Hắc Ám Vương Giả

Chương 105: Chủ Ý Của Đỗ Địch An

Chương 105: Chủ Ý Của Đỗ Địch An
Một mạch men theo con phố hư hỏng, đá vụn cỏ xỉ bao phủ ngập tràn mà đi, mọi người rất nhanh đã đi đến phía trước một một khu đất trống hoang vu địa thế khá thấp, diện tích nơi đây cực kì rộng rãi, đứng nơi ven đường Đỗ Địch An vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy được đường nét kiến trúc đã từng, chỉ là bộ phận bên trên sớm đã sụp đổ, vách tường đổ nát cùng những khối bê tông đá vụn bọc lấy mấy thanh sắt thép phủ đầy rêu xanh.
Thân ảnh Gladly đột nhiên dừng lại, nhìn về phía trước một lát rồi giơ tay khẽ vẫy, nói:
- Gatt, ngươi đi xem kỹ một chút.
Vị 'Gatt' kia là thanh niên đạo tặc có năng lực thay đổi vết tích, hắn khẽ gật đầu, màu da toàn thân nhanh chóng biến hóa, một khắc sau khôi giáp màu đen trên thân đều biến mất không còn thấy gì nữa.
Đỗ Địch An nhìn lại lần nữa nhưng vẫn cảm thấy ngạc nhiên, nhỏ giọng hỏi:
- Năng lực của hắn còn có thể ảnh hưởng đến chiến giáp sao?
- Đương nhiên không phải, chiến giáp của hắn được chế tạo đặc biệt bên trong tập đoàn, nghe nói là được chế ra từ da của "Huyễn Tích Giả", có thể sinh ra cộng hưởng với năng lực của hắn.
Một thanh niên bên cạnh hạ giọng nói.
Đỗ Địch An tỉnh ngộ ra, trong lòng vô thức nghĩ rằng nếu như muốn chống lại kẻ thù thì năng lực này sợ là không đủ để đe dọa đối phương, như năng lực khứu giác của bản thân có thể tùy tiện khắc chế, ngay cả khi không có khứu giác, chỉ cần vẫy một ít tro bụi hoặc là thuốc màu lên trên thân thể đối phương, thì năng lực 'Biến sắc' này liền trở nên hoàn toàn vô dụng. Nhưng năng lực này đáng sợ ở chỗ có thể đánh lén, lặng yên không một tiếng động mà tiến đến nhất Kích tất sát.
Cho dù có là một người vô cùng cường đại thì cũng không thể thời thời khắc khắc đều cảnh giác đề phòng.
Một lát sau, Gatt quay trở về, thân ảnh lộ ra bẩm báo:
- Chính xác là Sơn Sư, nó săn được Hành Thi, bây giờ đang ăn uống.
Gladly khẽ gật đầu,
- Số lượng Sơn Sư cũng không nhiều, Hắc Chức Giả nhất định sẽ chằm chằm nhắm vào nó, chúng ta ở đây yên lặng chờ, đừng đến quá gần.
Nói xong nàng móc một lọ bột phấn màu vàng nhạt từ trong ba lô đổ nhẹ ra lòng bàn tay, nhẹ nhàng rắc khắp chiến giáp đang bó sát toàn thân, chỉ trong chốc lát hương thơm nhàn nhạt của nàng đã bị một làn thi khí hôi tanh bao bọc.
Những người khác sớm đã có kinh nghiệm, không cần phân trần mà tự mình móc lọ bột phấn vàng nhạt trong ba lô ra bôi toàn thân, mùi cơ thể lập tức được che dấu.
Lúc này, Gladly ném bình trong tay mình cho Đỗ Địch An, nói:
- Xoa đi, đây là bột phấn Hành Thi có thể che dấu mùi, nhưng chú ý không bôi lên da, nếu không sẽ bị cảm nhiễm.
Đỗ Địch An tiếp lấy, thầm nghĩ vật này thật có tác dụng, đúng là cũng không khác bao nhiêu so với huyết tương hành thi mà bọn hắn bôi lên thân trong lúc truy kích để tránh né "Cụ Nhiễm Giả", Hành Thi hư thối thì mùi huyết tương càng nồng đậm, che dấu càng hoàn hảo. Chỉ là một khi đã bôi huyết tương lên người, muốn lau đi cũng rất phiền toái, không giống cái bột phấn này, chỉ cần rải ra đã có thể tùy tiện tiêu trừ sạch.
Sau khi cả bảy người đều bôi bột phấn rồi chạy về thủ đô, nơi này chỉ còn lại mùi Hành Thi.
Gladly nhìn lướt qua sáu người trong đội ngũ rồi nói với tên đứng đầu hàng:
- Ngươi mang hai người bọn họ đi về hướng khác ngồi chờ, chú ý đừng để lộ, có biến liền đánh tín hiệu.
- Vâng.
Một thanh niên với mái tóc xù gật đầu tuân lệnh, cùng hai thanh niên khác quay người nhẹ chân nhẹ tay mà lặng yên rời khỏi, men theo đống đá vụn bên trong tòa phế tích hư tàn mà tiến về phía trước.
Đỗ Địch An nhìn thấy tư thế bọn họ thì không khỏi hỏi:
- Cứ như vậy mà chờ sao?
- Chỉ có thể như thế.
Gladly hạ giọng nói.
Đỗ Địch An nói:
- Nếu cứ vậy mà Hắc Chức Giả không tới làm sao bây giờ?
- Vậy thì vẫn chờ đợi.
Gladly nhìn hắn một cái, nói:
- Đi săn cần kiên nhẫn chờ nó đói bụng, chúng ta ít nhất còn có trữ lương thực, tuy Sơn Sư trong cái khu này không chỉ có một con, nhưng chắc chắn sẽ có lúc nó ăn sạch mà thôi.
Đỗ Địch An thầm nghĩ đúng là cần kiên nhẫn, nhưng cứ như vậy mà ôm cây đợi thỏ không phải quá ngu xuẩn sao, hơn nữa lại không có kết quả, nhân tiện nói:
- Ta cũng có một biện pháp, không biết có thể hay không.
- Ừ?
Gladly cùng ba người khác nhìn về phía hắn với ánh mắt nghi hoặc cùng kinh ngạc, thầm nghĩ một tên thái điểu mới tới như ngươi, chẳng lẽ lại có chủ ý gì?
Đỗ Địch An nói với Gladly:
- Diện tích Khu số 1 quá lớn, cứ như vậy mà yên lặng chờ đợi ngược lại sẽ lãng phí thời gian của chúng ta, có lẽ giờ phút này Hắc Chức Giả cũng đang cố gắng mà tìm kiến thức ăn, mà Sơn Sư lại là con mồi nó thích ăn nhất, ta nghĩ bọn Sơn Sư này cũng biết cách làm sao để lẩn tránh thiên địch của mình, cho nên một vài khu vực mà Hắc Chức Giả thường xuyên xuất hiện thì rất có thể bọn chúng sẽ không đến, nói cách khác tỷ lệ chờ đợi Hắc Chức Giả tìm được bọn nó là vô cùng nhỏ! Cho nên, chi bằng chúng ta chủ động đi tìm Hắc Chức Giả, đưa Sơn Sư đến trước mặt nó.
Gladly nghe xong liền kinh ngạc, cẩn thận ngẫm lại lại cảm thấy Đỗ Địch An nói cũng không phải không có lý, bất cứ sinh vật nào cũng đều có bản năng tránh né thiên địch của chính mình, Sơn Sư có thể sinh hoạt ở khu số 1, đương nhiên cũng có sẵn trực giác cực nhạy cảm.
- Ngươi nói rất đúng, nhưng nói thì dễ làm lại khó, nếu như giết chết Sơn Sư, tuy có thể sử dụng mùi tanh từ máu của nó để dụ dỗ, nhưng Hắc Chức Giả quá xảo trá, Sơn Sư chết rất khó mà hấp dẫn được nó.
Gladly lắc đầu nói.
Đỗ Địch An nói ra:
- Đương nhiên không phải giết chết, rất nhiều dã thú đều không ăn tử vật, những quái vật này cũng chẳng khác gì dã thú, ý của ta là chúng ta dùng phương pháp kinh hãi khiến Sơn Sư hoảng hốt chạy bừa tán loạn khắp nơi, nó hoạt động trên diện tích lớn như vậy, tỷ lên lôi kéo sự chú ý của Hắc Chức Giả đương nhiên cũng lớn hơn.
Gladly cùng ba người khác khẽ giật mình, nhìn nhau kinh ngạc.
- Đúng vậy, đó là một biện pháp tốt!
Đạo tặc Gatt không nhịn được mà vỗ tay nói.
Một nam một nữ khác cũng không khỏi ngạc nhiên nhìn Đỗ Địch An, thầm nghĩ cái tên đầu nhỏ như quả dưa này đúng thật rất thông minh, chủ ý xảo diệu như vậy mà cũng có thể nghĩ ra được.
Gladly nhìn Đỗ Địch An rồi quay đầu nói với Gatt:
- Gọi ba người bọn hắn trở lại đi.
Gatt tuân lệnh rồi lập tức biến mất.
Đỗ Địch An thoáng do dự, nói:
- Biện pháp này tuy hiệu quả, nhưng có một khuyết điểm.
- Ta biết rõ.
Gladly không để hắn kịp nói đã tiếp lời:
- Ngươi không cần lo lắng, ven đường nếu gặp phải con mồi khác, chỉ cần là đẳng cấp 25 trở xuống ta đều có thể một mình chế trụ, sẽ không để cho Sơn Sư chết mất.
Đỗ Địch An thấy nàng cân nhắc đến điểm ấy thì cũng nhẹ nhàng thở ra, sợ là bản thân không nói ra, đến lúc đó xảy ra tình huống như vậy, ngược lại là kế sách của hắn sai lầm.
Rất nhanh, ba người lúc trước rời đi bây giờ đã trở lại rồi, Gatt nhìn Đỗ Địch An một cái, rồi nói với Gladly:
- Như vậy có phải là quá liều lĩnh không?
- Cứ làm như thế.
Gladly biểu lộ lựa chọn của mình rồi nói với một thanh niên mang cung tiễn đằng sau:
- Bắn nó.
Thanh niên mang cung này là thợ săn duy nhất trong tiểu đội ngoại trừ Đỗ Địch An, nhưng năng lực của hắn không phải truy tung mùi mà là thính giác siêu thanh, những lời lúc trước Đỗ Địch An nói Gladly sớm đã lọt vào trong tai hắn, hắn nghe vậy khẽ gật đầu, thấp người bước ra phía trước chừng vài trăm mét, đi đến chỗ một hòn đá cao chỉ lộ ra nửa người trên, kéo cung rút tiễn nhanh chóng nhắm trúng phía trước, vèo một tiếng, mũi tên bay ra.
"Rống!" Một tiếng kêu đau đớn truyền đến, âm thanh bên trong phế tích yên tĩnh này đặc biệt vang dội.
Ngay sau đó là tiếng chân phi như bay về phía xa xa.
Gladly, Đỗ Địch An cùng những người khác nhanh chóng đuổi theo, chỉ thấy vị trí mà trước đó con Sơn Sư đã dừng lại kia có nửa thi hài quái vật đầm đìa máu, nội tạng cùng khí quan rơi lả tả trên mặt đất.
Mọi người chỉ nhìn lướt qua rồi nhanh chóng đuổi theo hướng mà Sơn Sư rời đi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất