Chương 130: Lại Gặp Nhau
Đỗ Địch An khẽ nhíu mày vén rèm nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy trong cơn mưa to sắc trời tối đen, một trung niên thân sĩ mặc áo tơi đứng chắn trước xe ngựa của mình, trong tay cầm gậy, duỗi một tay ngăn trước xe ngựa. Thấy xe ngựa dừng lại kịp thời, hắn mới nhẹ nhàng thở ra lập tức tiến lên hướng xa phu nói:
- Xe ngựa của chúng ta bị hỏng, cần tạm thời trưng dụng xe ngựa của các ngươi.
Xa phu nhìn phía sau hắn, tuy mưa to ảnh hưởng tầm nhìn nhưng vẫn có thể nhìn thấy bên đường có một cỗ xe ngựa quý tộc dừng lại, trong xe ngựa đốt đèn dầu. Nhìn qua giống như một đóa Tinh Hỏa trong mưa, hắn do dự quay lại nhìn Đỗ Địch An hỏi:
- Tiên sinh, vị này. . .
Đỗ Địch An không đợi hắn nói xong liền khoát tay nói:
- Không đổi.
Thân sĩ trung niên nhân nghe được thanh âm non nớt trong xe, sửng sốt một chút, lúc này tiến lên phía trước nói:
-Xin chào, ta là Quản gia Bron gia tộc, hy vọng có thể mượn chiếc xe ngựa này. Ngươi yên tâm, ta sẽ trả gấp đôi giá tiền cho ngươi. Đương nhiên ta cũng sẽ không khiến ngươi bị mưa ướt, ngươi có thể vào trong xe tiểu thư nhà ta tránh mưa, ngày hôm nay sắc còn sớm, tin tưởng sẽ còn có những xe ngựa khác tới.
Đỗ Địch An khẽ nhíu mày, Bron gia tộc là một trongnhững cao tầng của tập đoàn Melon, không nghĩ tới khó khăn lắm được đi ra một chuyến, lại gặp gỡ phiền toái như vậy, chỉ có thể nói:
-Thật có lỗi, ta cũng có việc gấp, các ngươi tiếp tục chờ xe khác đi.
Sắc mặt thân sĩ trung niên nhân liền khó coi, vừa muốn tiếp tục nói gì thì quý tộc trong xe ngựa phía sau hắn truyền đến thanh âm:
- Được rồi, ngươi đưa áo tơi cho ta, ta cưỡi ngựa trở về.
- Tiểu thư, như vậy sao được.
Thân sĩ trung niên nhân xoay người vội vàng nói:
- Mưa lớn như vậy, ngươi cưỡi ngựa sẽ nhiễm phong hàn.
- Không có chuyện gì đâu, thân thể của ta rất khỏe mạnh.
Giọng nữ trong xe nói ra.
Thân sĩ trung niên nhân thấy thế, vội vàng khuyên bảo.
Đỗ Địch An trong xe nghe thấy thanh âm này hơi quen tai, tuy mưa to làm ảnh hưởng nhưng thính giác của hắn cũng không phải là người bình thường có thể so sánh, thanh âm này hắn ẩn ẩn đã nghe qua ở nơi nào đó. Bỗng nhiên trong đầu hắn thoáng hiện lên một đạo thân ảnh, vội vàng nói:
- Ngươi tới đây một chút.
Thân sĩ trung niên nhân nghe được Đỗ Địch An gọi hắn, sửng sốt một chút rồi xoay người lại nói:
- Ngươi đồng ý?
- Ừ.
Đỗ Địch An gật đầu, nói:
- Bất quá ta có một yêu cầu, ta sẽ không rời khỏi cỗ xe ngựa này, tiểu thư các ngươi muốn lên, ta có thể thuận đường đưa nàng trở về.
- Cái này. . .
Thân sĩ trung niên nhân có chút do dự, thoáng cái lắc đầu nói:
- Không được, tiểu thư của chúng ta không thể ở chung một chỗ cùng người xa lạ.
Đỗ Địch An nghe nói như thế không khỏi nhíu mày.
- Không có chuyện gì đâu, thúc thúc.
Giọng nữ hài trong xe lại truyền ra:
- Có Maki cưỡi ngựa cùng, có nguy hiểm gì sẽ bảo hộ ta.
Thân sĩ trung niên nhân nghe xong, nhìn thoáng qua khôi giáp kỵ sĩ ngồi trên một con ngựa cao lớn, do dự một chút rồi nói:
- Đi, bất quá ta muốn đích thân hộ tống tiểu thư ngươi trở về.
- Không được, trong xe không ngồi được.
Đỗ Địch An lập tức cự tuyệt.
Thân sĩ trung niên nhân hơi sửng sốt, tức giận nói:
-Ngươi có ý gì, ngươi có ý đồ gì với tiểu thư chúng ta? Ta cho ngươi biết, Bron gia tộc chúng ta không phải ngươi có thể trêu chọc được.
Đỗ Địch An cau mày nói:
- Ta nói là sự thật, ngươi nhìn không thấy sao?
Thân sĩ trung niên nhân lập tức bị nghẹn khuất, xác thực đây là một cỗ xe ngựa cỡ nhỏ, chỉ có thể ngồi được hai người.
- Được rồi Maki, ngươi nhất định phải bảo vệ tốt tiểu thư, tuyệt không thể có bất kỳ sơ xuất gì!
Thân sĩ trung niên nhân do dự, cuối cùng vẫn đồng ý, trịnh trọng dặn dò vị kỵ sĩ kia. Sở dĩ đồng ý, chủ yếu vì hắn từ thanh âm Đỗ Địch An để phán đoán tuổi của hắn không lớn, phân nửa là hài tử của gia đình một phú thương nào đó cho nên không lo lắng quá mức.
Nếu như đối phương là một người trưởng thành, hắn là chắc chắn sẽ không đồng ý.
Đỗ Địch An thấy đối phương đáp ứng thì trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, chỉ thấy trung niên thân sĩ trở lại chiếc xe ngựa bị hư bánh kia kéo tấm rèm màu đen lên.
Từ bên trong xe, một thân ảnh mặc váy nhỏ nhắn xinh xắn đi ra. Hắn dẫn theo cô bé này tới trước xe ngựa của Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An đẩy cửa xe ra, nhìn thấy hình dáng của nàng, trong lòng liền cảm thấy vui vẻ, thò tay vịn nàng lên trên.
- Không cần.
Thân sĩ trung niên nhân nhìn thấy một mình Đỗ Địch An trong xe liền nhẹ nhàng thở ra, lại thấy hắn động tay đông chân, lúc này nhíu mày đẩy tay của hắn ra dìu nữ hài lên xe, trầm mặt nhìn Đỗ Địch An nghiêm túc nói:
- Tuyệt đối không thể đụng vào tiểu thư nhà ta, có biết không? Tiểu thư, nếu như hắn dám đụng vào ngươi thì ngươi liền bảo Maki đánh hắn!
Nữ hài cúi đầu sau khi ngồi vào trong xe, lúc này mới nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lướt qua Đỗ Địch An. Khi thấy bộ dáng Đỗ Địch An lập tức sửng sốt một chút, trên gương mặt nhanh chóng hiện lên một vệt đỏ thẫm, nghe được trung niên thân sĩ, vô ý thức hồi đáp:
- Được, Được, ngươi lên đường cẩn thận.
- Tiểu thư không cần phải lo lắng cho ta.
Trung niên thân sĩ nói ra, sau đó trừng mắt nhìn Đỗ Địch An hàm ý cảnh cáo rồi đóng cửa xe lại phòng ngừa mưa hắt vào trong.
Đỗ Địch An làm như không thấy, trực tiếp bỏ qua.
- Xa phu, đi phố Glinton!
Trung niên Quản gia hướng xa phu nói.
Xa phu thấy Đỗ Địch An không lên tiếng tức là đã chấp nhận, lúc này đáp ứng thúc ngựa di chuyển.
Trong không gian nho nhỏ, Đỗ Địch An nhìn qua thân ảnh ở bên cạnh một lượt, cười nói:
- Đã lâu không gặp a, không nghĩ tới ngươi là tiểu thư Bron gia tộc, rõ ràng lần trước dám lừa gạt ta.
- Ta không phải cố ý.
Nữ hài ngẩng đầu nhìn hắn một cái, tựa hồ cảm giác được khẩu khí nói chuyện chính mình phả lên mặt đối phương, không khỏi đỏ mặt lên, nhanh chóng cúi đầu.
Nàng đúng là Jenny lần trước Đỗ Địch An trong quý tộc yến hội, thời điểm cả hai trốn ra ngoài đã gặp nhau
- Được rồi, coi như không phải ngươi cố ý, hôm nay may mắn gặp phải ta, nếu không ngươi thật sự ướt sũng rồi.
Đỗ Địch An cười nói.
- Ướt sũng?
tựa hồ đây là lần đầu Jenny nghe từ như thế, sửng sốt một chút mới kịp phản ứng, không khỏi Phốc một tiếng nở nụ cười, nói:
- Ngươi là từ đâu học được cái này, sao ta có thể chật vật như vậy, ta có thể dừng lại trong xe không đi ra.
-Thật sao, không phải người nào đó nói muốn cưỡi ngựa trở về sao?
Đỗ Địch An thoáng cái vạch trần, cười nói:
- Không nghĩ tới ngươi còn có thể cưỡi ngựa, tiểu thư quý tộc không nên luyện cỡi ngựa mới đúng chứ?
- Đúng vậy a, cưỡi ngựa quá không thục nữ.
Jenny thản nhiên nói:
- Bất quá, ta cảm thấy cưỡi ngựa rất tiêu sái. Hơn nữa cũng không phải không có nữ kỵ sĩ, chỉ là số lượng tương đối ít mà thôi.
Đỗ Địch An gật đầu đồng ý nói:
- Chỉ cần quyết tâm đi làm một chuyện thì bất kể là nam hay là nữ đều được, không có quá nhiều khác biệt.
- Ngươi cho là như vậy sao?
Jenny quay đầu, mừng rỡ trông ngóng nhìn hắn.
Đỗ Địch An nhìn thoáng qua, ánh mắt của nàng sáng lóng lánh như hai viên bảo thạch sáng chói, không hiểu sao tim lại đập nhanh hơn vài phần.
Hắn vội thu hồi ánh mắt, nghiêm trang mà nói:
- Đúng vậy a, cưỡi ngựa cũng không phải độc quyền của nam nhân.
Trên mặt Jenny lộ ra nụ cười đáp:
- Thế nhưng cha ta rất không thích nhìn thấy ta cưỡi ngựa, mỗi lần nhìn thấy đều tức giận phát hỏa.
- Vậy thì vụng trộm cưỡi a.
Đỗ Địch An nói ra.
- Ta chính là làm như vậy.
Jenny giảo hoạt nói.
Đỗ Địch An không khỏi cười ha ha.
. . .
. . .