Chương 104: Động Tĩnh
Lúc này Đỗ Địch An mới chú ý thấy cạnh ngoài chiến giáp bó sát đùi Gladly có một mảnh băng dính hết sức nhỏ, bên trên đó cắm hai thanh dao găm đen nhánh, so với chủy thủ thông thường thì dài hơn vài cm, gần bằng chiều dài của một đoản kiếm, đầu trước của dao găm hơi uốn lượn trông như lưỡi liềm, giờ phút này ngay đầu mũi nhọn của dao găm có vài giọt máu tươi nhỏ xuống, là máu của con Ngạc Đầu Lang.
- Sát thủ!
Đỗ Địch An lập tức nghĩ đến công việc của Gladly, trong mấy tháng huấn luyện, hắn cũng thường nghe được một vài tin tức về hai vị Thú Liệp giả cấp cao tiếng tăm lừng lẫy của tập đoàn Melon, chức nghiệp của hai người bọn họ theo thứ tự là chiến sĩ cùng đạo tặc. Công việc của Gladly chính là đạo tặc, nhưng nàng đã từng tiến cấp hai lần, từ những tên đạo tặc chế tạo ra bẫy dò đường thông thường trỗi dậy trở thành sát thủ giết người không chớp mắt.
Chính như là danh hiệu nghề nghiệp của nàng —— sát thủ bóng ma!
Sau mỗi lần tiến cấp, nàng đều đạt được danh xưng tương xứng với năng lực, nghe nói năng lực ma thuật mà Gladly có được đến từ chính đôi "Quỷ Nhãn Giả" của nàng, đây cũng là một loại ma vật cực kỳ đáng sợ, thị giác rất mạnh và thân thể linh hoạt, hơn nữa còn biết che dấu khí tức, có thể lặng yên không một tiếng động mà tiếp cận con mồi, tựa như Độc Xà mờ ẩn trong bóng đêm, chờ đợi đến khi nắm chắc được phần thắng rồi mới nắm bắt cơ hội mà hành động.
Lúc trước mùi của nàng bỗng nhiên biến mất, hơn phân nửa chính là do tác dụng của ma thuật.
Trong lòng Đỗ Địch An có chút rung động, ba con quái vật Ngạc Đầu Lang này được đánh giá đẳng cấp mười ba, có thể thấy được sức chiến đấu cao hơn rất nhiều so với "Cụ Nhiễm Giả" mà mình gặp phải lúc trước, thế nhưng lại lập tức bị giết dưới tay nữ nhân này, thị giác của hắn còn không theo kịp tốc độ ra tay của nàng, hơn nữa toàn bộ quá trình chém giết vô cùng lưu loát sinh động, thể hiện một cách đầy đủ kinh nghiệm săn bắn phong phú của đối phương.
Toàn bộ vết thương đều là đòn trí mạng, hơn nữa còn điểm vào vị trí yếu kém nhất!
Gladly ngoắc tay ra hiệu cho mọi người đuổi theo.
Năm người khác nhìn thấy thân thủ của mình như thế thì trừng mắt nhìn nhau líu lưỡi, dù sao nếu đổi lại là bọn hắn, để đối phó với ba con Ngạc Đầu Lang này thì bọn hắn cần phải phối hợp cực kỳ hoàn mỹ mới có thể tiêu diệt được, bởi vậy có thể thấy được sự chênh lệch giữa Thú Liệp giả hàng đầu so với bọn họ lớn tới cỡ nào!
- Mùi máu tươi sẽ khiến cho những quái vật khác rời đi, Hắc Chức Giả nhát gan cảnh giác sẽ không dễ dàng trở lại, chúng ta tiếp tục đuổi.
Gladly thấp giọng nói, dẫn đường phía trước.
Năm người khác nhanh chóng đuổi theo.
Đỗ Địch An thoáng nhìn qua ba thi thể trên mặt đất, không khỏi nói:
- Thi thể của bọn nó. . . Cứ như vậy mà mất ở đây sao?
- Tiểu tử, giá trị thi thể Ngạc Đầu Lang không cao, lượng mỡ trong cơ thể quá ít, hơn nữa phóng xạ trong bộ lông lại khá nhiều, giá trị sưu tập cũng không cao, chúng ta vẫn là nên xiết chặt thời gian cho thỏa đáng.
Cuối cùng một thanh niên nói với Đỗ Địch An, bởi vì lúc trước Đỗ Địch An nói ra phạm vi khứu giác siêu đại đã khiến hắn phải thu hồi cái nhìn miệt thị với người mới này mà kiên nhẫn giải thích một câu.
Đỗ Địch An tỉnh ngộ đuổi theo đội ngũ.
Mọi người cứ thuận theo dấu chân Sơn Sư in lại trên mặt đất mà một mạch đuổi theo, thỉnh thoảng dấu chân biến mất, nhưng có khứu giác đặc biệt của Đỗ Địch An thì dù có cách xa trăm mét cũng có thể dễ dàng truy tung ra được dấu chân mới, đây chính là lợi ích của việc truy tung mùi hương đồng thời cũng là năng lực đáng hâm mộ của không ít Thú Liệp giả.
Trên đường đi, mọi người lại lục tục gặp phải vài đợt quái vật nữa nhưng căn bản không cần những người khác ra tay, chỉ một mình Gladly đã có thể giải quyết bọn chúng một cách nhẹ nhàng.
Có điều, lúc gặp phải một con Liệt Độc Tích với đẳng cấp "Mười chín" thì Gladly vẫn phải lựa chọn đường vòng, nếu không trực tiếp tiến lên giao thủ mà để cả tiểu đội bảy người phối hợp với nhau, như vậy mới có thêm hi vọng giết chết con ma vật này, nhưng như vậy cũng rất dễ tạo nên động tĩnh lớn hơn, thu hút những con quái vật khác đến hoặc là khiến Hắc Chức Giả sợ quá chạy mất.
Ngoài những con Liệt Độc Tích, mọi người còn gặp phải những con quái vật không rõ tên gọi, theo Gladly, đó là loại ma vật mới còn chưa có tên gọi, nếu như bọn họ giết chết nó rồi đem thi thể mang về bên trong vách tường sẽ được ban thưởng.
Nhưng Gladly không có ý định nhiều chuyện, nên cũng buông tha không săn giết, chỉ muốn tiếp tục đuổi bắt Hắc Chức Giả.
- Nghỉ ngơi một chút.
Liên tục chạy đi như vậy khiến thể lực mọi người tiêu hao không ít, Gladly liên tục chiến đấu cũng đã tiêu hao không ít lực lượng, vừa đến giờ trưa, lúc này dừng lại nói với cả đội:
- Ăn ít đồ, nghỉ ngơi lấy lại sức lực.
Mọi người nghe nàng phân phó, tất cả đều ngồi xuống nghỉ ngơi, móc lương khô cùng nước trong ba lô ra bắt đầu ăn.
Đỗ Địch An đi vội vàng không mang theo bất cứ thứ gì, chỉ có thể nhìn những người khác hưởng thụ cơm trưa.
- Cho ngươi.
Gladly nhìn hắn, từ trong ba lô của mình móc ra một phần lương khô ném cho Đỗ Địch An nói:
- Nếu có thể tìm được Hắc Chức Giả, ta nợ ngươi nhân tình.
Đỗ Địch An nhận lấy lương khô, có phần cảm kích, nghe vậy thì kinh ngạc nói:
- Nợ ta nhân tình? Không phải chúng ta đang chấp hành mệnh lệnh của tập đoàn sao?
- Đúng là mệnh lệnh của tập đoàn, nhưng săn bắt Hắc Chức Giả lại thuộc về nhiệm vụ của ta.
Gladly cũng không che dấu, thản nhiên mà nói:
- Cho nên chẳng thà nói là bán mạng vì tập đoàn, còn hơn nói là giúp ta, một ma vật hiếm thấy như vậy một khi phát hiện ra, ta có quyền lựa chọn ưu tiên hàng đầu, trừ phi ta không cần, tập đoàn mới có thể phân phối cho tám vị Trung cấp Thú Liệp giả khác, nhưng năng lực ma thuật của Hắc Chức Giả này vừa hay lại là ta thứ yêu thích.
Đỗ Địch An tỉnh ngộ ra, hắn thầm nghĩ mình căn bản không phát hiện cái lợi này trên hiệp ước, hơn phân nửa là Trung cấp Thú Liệp giả mới có, về phần Sơ cấp Thú Liệp giả như bọn hắn, ngay khi săn giết được ma vật thì cũng phải nộp lên, nếu không sẽ bị trừng phạt. Nhưng ma vật cấp cao cũng không phải thứ mà Sơ cấp Thú Liệp giả như bọn hắn có thể săn được, như "Cụ Nhiễm Giả" mà lúc trước gặp phải là ấu sinh, có thể gặp được hoàn toàn là "Vận khí" .
- Là ta làm những gì ta có thể, ngươi quá khách khí rồi.
Sau khi hiểu rõ, Đỗ Địch An khách khí nói.
Gladly lắc đầu nói:
- Ta chỉ là không thích cảm giác mắc nợ người khác bất kì thứ gì, cho nên nếu như phải ghi nhớ ân tình, với ta mà nói chính là một giao dịch, sau này trong phạm vi có thể chấp nhận được, chỉ cần ngươi cần thì ta sẽ giúp ngươi, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là lần này phải săn bắt được Hắc Chức Giả.
Đỗ Địch An thầm nghĩ ngươi thật là thẳng thắn, lúc này cũng không khách khí nữa, gật đầu nói:
- Ta biết rồi, ta sẽ cố gắng hết sức.
- Ừ.
Gladly khẽ gật đầu, không nói gì nữa, quay đầu nhìn lại phế tích phía xa xa, giống như đang có tâm sự.
Đỗ Địch An nhanh chóng ăn xong lương khô rồi cũng nghỉ ngơi một chút, tuy Gladly đồng ý ban ân huệ nhưng hắn cũng không quá để tâm, chỉ dựa vào dăm ba câu nói vừa rồi, hắn cũng cảm giác được nữ nhân này là một người rất rõ ràng, cho nên ngay cả khi nhận được nhân tình thì cũng chỉ có thể nhờ nàng giúp chút việc nhỏ, đại sự e là không được.
Bỗng nhiên cái mũi Đỗ Địch An giật giật, hắn giật mình một cái rồi đứng bật dậy nói:
- Ta đã tìm được Sơn Sư rồi.
Những người khác đang yên lặng vừa ăn lương khô vừa nghỉ ngơi, nghe Đỗ Địch An nói thì cũng lập tức ngẩng đầu nhìn lên, ai nấy nhanh đều chóng thu hồi lương khô lần lượt đứng lên, một người trong đó vội vàng hỏi:
- Ở đâu?
Đỗ Địch An chỉ về hướng bên trái, nói:
- Cách đây khoảng chừng hai mươi dặm.
- Đi!
Gladly quyết định thật nhanh, vứt bỏ miếng lương khô đang cắn dở nhanh chóng chạy về hướng Đỗ Địch An chỗ vừa chỉ.
Mọi người cũng vội vàng theo sau.