Chương 111: Hắc Chức Noãn Sào ( trứng)
Rất nhanh, Gladly đã bỏ tất cả bộ vị của Hắc Chức Giả vào trong túi đựng rồi gánh trên vài, cả cái tui căng phồng lên còn to hơn so với thân thể mảnh khảnh của nàng.
Đỗ Địch An thấy mọi người chuẩn bị rời khỏi, do dự một thoáng, rồi mở miệng nói:
- Hình như nơi đó có thứ gì.
Nói xong, hắn chỉ hướng phần đất tản mát ra mùi khó ngửi, tuy trong lòng của hắn đã có suy đoán, nhưng cân nhắc đến năng lực của bản thân, vẫn là quyết định nói ra.
- Hử?
Gladly kinh ngạc nhìn lại, nói:
- Có mùi?
- Trong lòng đất.
Đỗ Địch An nó.
Cũng vì lúc trước truy tung chuẩn xác, mọi người đã hoàn toàn tín nhiệm năng lực khứu giác của Đỗ Địch An, nghe vậy đều liếc mắt nhìn nhau, nắm binh khí cẩn thận từng li từng tí nhích tới gần. Gladly đưa mắt nhìn thanh niên kỵ sĩ một cái, người sau hiểu ý cầm thương tiến lên, cận thẩn khẫy lớp đất mà Đỗ Địch An nói.
Sau khi đào sâu tầm 30 cm, mọi người lập tức nhìn thấy một vật thể mà trắng tuyết nằm trong đống đất cát, đám người Gladly lập tức sáng mắt lên, vui vẻ nói:
- Là Hắc Chức ấu noãn!
Mấy người nhanh chóng tiến lên đào, liền phát hiện không ngờ lại có đến tám quả trứng Hắc Chức Giả!
Đỗ Địch An thấy suy đoán của mình là đúng, trong lòng vừa vui vui tiếc nuối, đáng tiếc thực lực của mình còn quá yếu, nếu không chờ sau khi cùng mọi người tách ra hắn sẽ vụng trộm trở về lấy rồi. Chỉ là khu số 1 quá mức nguy hiểm, coi như là Trung cấp Thú Liệp giả cũng không dám độc hành, tuy hắn có siêu cấp khứu giác có thể sớm cảm ứng được quái vật, nhưng có một ít quái vật sở trường ẩn úp, hiểu được che dấu mùi của chính mình, thường thường lặng yên không một tiếng động tới gần con mồi, mà ở khu số 1 này rất hay gặp loại quái vật như vậy!
Có câu người chết vì tiền chim chết vì ăn, hắn cân nhắc mấy lần, cuối cùng vẫn không muốn mạo hiểm như vậy, dù sao ông trời không phải mỗi lần đều chiếu cố hắn.
Gladly nhìn tám quả trứng Hắc Chức trong tay, vui vẻ nói:
- Một lần lấy được nhiều như vậy, nói không chừng có thể thành công ấp ra một con, khi đó nếu lại một lần nữa hấp thu Ma ngân của Hắc Chức Giả Ma Ngân, năng lực của ta sẽ tăng càng mạnh!
Đám người kỵ sĩ thấy thế cũng vui vẻ thay.
Đỗ Địch An lại đột nhiên chú ý tới, tuy tên thanh niên thợ săn cũng cười nói chúc mừng, nhưng biểu lộ có hơi miễn cưỡng, hơn nữa bởi vì cả hai có chiều cao chênh lệch, tầm mắt của hắn rất dễ dàng chứng kiến bàn tay của đối phương đang dùng sức nắm chặt, ngón tay hơi ma sát, dường như đang cố gắng nhẫn nại cái gì, điều này để cho Đỗ Địch An ngơ ngẩn, ngay sau đó hắn đột nhiên hiểu ra, trong lòng không khỏi cười khổ.
- Lúc trước con Hắc Chức Giả này nằm rạp trên mặt đất, vốn tưởng rằng nó muốn quần chiến với chúng ta, không nghĩ tới lại thừa cơ vụng trộm giấu trứng.
Giờ phút này Gladly cũng nhớ lại tình hình chiến đấu trước đó, cảm thán nói, coi như là học hỏi thêm kinh nghiệm, nàng nghĩ đến điều gì, nghiêng đầu nói với Đỗ Địch An:
- May mắn ngươi quan sát cẩn thận, nếu không chúng ta đã bỏ lỡ tám quả trứng này.
Đỗ Địch An cười, không nói gì, chỉ là trong lòng hơi bất đắc dĩ, tuy rằng hắn không phải cố ý nhưng xem ra mình đã đắc tội thanh niên thợ săn bên cạnh, đối phương cũng có năng lực thính giác siêu thanh, cho nên trước đó đã nghe được âm thanh Hắc Chức Giả vùi trứng, hơn nữa vừa rồi còn mở miệng muốn đi khu săn bắn số 6, rõ ràng chính là lấy cớ muốn đợi mọi người rời đi, sẽ vụng trộm trở lại lấy trứng.
Chỉ là kế hoạch của hắn lại bị mình vô tình ý đánh vỡ, hơn nữa ý đồ riêng của đối phương cũng bạo lộ trước mặt mọi người, chỉ cần không phải là người ngốc đều sẽ hiểu được vấn đề, chỉ là giờ phút này không có biểu hiện ra ngoài mà thôi.
- Có lẽ hắn hận chết ta đi. . .
Đỗ Địch An ngẩng đầu nhìn thanh niên thợ săn, thấy trên mặt hắn vẫn treo nụ cười, dường như cũng không có chú ý tới mình, nếu là đổi lại người bình thường, hơn phân nửa sẽ cho rằng là tự mình đa tưởng rồi. Nhưng Đỗ Địch An vẫn cảm thấy nên có tâm phòng bị người, trong lòng âm thầm nhớ kỹ hình dạng của hắn, nếu như lần sau đi bên ngoài Cự Bích mà đụng phải đối phương sẽ cố hết sức rời xa cho thỏa đáng, nếu không một khi bị vụng trộm trả thù, có khả năng sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục.
- Có thể ngoài ý muốn tìm được thêm tám quả trứng, hoàn toàn là công lao của Đỗ Địch An.
Gladly nhìn Đỗ Địch An, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói:
- Dựa theo giá cả tập đoàn đưa ra sau khi nộp lên, trứng của loại ma vật hiếm thấy ban tên như vậy chừng 1000 mai Kim tệ một quả, trứng của ma vật ban tên bình thường thì 500 Kim tệ mỗi quả, còn về ấu thú thì không cần nói tới rồi, chúng có tỉ lệ sống tương đối cao, giá trị long trời lở đất.
- Ta sẽ theo giá cả tập đoàn mà phân phối đi, xét thấy đây là công lao của Đỗ Địch An, có bốn quả thuộc về hắn, cũng chính là 4000 kim tệ, còn lại các ngươi mỗi người được một ngàn kim tệ coi như đền bù tổn thất, còn trứng này ta sẽ giao cho tập đoàn giúp ta bồi dưỡng.
Nghe Gladly phân phối vậy, đám người thanh niên kỵ sĩ không có có dị nghị, trên mặt lộ vẻ vui sướng.
Đỗ Địch An được Gladly phân phối cho mình nhiều như vậy cũng rất là vui mừng, vốn cho là mình có thể húp miếng canh cũng không tệ rồi, không nghĩ tới có thể phân đến một nửa, ấn tượng trong lòng đối với nàng cũng đề cao không ít.
- Lần này còn phải đa tạ cái mũi của Đỗ Địch An.
Thanh niên kỵ sĩ cười nói.
Gatt cũng cười cười vỗ vai Đỗ Địch An, nói:
- Tốt lắm.
Đỗ Địch An cười, cùng mấy người nói vài câu khách khí.
Chờ Gladly thu hồi tám quả trứng, mọi người theo đường cũ lui lại.
Trên đường đi có khứu giác Đỗ Địch An, thính giác của thanh niên thợ săn, nhưng vẫn có mấy lần gặp được quái vật mai phục trên đường, suýt nữa tạo thành thương vong, may mắn Gladly phản ứng nhanh chóng, trước ra tay chống đỡ.
Thông qua một đường chiến đấu, Đỗ Địch An cũng dần dần hiểu rõ thực lực của Gladly, chỉ cần đẳng cấp quái vật đi săn dưới cấp 20 thì nàng có thể nhẹ nhàng ứng phó, quái vật có đẳng cấp vượt qua cấp 20 thì sẽ khó khăn rất nhiều, hơn nữa càng cao càng khó, nếu như gặp phải quái vật đi săn đẳng cấp 26 như Hắc Chức Giả, một mình nàng sẽ có khả năng gặp nguy hiểm tánh mạng!
Dù sao, nếu không nhờ khứu giác của Đỗ Địch An cảm giác từ sớm, nàng chưa hẳn phát hiện Hắc Chức Giả đánh lén.
Dưới sự hộ tống của Gladly, mọi người dần dần thối lui ra khỏi khu số 1, đi vào mảnh rừng cây đại thụ bên cạnh đường cao tộc đứt gãy, Gladly để thanh niên kỵ sĩ cùng Gatt về trước, còn mình thì tiếp tục hộ tống Đỗ Địch An tiến về khu vực đã được quét sạch ở phía trước, cũng chính là khu số bảy.
Khi Đỗ Địch An còn là Thập Hoang lúc, khu thứ bảy vẫn còn trong quá trình vây quét, xem ra sẽ kết thúc vào khoảng thời gian này, coi như ngẫu nhiên còn sót lại quái vật, nhưng lấy thực lực Sơ cấp Thú Liệp giả cũng hắn cũng nắm chắc có thể an toàn rời khỏi, trừ phi vận may cực kém, gặp phải mấy con ma vật mạnh nhất trong khu số bảy.
Chờ đến khi đưa Đỗ Địch An đến khu số bảy, Gladly dặn dò vài câu liền quay người rời khỏi.
Đỗ Địch An đã hỏi thăm nàng về tất cả lộ tuyến ở khu vực này, cộng thêm trước từng xem qua địa đồ của Scott, tròng lòng vẫn còn chút ấn tượng, khu số bảy cũng gần khu số 9, hơn nữa hắn võ trang đầy đủ, có thể săn bắn nơi này.
Đi đến ngã tư đường, Đỗ Địch An đã nhìn thấy không ít Hành Thi loạng choạng, hắn nghe đám người Gladly nói những Bất Tử Hành Thi này nằm cuối danh sách những ma vật cần được thanh lý, trừ phi là gặp được mới thuận tay giết chết, bình thường sẽ không có ai chủ động đi tìm.
Mỗi khi quyết định thanh lý một khu vực, thường thường đều nhằm vào ma vật ban tên, cũng là quái vật đáng sợ nhất.
Có thể đạt tới trình độ được ban tên, cũng có nghĩa đã vượt xa so với ma vật bình thường.
Nếu như phát động quy mô lớn để săn giết Bất Tử Hành Thi, ngược lại sẽ đánh rắn động cỏ, để một ít ma vật ban tên chạy trốn tới khu vực khác, nhất là chạy trốn tới khu vực thuộc sở hữu của tập đoàn khác, vậy chẳng khác ném tài sản của mình cho người khác.
Đỗ Địch An nhìn những con Bất Tử Hành Thi đang lay động không mục đích này, bây giờ hắn đã không có hoảng sợ như ban đầu mà rất là vui vẻ, nhanh chóng tìm được một cao ốc không trọn vẹn, từ trên ném hòn đá xuống, lợi dụng thanh âm hấp dẫn Bất Tử Hành Thi ở phụ cận đến, sau đó liền rút tiễn bắn.
Eidter: ƯngVinh95