Hắc Ám Vương Giả

Chương 128: Thanh Kiếm Tốt

Chương 128: Thanh Kiếm Tốt
Khẽ đảo mắt đã trôi qua bảy ngày.
Các hạng kiểm tra đo lường Đỗ Địch An chỉ tiêu đều bình thường, chỉ có hàm lượng phóng xạ thể nội tăng cao rất nhiều, đã đạt khoảng chừng 1.5 giống với Sơ cấp Thú Liệp giả bình thường.
Đỗ Địch An biết rõ nguyên nhân chủ yếu là vì chính mình ngâm trong ao. Bất quá hắn cũng không lo lắng, trị số phóng xạ không cao hơn năm cơ bản sẽ không ảnh hưởng lớn đối với thân thể. Về sau nếu như vượt qua năm, hắn còn có thể mua sắm tịnh hóa thủy từ Quang Minh giáo đình để tiêu trừ phóng xạ. Tuy nhiên giá cả tịnh hóa thủy đắt đỏ nhưng nếu có thể dùng tiền để giải quyết, đối với hắn mà nói cũng không phải việc khó.
Vào ngày thứ tám, Đỗ Địch An nhìn thấy vị nữ Quang Minh kỵ sĩ kia đi vào lồng giam đầu tiên, nàng hơi khoát tay ra hiệu. Một cái Quang Minh kỵ sĩ thực tập đứng sau nàng hiểu ý, tiến lên lấy ra chìa khóa mở khóa sắt lồng giam ra, nhìn Đỗ Địch An nói:
- Ngươi có thể rời đi, tập đoàn đã phái người tới ở bên ngoài chờ ngươi.
Đỗ Địch An đứng lên vỗ vỗ tro bụi trên người, theo phía sau bọn họ rời khỏi nơi này.
Đi ra ngoài Thủ Tịnh Sở, Đỗ Địch An lập tức nhìn thấy phía xa xa có một cỗ xe ngựa cắm cờ xí tập đoàn Melon. Mấy ngày nay sau khi kiểm nghiệm qua thân thể thì Thủ Tịnh Sở hỏi thăm thân phận của và đã giúp hắn thông báo đến tập đoàn tương ứng.
Đỗ Địch An đi tới xe ngựa, xa phu là một trung niên nhân, lập tức nhảy xuống xe ngựa cung kính nói:
- Ngài hẳn là Đỗ Địch An tiên sinh đi?
Đỗ Địch An gật đầu.
- Bên trên để cho ta tới tiếp ngài trở về, mời lên xe.
Xa phu cung kính nói.
Đỗ Địch An nhảy lên xe ngựa, bên trong xe ngựa xa hoa rộng rãi, vô cùng thoải mái dễ chịu. Hoàn cảnh nơi này hoàn toàn khác biệt với Thủ Tịch Sở, cũng làm cho đáy lòng của hắn có một ít thoả mãn.
Xe ngựa phi ra một thị trấn nhỏ hoang vu cũ nát, một lát sau đi vào một khu buôn bán. Chung quanh thị trấn nhỏ cùng thôn trang càng ngày càng nhiều, đường đi càng ngày càng sạch sẽ.
Sau vài giờ Đỗ Địch An đã về tới tổng bộ Thú Liệp giả.
Xuống xe ngựa, Đỗ Địch An đa tạ một tiếng với xa phu sau đó quay người trở lại lâu đài cổ lúc trước huấn. Hắn vừa tới cửa đã bị hai thị vệ ngăn lại, Đỗ Địch An lấy ra huân chương Thú Liệp giả, được xác nhận mới đi vào trong trang viên lâu đài cổ.
Đỗ Địch An đi thẳng tới bờ sông lúc trước sân huấn luyện thợ săn, chỉ thấy trên đó có năm đạo thân ảnh đứng ở vị trí mà mình huấn luyện khi trước đang luyện tập bắn tên. Đỗ Địch An hơi liếc mắt nhìn, liền phát hiện bọn hắn luyện tập chính là Liên Châu Tiễn, trong đó hai người đã luyện đến tình trạng tam liên châu.
Say khi Đỗ Địch An đến gần năm người mới chú ý tới hắn, lập tức có chút giật mình, trong đó người thiếu niên có khoảng cách gần nhất kinh ngạc nói:
- Ngươi không có việc gì?
Đỗ Địch An cười cười:
- Ngươi hi vọng ta có việc sao?
Thiếu niên này lập tức biết rõ chính mình đã thất lễ, vội vàng khoát tay nói:
- Không đúng không đúng, ý của ta là, ngươi vậy mà trở lại rồi, đi lâu như vậy, chúng ta đều đã nghĩ ngươi. . .
Đỗ Địch An cười cười không nói gì. Hắn trở lại vị trí huấn luyện của mình khi trước, phát hiện vốn là có 2 nô bộc trợ giúp mình hiện không có ở đây, hắn chỉ có thể tự mình cầm lấy cung tiễn, nhắm trúng bia ngắm, một lần nữa đi vào huấn luyện.
- Ngươi lần này là đi làm nhiệm vụ gì?
Bên cạnh bia ngắm có một vị thiếu niên nhìn Đỗ Địch An, không khỏi hiếu kỳ hỏi.
Đỗ Địch An nhớ rõ lúc trước ăn cơm có tán gẫu qua với tên này, nói:
- Hỗ trợ truy tung ma vật, săn bắn đã kết thúc.
- Hoàn thành sao?
Thiếu niên hỏi:
- Có phải rất nguy hiểm không? Ma vật có phải hay không rất lợi hại?
