Hắc Ám Vương Giả

Chương 131: Duyên Định

Chương 131: Duyên Định
- Muộn như vậy sao ngươi còn ở chỗ này?
Đỗ Địch An hiếu kỳ nói.
Nghe hắn nói vậy, Jenny phấn kích nói:
- Ngươi vẫn còn nhớ những gì ta nói lúc trước chứ, ta đang học pháp luật, mấy ngày nữa sở thẩm phán sẽ chiêu mộ thần quan thực tập. Mấy ngày nay ta đang cố gắng bổ túc, chỉ là vừa mới đi ra từ nhà của một lão thần quan có quan hệ tốt với ta, nhưng không ngờ mới đi được nửa đường đã gặp mưa, xe lại hư, may mắn gặp được ngươi.
- Nói như vậy, chúng ta rất có duyên đó.
Đỗ Địch An cười nói.
- Duyên?
Jenny nghi hoặc nói.
Lúc này Đỗ Địch An mới nghĩ đến, ý nghĩa của từ “Duyên” này xuất phát từ Phật giáo, thế giới này lại không có Phật giáo nên vội vàng giả thích:
- Duyên có nghĩa là….. À, chính là hai người được Quang Minh thần an bài, gặp gỡ nhau một cách vô tình, đó gọi là hữu duyên.
- Hai người được Quang Minh thần an bài sao?
Jenny nghe thấy lời giả thích của Đỗ Địch An, lập tức đỏ mặt vụng trộm nhìn Đỗ Địch An, thấy hắn không chú ý tới bất thường của mình mới hạ nhiệt độ, hiếu kỳ nói:
- Vậy còn ngươi, sao lại xuất hiện tại nơi đây?
Đỗ Địch An trả lời:
- Ta chuẩn bị về nhà!
Jenny tỉnh ngộ, đột nhiên nghĩ đến gì đó, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn cùng chờ mong nói:
- Ngươi có phải đi ra ngoài Cự bích? Thế nào, bên ngoài được không? Thật sự như cha ta nói không? Có nguy hiểm không vậy?
Đỗ Địch An nhìn đôi mắt lóe sáng của nàng, đột nhiên nghĩ về đêm hôm đó, trong lời nói của nữ tử này đầy ước mơ, hắn thầm thở dài, trên mặt lại lộ ra nụ cười nói:
- Bên ngoài giống như ngươi nghĩ, có thảo nguyên bao la, núi cao ngất cùng biển cả thăm thẳm.
- Thật vậy sao?
Jenny kinh hỉ nói.
Đỗ Địch An gật đầu.
- Ừ, mặc dù hơi nguy hiểm, nhưng nếu có thể chứng kiến phong cảnh đẹp của thế giới rộng lớn như thế, một chút nguy hiểm có là gì.
- Ta cũng nghĩ như vậy.
Jenny xúc động.
- Hi vọng có ngày ta có thể nhìn thấy được phong cảnh bên ngoài Cự bích.
- Sẽ thôi!
Đỗ Địch An chắc chắn nói.
Jenny thở dài, sắc mặt ảm đạm nói:
- Đáng tiếc, ta không có cách nào đi ra ngoài.
Đỗ Địch An chậm rãi trả lời:
- Cho dù không cần ra ngoài cũng có thể thấy được.
- Vậy sao.
Jenny giật mình nhìn hắn đầy mong đợi.
Đỗ Địch An nói tiếp:
- Nếu Cự bích biến mất, dĩ nhiên là có thể nhìn thấy.
Nàng lắc đầu nói:
- Cự bích là nơi bảo vệ chúng ta, nếu Cự bích biến mất thì cuộc sống của chúng ta sẽ rất nguy hiểm.
Khóe miệng Đỗ Địch An khẽ động, không nói gì thêm.
- Kể cho ta nghe vài chuyện bên ngoài Cự bích đi.
Jenny nói với Đỗ Địch An.
Hắn thấy nàng nhìn mình nên cảm thấy mặt hơi nóng lên, hắn ho nhẹ một tiếng rồi nói:
- Có thể, ừmm, được thôi.
- Ngươi lắp bắp gì chứ?
- Khục khục, lạnh thôi.
- Thập Hoang giả cũng sợ lạnh sao?
- Chỉ cần là người thì đều sợ.
- Được rồi, ta không ngắt lời nữa, ngươi tiếp tục nói đi.
Jenny một tay nâng quai hàm nghiêng đầu nhìn Đỗ Địch An, chờ mong nói lên.
Đỗ Địch An cảm thấy toàn thân hơi cứng ngắc, bắp thịt không thể khống chế mà căng cứng, vội ho một tiếng nói:
- Đi thôi, ta sẽ nói cho ngươi những gì ta đã thấy, trước tiên là nói về núi, núi bên ngoài rất cao, cây cối lại tươi tốt, bên trong có rất nhiều động vật nhỏ đáng yêu như sóc, hồ ly, thỏ…..
- Không có quái vật sao?
Jenny ngắt lời nói.
Đỗ Địch An gật đầu:
- Quái vật đều ở nơi khác.
- Ở đâu?
- A… Một nơi rất hỗn loạn, tóm lại cách rất xa ngọn núi ta đã thấy.
- Ừ, ngươi nói tiếp đi, ta muốn nghe.
- Trên núi có thác nước….. có những người nguyên thủy thân thiện…..
Trong đêm mưa to như trút nước, xe ngựa di chuyển chậm rãi, kỵ sĩ trẻ tuổi cưỡi ngựa đi bên cạnh, khôi giáp toàn thân đều bị mưa rửa sạch và thấm vào quần áo bên trong khôi giáp. Hắn đi theo xe ngựa, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng cười của tiểu thư truyền ra từ xe ngựa, mày hơi nhăn lại nhưng trầm mặc không nói gì.
- Trong biển có rất nhiều cá và tôm, còn có những con có thể nuôi trân châu trong cơ thể… Ừm, trân châu là một loại hạt châu trắng tuyết, xinh đẹp như kim cương, rất tròn lại còn rất bóng loáng….
Đổ Địch An chuyển từ núi đến biển kèm theo cơn mưa xối xả bên ngoài thùng sơn, thanh âm non nớt của hắn lại đặc biệt dịu dàng.
Jenny chống cằm, chăm chú lắng nghe. Nghe nói đến trân châu, trên mặt liền lộ ra vài phần ngạc nhiên nói:
- Thật muốn nhìn thấy trân châu mà ngươi đã nói.
Đỗ Địch An mỉm cười không nói gì, bởi vì virus cùng bức xạ hạt nhân khiến sinh vật thay đổi, bên trong Cự bích cũng không có trân châu, hơn nữa những trân châu còn sót lại bên ngoài Cự bích cũng đã sớm vượt qua hạn sử dụng nên thối rữa rất khó coi, bởi vậy những người bên trong Cự bích không biết đến sự tồn tại của trân châu.
Lúc này, tốc độ xe ngựa cũng chậm dần lại, theo hai tiếng ngựa hí liền hoàn toàn ngừng lại.
- Tiểu thư, đã đến rồi.
Xa phu lên tiếng.
Jenny phục hồi tinh thần lại, không ngờ mới đảo mắt cái liền đến nhà rồi, nàng nhìn Đỗ Địch An, trên mặt hơi ửng hồng nói:
- Cảm ơn ngươi đã tiễn ta.
- Thuận đường thôi.
Đỗ Địch An nói.
Má Jenny càng đỏ hơn, lúc này kỵ sĩ bên ngoài đã nhảy xuống ngựa và vẫn duy trì phong độ, nhẹ nhàng gõ cửa xe nói:
- Tiểu thư, về đến nhà rồi.
Nghe được lời thúc giục, Jenny “Ừ” một tiếng và mở cửa xe ra, chỉ thấy kỵ sĩ đã mở dùng đợi sẵn bên ngoài, lúc này mới nhấc váy xuống xe, lại lần nữa nói với Đỗ Địch An:
- Cảm ơn ngươi đã kể chuyện cho ta nghe.
- Câu chuyện?
Đỗ Địch An như bị nhìn thấu nên có chút xấu hổ nói:
- Ngươi thích là được rồi.
- Ta rất thích!
Gương mặt Jenny đỏ bừng, thoáng chút do dự rồi nói:
- Còn cảm ơn ngươi về bài thơ đã viết cho ta lần trước, ta vẫn còn cất giữ nó.
Nói xong, mặt nàng nóng bừng, không dám nhìn Đỗ Địch An mà quay người chạy đi.
Thanh niên kỵ sĩ vội vàng mở dù đuổi theo sau che chắn cho nàng.
Đỗ Địch An lại ngẩn người, thơ lần trước sao? Hắn lập tức nghĩ đến thơ mà tỷ tỷ kia đã đọc qua, trong lòng thầm nghĩ những thứ như thơ cùng hí kịch quả nhiên là sở thích của quý tộc.
Hắn không tiếp tục nghĩ nhiều, đợi sau khi Jenny đi vào trang viên đài cổ mới nói với xa phu:
- Đi thôi.
Lúc này cũng đã hết mưa và nước cũng tụ mà chảy xuống cống, hệ thống thoát nước trong khu buôn bán thường xuyên được tu sửa, không giống với cảnh tượng chỉ cần mưa thoáng qua liền lan thành họa của khu dân nghèo.
Mưa ngừng nên xe ngựa cũng chạy với tốc độ cao nhất.
Đỗ Địch An ngồi trong xe, phiêu đãng với không khí vẫn còn lưu lại mùi hương nhàn nhạt của đối phương, hắn ngửi thấy rằng đối phương không sử dụng nước hoa mà là mùi hương tự nhiên của cơ thể, hắn không khỏi nghĩ đến hình ảnh trước đó, trên miệng lộ ra nụ cười cùng cảm giác ấm áp trong lòng.
Đột nhiên hắn nghĩ đến lời nói của Jenny, suy nghĩ trong lòng khẽ động.
- Vài ngày sau sở thẩm phán muốn chiêu mộ thần quan thực tập? Không biết với tri thức về luật pháp của ta thì liệu có thể thông qua khảo hạch?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất