Gọi Nhầm Ba Ơi Thành Chồng Tương Lai

Chương 2

Chương 2
Công ty ai cũng có xe, chỉ riêng tôi là không biết lái.
Tôi thở dài. Cũng tại hồi đại học tôi lười biếng, bằng lái còn chưa buồn thi.
Tôi đang định rút điện thoại gọi xe thì trợ lý Trần bất ngờ xuất hiện trước mặt.
Anh ta cười tươi như hoa, khiến tôi thấy hơi rợn tóc gáy.
“Chị Hứa, sao chưa đi?”
“Ờ… tôi gọi xe đi riêng…”
Nói thật là có chút ngượng, lớn đầu rồi mà vẫn không biết lái xe.
“Thế thì vừa hay, đi chung với tôi đi!”
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh ta đẩy ngồi bẹp xuống ghế sau.
Xe biển 4 số 8 đúng là rộng rãi thật.
Tôi còn chưa kịp cảm nhận ghế da cao cấp thì vừa quay sang nhìn…
“Trời má ơi!!!”
Tôi hét lên một tiếng khiến trợ lý Trần suýt nữa quên thắt dây an toàn.
Bên cạnh tôi là… sếp Tạ Quân!
Tạ Quân – nam thần độc thân vàng, cao 1m89, lạnh lùng, xa cách, đẹp trai và nổi tiếng… khó gần!
Anh ấy ngước mắt nhìn tôi, khóe môi như có như không nở một nụ cười.
Tôi thậm chí còn nghi ngờ đó là ảo giác.
“Chào… chào sếp…”
Tôi lúng túng nhìn quanh xe, nếu không phải xe đã lăn bánh, tôi nhất định sẽ nhảy xuống.
“Gọi gì cơ?”
Nghe thấy sếp hỏi, cả người tôi như đổ mồ hôi lạnh.
Lòng bàn tay lập tức ướt nhẹp.
“Tôi… tôi tên là Hứa Chi Chi.”
“Buff”- Trợ lý Trần ngồi đằng trước bật cười.
Tôi hoang mang nhìn anh ta.
Sếp Tạ nhíu mày:
“Hứa Chi Chi, cô vào công ty bằng cách nào vậy?”
Ý gì đây? Nghi ngờ IQ tôi à?
“Tôi vào đúng quy trình, sếp yên tâm, tuyệt đối không đi cửa sau.”
Tôi cười gượng, trong đầu bất giác hiện lên tin nhắn tôi gửi nhầm tối hôm đó.
Nhưng tôi đã chuyển khoản trả lại rồi mà, với lại tôi chỉ là nhân viên tép riu, chắc anh ấy không để ý đâu nhỉ?
Tạ Quân gõ nhẹ lên ghế, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Tôi lập tức ngậm miệng, không dám thở mạnh.
Người ta nói rất đúng: Gần vua như gần hổ.
Bên cạnh sếp thì tốt nhất là câm lặng như không khí.
May sao anh ấy cũng không làm khó tôi.
Đến nhà hàng, tôi khoác túi chuẩn bị xuống xe.
Tạ Quân đột nhiên thấp giọng nói:
“Chờ đã.”
Hả?
Chỉ thấy anh ấy sải bước xuống xe trước.
Sau đó cửa xe bên tôi được mở ra.
Tạ Quân đứng đó, nhướng mày:
“Xuống đi.”
Trời đất ơi! Đây có phải là mơ không?
Có ai đó bóp tôi một cái với?
Sếp tôi – một người đẹp trai đến mức không ai dám thở mạnh trước mặt – đang tự tay mở cửa xe cho tôi!
Buff đỉnh cao đấy!!!
Tôi ngồi đơ người, không dám động đậy.
Tạ Quân lại hỏi:
“Muốn tôi bế xuống à?”
“Không không không không, sếp, tôi… tôi tự xuống, tự xuống!”
Cái này quá kỳ lạ rồi.
Hoàn toàn không giống hình tượng “lạnh lùng hung dữ” như lời đồn!
Chẳng lẽ vì tin nhắn hôm nọ, anh ta định trả đũa tôi?
Càng nghĩ càng sợ, tôi đứng ngây bên cạnh xe, không dám nhúc nhích.
“Hứa Chi Chi, cô ngơ ngơ ngác ngác làm gì đấy? Cô là ngỗng đần à?”
Trợ lý Trần đứng bên cạnh cười trộm.
“Anh mới là… ngốc…”
Tôi giơ tay chỉ, rồi chợt nhận ra đối tượng là sếp tôi.
Lập tức tôi xoay tay chỉ sang Trợ lý Trần:
“Anh còn cười, sếp bảo anh là ngỗng đần đấy.”
Nghe vậy, Trợ lý Trần vội nín cười:
“Tôi? Sếp nói là không phải tôi mà…”
“Ừ, cười nữa thì tháng này khỏi có thưởng.”
Tạ Quân thản nhiên bước vào nhà hàng.
Tôi và Trợ lý Trần đứng đó, nhìn nhau chết lặng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất