tôi ngơ ngác nhìn anh, chỉ thấy khóe mắt anh ẩn hiện ý cười.
Tạ Quân… chẳng lẽ bị quỷ nhập rồi?
“Sếp, anh… anh…”
Tôi còn chưa kịp thở xong sau nụ hôn thì anh lại phán câu động trời.
“Sao thế? Không phải nói lần sau gặp sẽ gọi sao?”
Gì cơ?
Anh… còn nhớ chuyện đó?
Chẳng lẽ… anh thích tôi?
Nhưng tôi nhanh chóng đá bay ý nghĩ điên rồ đó khỏi đầu.
Làm gì có chuyện, tôi với sếp đâu có giao tình gì…
Nhìn biểu cảm của anh, chắc là giận quá hóa cười, chuẩn bị đuổi việc tôi rồi!
“Sếp, tôi… tôi có giải thích rồi mà, thật sự là tôi nhìn nhầm. Ghi chú và ảnh đại diện của anh với ba tôi giống nhau quá.”
“Nhìn nhầm à?” – Giọng anh vẫn lạnh, chẳng đoán ra tâm trạng.
“Đúng, đúng mà, tôi đã nói rõ trong WeChat rồi đó. Nhìn nhầm thật! He he…”
Tạ Quân đút tay vào túi, nhìn tôi chằm chằm, rất lâu sau mới thở dài:
“Vậy phải làm sao đây? Nụ hôn ban nãy là… lần đầu của tôi.”
Tôi: *&¥#%!!!
Chẳng lẽ vừa rồi không phải lần đầu của tôi chắc?!
Nhưng người ta là sếp, tôi chỉ có thể dỗ dành.
“Sếp, chuyện này… ai mà chẳng có lúc nhầm lẫn đúng không? Anh rộng lượng bỏ qua đi, quên nó đi nhé!”
“Quên? Sao? Không định chịu trách nhiệm à?”
“Chịu trách nhiệm?!”
Cái gì vậy trời?! Tôi Hứa Chi Chi còn chưa đòi anh chịu trách nhiệm đó!
“Sếp, chuyện này… anh đâu có thiệt thòi gì, đúng không? Mà nói thật, đó cũng là nụ hôn đầu của tôi…”
Giọng tôi càng nói càng nhỏ, đến nỗi cuối câu anh chẳng nghe rõ.
“Sao cơ?”
“Không… không có gì, thật đấy, chỉ là… chỉ là hiểu lầm thôi, không cần… nghiêm trọng thế đâu…”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất