Chương 112: Thù Địch Gặp Nhau
So với những thú loại ma vật khác, đẳng cấp đi săn mà Liệp giả sơ cấp thích nhất chính là Hành Thi phổ thông cấp bốn, chúng chỉ có bản năng đơn giản là truy đuổi thân thể nguyên thủy, rất dễ săn bắn được bằng cách bẫy rập hoặc dựa vào kỹ xảo dụ bắt.
Không giống những ma vật khác đã sớm bồi dưỡng được ý thức sinh tồn như dã thú, ngay cả Phệ Cốt Thử nhỏ yếu cũng biết cách tránh nguy hiểm, những bẫy rập thông thường rất khó bắt được.
Tuy nhiên, nếu những Hành Thi bình thường này thông qua đại lượng ăn uống mà tiến hóa thành Liêm đao Hành Thi thì tố chất lực lượng của các phương diện trong cơ thể cùng sức chiến đấu sẽ tăng lên, hoàn toàn có thể chính diện đối chiến với Trung cấp Thú Liệp giả, hơn nữa sẽ tiến hóa ý thức đơn giản để không dễ dàng bị bắt bởi những người sử dụng ngoại lực.
Đỗ Địch An đã gặp phải Liêm đao Hành Thi tại khu số 1 nên lúc này có thể phân biệt được đây chỉ là những Hành Thi phổ thông, vì vậy mới dám lớn mật săn giết.
Vù! Vù! Vù!
Từng mũi tên bắn ra, phạm vi sát thương của hắn là trăm mét, độ cao trăm mét thực tế là độ cao khoảng 24 25 tầng lầu, hầu hết độ cao các phòng tầng trệt của cư dân đều chừng bốn đến năm mét, đó là khuôn mẫu bình thường.
Vị trí cao mà Đỗ Địch An đứng lúc này là đỉnh của một mái nhà đổ nát bị cỏ rêu ăn mòn nghiêm trọng, khoảng tầng hai mươi và cách mặt đất khoảng tám mươi mét, các Hành Thi bị thạch đầu hấp dẫn đều nằm trong tầm sát thương của hắn.
Mũi tên bắn chính xác trúng Hành thi đang chạy, quỹ tích động tác của chúng rất dễ để nắm bắt. Sau khi trải nghiệm xạ kích Hắc Chức Giả với cường độ cao trong thời gian ngắn, Đỗ Địch An lại lần nữa xạ kích những Hành Thi này cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, ít nhất sẽ không quá vất vả đối với những hành động dự đoán nên rất dễ dàng trúng mục tiêu.
Mũi tên sắc bén phóng từ trên xuống đâm xuyên qua đầu Hành Thi, ghim nó trên mặt đất.
Thỉnh thoảng cũng sẽ có những mũi trên thất bại đâm xuyên qua bả vai của Hành Thi hoặc đâm vào mặt, lực đạo mạnh mẽ khiến cơ thể nhấc lên khỏi mặt đất. Sau khi ngã xuống, Hành Thi không hề đau đớn mà tiếp tục bò lên và chạy về phía âm thanh.
Đỗ Địch An liên tục rút tiễn và xạ kích.
Hành Thi lần lượt ngã xuống, nhưng rất nhanh, mũi tên của Đỗ Địch An trong bao đựng đã bị dùng hết, hắn không khỏi cười khổ khi nắm phải khoảng không. Nhìn thấy càng lúc càng nhiều Hành Thi trên đường phố, hắn đi vào một bên khác của cao ốc, nắm lên một ít hòn đá ném ra phía xa.
Những hòn đá rơi xuống các con phố lân cân, âm thanh vỡ nát tương đối vang dội trong đống phế tích yên tĩnh, nhưng tai của Hành Thi lại đặc biệt nhạy cảm nên liền tập trung đi qua.
Đỗ Địch An nhân cơ hội nhanh chóng đi xuống lầu và bôi bột Hành Thi mà Gladly đã cho hắn lúc rời đi. Hắn đi đến những thi thể Hành Thi đã bắn chết nhanh chóng chém đầu chúng, mang theo tóc hoặc cổ bị đứt gãy. Đỗ Địch An mang theo bảy tám cái đầu trở lại trong đại lâu và tìm một góc ngồi xổm xuống. Hắn nhanh chóng cắt đầu ra liền lập tức tìm thấy Hàn Tinh bên trong và thu thập nó.
Sau khi cắt xong tám cái đầu, Đỗ Địch An lại chạy ra ngoài chém đầu những Hành Thi, rồi tiếng tiếp tục ngồi xuống và bí mật mổ xẻ chúng trong góc.
Sau ba lần như vậy, Đỗ Địch An mới có thể thu thập hết tất cả Hàn Tinh trong não của Hành Thi bị bắn chết, đồng thời những mũi tên cũng được thu hồi.
Làm xong nhưng việc này, Đỗ Địch An không vội tiếp tục săn bắn mà trở lại đỉnh tòa nhà, hắn cắn ngón tay và nhỏ máu lên Hàn Tinh. Hàn Tinh lạnh buốt nhiễm máu tươi ấm liền như khối băng gặp phải nước sôi cực nhiệt, vị trí máu tươi nhỏ xuống liền nhanh chóng hòa tan, biến thành chất lỏng trong suốt như bạc.
Đỗ Địch An thầm nghĩ có hi vọng, tiếp tục quan sát.
Máu tươi hòa tan đến trung tâm của Hàn Tinh thì ngừng lại như thể nhiệt độ chưa đủ. Theo thời gian, nhiệt độ của máu đã nguội đi nhưng Hàn Tinh vẫn duy trì trạng thái hòa tan, cũng không khiến máu tươi trong hố đông lại thành băng.
Chứng kiến cảnh này, Đỗ Địch An cảm thấy nhẹ nhõm, đột nhiên hắn nghĩ rằng điều này không đủ đảm bảo nên đã đi xuống cầu thang lấy máu của các Hành Thi, hắn móc ra một viên Hàn Tinh khác và nhỏ máu của Hành Thi lên trên.
Nhưng máu tươi của Hành Thi không làm xuất hiện dấu hiệu hòa tan Hàn Tinh, ngược lại sau khi rơi vào Hàn Tinh không lâu, vẫn chưa chảy đến đáy của Hàn tinh thì đã bị đông kết thành một viên lệ châu màu đỏ sậm.
Đỗ Địch An lúc này mới yên tâm thầm nghĩ:
- Máu của ta quả nhiên đã bị Ma Ngân của Cụ Nhiễm Giả cải biến, Hàn Tinh không cách nào ăn mòn được máu tươi của ta, vậy cũng có nghĩa rằng ta có thể trực tiếp hấp thu Hàn Tinh.
Hắn nắm chặt Hàn Tinh muốn trực tiếp hấp thu nhưng đáy lòng vẫn còn chút do dự. Mặc dù hắn biết rõ ít nhất có đến chín mươi phần trăm là nắm chắc phỏng đoán của chính mình, nhưng vẫn còn chút sợ hãi đối với vật thể không xác định này.
Hơn nữa, hắn biết rõ bất kỳ một cái thí nghiệm nào cũng cần nhiều lần luận chứng kiểm tra đo lường, chỉ khi ổn định trong một thời gian dài thì mới xem như thành công. Hắn không xác định thời gian dài hay số lượng hấp thu quá nhiều, liệu có xuất hiện di chứng hoặc tác dụng phụ, dù sao Hàn Tinh này thực sự quá quỷ dị.
Suy nghĩ một lúc, cuối cùng hắn đã từ bỏ việc ngay lập tức hấp thu Hàn Tinh, dù sao sinh mệnh chỉ có một lần, thận trọng vẫn hơn.
Sau khi thu Hàn Tinh vào trong ba lô, Đỗ Địch An nắm cung tiễn tiếp tục săn giết Hành Thi, chuẩn bị đợi sau khi thực nghiệm bí mật của mình hoàn thành rồi từ từ nghiên cứu Hàn Tinh, để có thể lợi dụng nó một cách hoàn hảo.
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Đỗ Địch An đã săn giết tất cả con đường tại khu số 7, hai ngày trôi qua trong chớp mắt, số lượng Hàn Tinh thu được trên cơ thể hơn sáu trăm, tương đương với sáu trăm kim tệ.
Trong hai ngày này, hắn cũng thỉnh thoảng gặp phải quái vật lớn, hắn không xem qua Quái vật đồ giám nên không cách nào phân biệt được đẳng cấp đi săn của hắn nên chỉ có thể tránh né.
- Những Hàn Tinh này sẽ nộp lên một nửa, chính mình lưu lại một nửa, sau này cần cố gắng kiến tạo một căn cứ bí mật bên ngoài cự bích này.
Đỗ Địch An vừa săn bắn vừa nghĩ thầm trong lòng.
Đột nhiên.….
Một mùi quen thuộc bay vào chóp mũi.
Đỗ Địch An khẽ giật mình, một thân ảnh nổi bật lập tức xuất hiện trong đầu hắn, ‘Là nàng!’
Hắn tuyệt đối sẽ không nhớ sai mùi này, đúng vậy, chính là vị Huyết tinh Kiếm Sĩ Linda lúc trước suýt nữa đả thương hắn!
- Phía trước khoảng ba mươi dặm….. Chẳng lẽ, nàng cũng đang ở khu số 7.
Đôi mắt Đỗ Địch An khẽ động, đột nhiên nghĩ đến khu số 7 là khu vực mà tập đoàn chú trọng quét sạch gần đây, vậy việc Linda ở khu này cũng không có gì kỳ quái.
Cái gọi là oan gia ngõ hẹp. Ban đầu, lúc hai gười lần đầu gặp mặt tại Thập Hoang giả tổng bộ vẫn đọng trong đầu Đỗ Địch An, đáy lòng hắn tuôn ra vài phần sát ý nhưng cũng có một âm thanh thì thầm:
“Lúc trước chỉ là mâu thuẫn trong ngôn ngữ nên không cần phải đến mức giết người, qua thời gian dài như vậy thì nàng sớm đã quên nhân vật như mình. Cho dù nhớ ra thì cũng chỉ tạo cho mình chút phiền toái nhỏ mà thôi.”
Nhưng một ý nghĩ khác lại hiện lên:
“Nơi này là bên ngoài Cực bích, cho dù giết nàng thì cũng không ai biết và cũng không nhận được sự bảo hộ của luật pháp bên trong Cự bích. Nếu bị phát hiện cũng không thể nào định tội mình, giết cũng chỉ là giết, không ai biết được thì ngược lại có thể khiến mình về sau không gặp phải phiền toái. Tuy nàng là Trung cấp Thú Liệp giả, nhưng tiên hạ thủ vi cường, địch sáng ta tối, chưa hẳn sẽ không có cơ hội.”
“Sát nhân… Vẫn là quá độc ác rồi.”
“Giết thì giết, cũng không có ai nhìn thấy.”
Đỗ Địch An trầm ngâm một chút, đột nhiên nghĩ tới vị Thú Liệp giả kia đã đẩy mình vào tuyệt cảnh. Hôm nay hắn đã biết thân phận của đối phương, gọi là Byrne, là đệ đệ của nữ nhân kia. Trong lúc nhất thời, đáy lòng đang do dự của hắn lập tức kiên định lại.
“Nàng tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, trong khoảng thời gian này chỉ là do mình ở trại huấn luyện nên không có biện pháp đối phó, đợi mình ra khỏi trại huấn luyện, nàng nhất định sẽ dùng tất cả biện pháp đến ám toán với mình!”
- Trảm thảo trừ căn!
- Người đắc tội thì nhất định phải xử lý sạch sẽ và triệt để!
Đỗ Địch An nhìn qua vết cắt trên tay phải, trong lòng lập tức cứng rắn lại.
Hắn nắm chặt chiến cung, nhìn vào túi Hàn Tinh lớn trong tay, có chút do dự nhưng cuối cùng vẫn khẽ cắn môi móc ra một viên Hàn Tinh, hắn cắt lòng bàn tay khiến máu tươi chảy ra chiễm đến Hàn Tinh đang nắm chặt trong lòng bàn tay.
Nhất thời, cảm giác lạnh buốc từ lòng bàn tay nhập vào cơ thể, tựa hồ đi vào từng cái mạch lạc toàn thân.
- Chỉ với sức mạnh hiện tại của ta, ngay cả khi là phục kích thì cũng rất khó để săn lùng. Ta chỉ hi vọng rằng phỏng đoán về Hàn Tinh là đúng, nhưng ta cũng không thể hấp thu quá nhiều.
Đỗ Địch An cảm thụ được từng điểm từng điểm Hàn Tinh biến mất trong bàn tay, trong lòng càng lúc càng khẩn trương.
Một lúc sau, cho đến khi cơ thể không xuất hiện bất kỳ dấu hiệu bất thường gì, hắn mới cảm thấy nhẹ nhõm và lấy một viên Hàn Tinh cẩn thận cầm chặt tiếp tục hấp thu, một khi thân thể xuất hiện không ổn liền dừng lại.
- Đây là cơ hội duy nhất để ta phản kích, là cơ hội tốt mà trời ban cho!
Đỗ Địch An nghĩ thầm trong lòng:
- Đợi huấn luyện chấm dứt thì ta sẽ đi ra ngoài Cự bích và để nàng siết chặt tùy ý, chỉ có nắm bắt cơ hội này mới có thể miễn trừ hậu hoạn! Hàn Tinh ơi Hàn Tinh, ngàn vạn lần đừng gây ra rắc rối!
Trong lòng hắn thầm cầu nguyện, đây là mạo hiểm, nhưng nếu không mạo hiểm thì sau khi hắn ra khỏi trại huấn luyện sẽ phải đối diện với tình cảnh gian nan hơn.
Thà kịp thời nắm giữ cơ hội trong tay còn hơn để cơ hội rơi vào tay người khác và sau đó bị động phản kích.