Chương 127: Kiểm Tra
Sau khi rời khỏi thông đạo, Đỗ Địch An nhìn thấy Pete dùng một cây sáo hình dạng trạm canh gác gọi một con Hắc Nha, dùng giấy bút mang theo tùy thân viết tin tức, để nó đưa tin.
- Cái thông đạo phụ cận Cự Bích này có quạ đưa tin do tập đoàn chăn nuôi, sau này ngươi có việc gì gấp thì có thể dùng đến chúng nó.
Pete thấy vẻ mặt Đỗ Địch An ngơ ngác, tươi cười giải thích.
Đỗ Địch An hỏi:
-Chúng không sợ phóng xạ sao?
- Đây là Duyên Trảo Nha, chẳng những thông minh hơn nữa còn có thể chống lại phóng xạ, nếu chăn nuôi chúng trong khu sinh hoạt thì chúng sẽ không quen, chúng thích tìm thức ăn trong vùng phóng xạ hơn.
Pete cười nói.
Đỗ Địch An chợt tỉnh ngộ, đây là giống loài chỉ sống được trong phóng xạ.
Pete không có một mình rời khỏi mà cùng Đỗ Địch An chờ ở chỗ này, hắn nhìn thấy bao phục rất lớn trên lưng Đỗ Địch An, cười nói:
- Đã lên làm Thú Liệp giả rồi, ngươi vẫn không quên Thập Hoang nhỉ. Theo thân phân của ngươi bây giờ mà nói, một ít vật tư kia còn không bằng ngươi săn giết một Hành Thi.
Đỗ Địch An biết rõ hắn là đang lo lắng cho mình chậm trễ thời gian trên sự tình không trọng yếu. Nghĩ đến lúc trước hắn luôn quan tâm bản thân, Đỗ Địch An nói:
-Trong này đều là tài liệu từ ma vật.
-À?
Pete sững sờ không có kịp phản ứng, kinh ngạc nói:
-Ma vật tài liệu? tất cả trong này? Cái này. . . Là chính ngươi săn giết hay sao?
- Cũng không kém bao nhiêu đâu.
Đỗ Địch An mơ hồ trả lời, giữ lại một chút.
Pete ngẩn người, sau khi phục hồi tinh thần, ý thức được biểu hiện của mình đã có chút thất lễ, cảm khái nói:
-Đúng là ta quá lo lắng, không nghĩ tới ngươi mới đi tổng bộ huấn luyện thời gian ngắn như vậy, đã có thể một mình săn giết ma vật. Ừ, ngẫm lại cũng đúng, ngươi đã có sẵn lực lượng Thú Liệp giả, khuyết thiếu chỉ là kỹ nghệ cùng kinh nghiệm chiến đấu. Chậc chậc, nhìn xem chỗ này ít nhất cũng trị giá mấy chục Kim tệ?
Khái niệm mấy chục Kim tệ, dù là kẻ có một chút tsich súc như Pete cũng hơi hâm mộ.
Đỗ Địch An sững sờ, lập tức hiểu hắn cho là mình chỉ săn bắn ma vật cùng loại với Phệ Cốt Thử. Tài liệu trên thân những ma vật này có giá trị cực nhỏ, tích lũy được nhiều như vậy quả thật có thể trị giá hơn mười Kim tệ. Bất quá trong này tất cả đều là Hàn Tinh, số lượng hơn bảy trăm viên, tính ra đã là bảy trăm Kim tệ. Về phần tài liệu của mấy người Linda hắn cũng không nhặt đề phòng bạo lộ.
Dù sao trở lại bên trong cự bích, Gladly còn có thể cho hắn bốn ngàn Kim tệ. Hôm nay hắn đã được coi là phú hào, giàu hơn nhiều so với đại đa số Sơ cấp Thú Liệp giả khác, không đến mức thấy tiền liền sáng mắt.
Chốc lát sau, một cỗ xe ngựa được chế tạo từ sắt thép tới trông giống như lồng giam, âm trầm lạnh như băng, trước xe ngựa là hai vị Quang Minh kỵ sĩ, bất quá từ bạch sắc hỏa diễm huy chương trước ngực mà xem, chỉ là Cao giai thực tập kỵ sĩ.
- Đi thôi.
Pete hướng Đỗ Địch An cười nói.
Đỗ Địch An gật gật đầu lên xe ngựa.
Hai giờ sau xe ngựa dần dần dừng lại, Đỗ Địch An vén rèm lên nhìn, lại phát hiện đây không phải là tòa lâu đài cổ lần trước tới mà là một thị trấn nhỏ hoang vu trống trải. Lá rụng khắp nơi trên đường phố, cửa hàng hai bên đường đóng cửabên trong, kiến trúc thoạt nhìn cổ xưa không chịu nổi.
- Nơi này là?
Đỗ Địch An nhìn thoáng qua một thực tập Quang Minh kỵ sĩphụ cận phụ trách áp vận hỏi.
Thực tập Quang Minh kỵ sĩ này lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, nói:
- Thủ Tịnh Sở.
Đỗ Địch An không nghĩ tới thái độ hắn lãnh đạm như thế, thậm chí còn toát ra một ít chán ghét thì không khỏi nhíu mày nhưng hắn không so đo gì, buông rèm xuống. Xem ra cái Thủ Tịnh Sở này cùng lâu đài cổ lần trước hắn đi không phải cùng một chỗ.
Một lát sau, xe ngựa dừng lại.
Trong đó một vị Quang Minh kỵ sĩ tiến lên, đưa cho Đỗ Địch An một bộ còng tay, lạnh lùng nói:
- Vì bảo đảm đạt được mục đích, mời ngươi phối hợp!
Trong lòng Đỗ Địch An tức giận, nghĩ thầm ta cũng không phải tù phạm, bất quá chứng kiến bạch diễm huân chương trước ngực đối phương, hắn vẫn là nhịn được tức giận, nếu không bị bọn hắn ngộ nhận đã cảm nhiễm lại đưa tới phiền toái. Lúc này hắn giơ tay lên, để tên kia còng lại.
Sau khi khóa tay Đỗ Địch An, vị thực tập kỵ sĩ này từ trong tay người bên cạnh lấy một cái chìa khóa, mở cửa Đỗ Địch An mang lên xe ngựa nói:
- Mời đi phía trước.
Đỗ Địch An trầm mặt nói:
- Bao phục của ta phải giao cho các ngươi sao?
-Tất nhiên.
Thực tập kỵ sĩ hờ hững nói.
Đỗ Địch An không nói thêm gì nữa, quay người đi đằng trước, dưới sự áp giải của mấy người giống như là tù phạm đi vào một tòa đại điện màu đen phía trước.
Ở trong đại điện có một người đi ra, là một nữ Quang Minh kỵ sĩ, nàng bụm lấy mũi nhìn Đỗ Địch An một chút rồi khua tay nói:
- Đưa đi rửa sạch sẽ.
- Vâng.
Thực tập kỵ sĩ thanh niên tuân mệnh.
Đỗ Địch An bị bọn hắn dẫn vào đến một phòng tắm rộng rãi đằng sau đại điện, nhà tắm được chia thành từng gian. Khiến hắn lần nữa cảm thấy phẫn nộ là chính mình tắm rửa còn cần dưới sự giám thị của đối phương, hơn nữa trong quá trình tắm rửa còn không được tháo còng tay.
Tuy trong lòng cảm thấy khuất nhục, nhưng Đỗ Địch An hay vẫn nhịn được. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cùng cùng hai người rời khỏi nhà tắm. Bên ngoài có một nam bồi bàn đang ôm một bộ trang phục mới làm từ cây đay, đưa cho Đỗ Địch An.
Sau khi Đỗ Địch An thay đồ, lại theo mấy người tới một đại điện khác, nơi này là một dãy lồng giam, bất quá cùng lồng giam đơn sơ lúc trước hắn chứng kiến có sự bất đồng.
Lồng giam ở đây lồng giam đều được đúc thành từ những cây sắt thép to như cánh tay trẻ con, coi như là Cao cấp Thú Liệp giả cũng chưa hẳn có thể tùy tiện đẩy ra.
- Vào đi thôi, đợi lát nữa sẽ có người qua kiểm nghiệm ngươi.
Thực tập kỵ sĩ lúc trước lạnh lùng nói.
Đỗ Địch An không nói gì, yên lặng đi vào trong lồng giam.
Mấy cái lồng giam chung quanh khác tất cả đều trống không, không có một bóng người. Một mình hắn ngồi bên trong, trên mặt bàn là một bản Quang Minh giáo điển.
Hắn không giở ra xem mà tựa trên vách tường, suy nghĩ kế tiếp nên huấn luyện bắn tên cùng luyện Kim thế nào.
Khẽ đảo mắt đã qua vài ngày.
Trong thời gian này liên tục có người tới kiểm tra thân thể Đỗ Địch An. Bất đồng với kiểm tra lần trước, chẳng những kiểm nghiệm hàm lượng phóng xạ trong cơ thể hắn mà còn kiểm nghiệm máu cùng Ma Ngân của hắn.
Phương pháp kiểm tra đo lường huyết dịch rất đơn giản, hình thức tựa như nhỏ máu nhận thân trước đây. Đỗ Địch An và những người bình thường khác sẽ nhỏ máu tươi vào một chén nước nhỏ, nhìn xem huyết dịch Đỗ Địch An có thôn phệ huyết dịch của người bình thường hay không.
Nếu như có chứng tỏ thân thể Đỗ Địch An đã cảm nhiễm virus, lập tức sẽ phái người tới tiến hành "Tiêu hủy" đối với Đỗ Địch An!
Tuy nhiên năng lực Ma Ngân thiên kì bách quái, như Linda là Huyết Tinh Giả Ma Ngân, có thể khống chế huyết dịch nhưng một khi máu tươi rời khỏi thân thể thể sẽ không bị nàng khống chế nữa. Cho nên cách kiểm tra đo lường huyết dịch này trước mắt là phương pháp “khoa học” nhất.
Trong thời kì kiểm nghiệm, Đỗ Địch An cũng hiểu rõ hắn cần phải ở lại chỗ này bảy ngày. Thời gian Virus ẩn núp trong thể nội Thú Liệp giả bất đồng với Thập Hoang Giả, đối với Sơ cấp Thú Liệp giả bảy ngày là cực hạn, Trung cấp Thú Liệp giả là nửa tháng, mà Cao cấp Thú Liệp giả cần phải ở chỗ này nghỉ ngơi suốt một tháng!
Đây cũng là nguyên nhân số lần Cao cấp Thú Liệp giả chấp hành nhiệm vụ không nhiều, một năm cũng chỉ có một hai lần.
. . .