Đỗ Địch An thấy mấy người khác cũng nhìn sang, trong mắt đều có vài phần hiếu kỳ, trong lòng thở dài nói:
- Rất nguy hiểm cũng rất tàn bạo, cho nên nếu như không huấn luyện tốt, gặp phải ma vật cũng chỉ có thể biến thành bữa tối cùng phân của chúng.
- Thật bẩn!
Một nữ hài bên trong nghe được hai chữ "Phân" vội vàng che miệng lại.
Đỗ Địch An nhún nhún vai, không có nói cái gì nữa, tiếp tục rút tiễn huấn luyện.
Mấy người khác thấy Đỗ Địch An không muốn nhiều lời liền thất vọng thu hồi ánh mắt, trong lòng cũng không nghĩ hắn nói quá. Lời nói như vậy bọn hắn đã nghe qua rất nhiều, cũng biết ma vật là thứ phi thường hung hiểm, so với dã thú phóng xạ khu còn đáng sợ hơn. Nhưng bọn hắn tự tin sau khi lấy được Ma Ngân thì bọn hắn cũng sẽ có lực lượng lớn, đến lúc đó sẽ có thể kiếm thật nhiều kim tệ.
Huấn luyện đang tiếp tục.
Nửa giờ sau, thanh niên huấn luyện viên lúc trước chạy tới, xa xa mà đã chứng kiến Đỗ Địch An, trên mặt mới nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng chạy tới, nhìn Đỗ Địch An nói:
- Sao ngươi muộn như vậy mới về?
- Ta đã sớm trở lại rồi, trước đó phải bên trong Thủ Tịnh Sở.
Đỗ Địch An dừng bắn tên lại, giải thích nói.
Thanh niên huấn luyện viên tức giận nói:
- Ta biết rõ, nếu như không phải bảy ngày trước từ bên trong Thủ Tịnh Sở biết được tin tức của ngươi, tập đoàn đã chuẩn bị để động viên điều tra đoàn đi tìm, Gladly và những người khác chấp hành nhiệm vụ cùng một chỗ với ngươi đã sớm trở lại rồi!
- Gladly?
Năm người bên cạnh nghe được cái tên này đều giật mình nhìn qua. Đối với toàn bộ Thú Liệp Giả tập đoàn Melon mà nói thì danh tự Gladly như sấm bên tai, coi như là những thực tập Thú Liệp giả bọn hắn cũng đã sớm nghe qua đại danh của nàng, đối với tin tức cơ bản của nàng cơ hồ là thuộc như lòng bàn tay.
Không nghĩ tới lần này Đỗ Địch An chấp hành nhiệm vụ là đi theo bên cạnh nhân vật lớn như vậy, năm người không khỏi hâm mộ.
Đỗ Địch An nhìn thấy biểu lộ nghiêm khắc thanh niên huấn luyện viên, ho nhẹ một cái, nói:
-Ta trở lại khu vực đã quét sạch qua để săn giết Hành Thi, vì giết quá nhập tâm nên quên.
- Hừ, ta biết ngay!
Thanh niên huấn luyện viên hừ lạnh một tiếng nói:
- Ngươi mang về số lượng Hàn Tinh đã qua kiểm kê, tổng cộng 723 miếng, dựa theo tỉ lệ đối hoái 1:1, tài vụ bộ đã chuẩn bị đầy đủ Kim tệ cho ngươi, muốn đi lấy thì tốt nhất nên qua sớm.
Đỗ Địch An thấy hắn không có thật tức giận, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cười nói:
- Vâng.
Thanh niên huấn luyện viên xụ mặt, nói:
- Hảo hảo huấn luyện đi, bất quá từ nay về sau không cho phép người còn làm xằng làm bậy như vậy, lần này nhìn ngươi là nhân vật mới liền không trách phạt sai lầm của ngươi, tập đoàn tài bồi ngươi cũng không phải là cho ngươi đi săn giết Hành Thi.
Đỗ Địch An gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Thanh niên huấn luyện viên thấy thái độ hắn không sai, sắc mặt cũng hòa hoãn lại không nói thêm gì nữa.
Trên thực tế, đáy lòng của hắn phi thường hài lòng đối với Đỗ Địch An, khi biết tên này có hơn bảy trăm miếng Hàn Tinh hắn cũng bị sợ, tuy đẳng cấp Hành Thi chỉ là ma vật cấp bốn nhưng đối với Sơ cấp Thú Liệp giả tân thủ mà nói, vẫn là tồn tại rất khó ứng phó. Chỉ có một chút Sơ cấp Thú Liệp Giả lão luyện sân giết nhiều, biết rõ nhược điểm của Hành Thi mới có thể tùy tiện miểu sát, còn đối với tân thủ mà nói lại là phi thường khó chơi.
Riêng áp lực tâm lý đã là một cửa ải rất khó vượt qua.
Là một tân thủ mà có thể ở trong bảy ngày săn giết nhiều Hành Thi như vậy đủ nói rõ thiên phú của Đỗ Địch An cực kỳ đáng sợ, vô luận là gan dạ sáng suốt hay là kỹ nghệ cũng đã vượt qua kiểm tra, cùng những Sơ cấp Thú Liệp giả lão luyện so sánh cũng chỉ khuyết thiếu kinh nghiệm cùng với kỹ nghệ.
Hơn nữa sau khi Quỷ Ảnh Thứ Khách 'Gladly' trở về đã từng đề cập tới Đỗ Địch An còn đánh giá vài câu, thái độ rất tán thưởng. Chuyện này truyền ra từ trong trại huấn luyện cũng làm cho mấy ngày nay hắn được thủ trưởng tán dương, nói hắn mang ra một thanh kiếm tốt.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất