Chương 132: Thần Quan Khảo Hạch
Nghĩ đến đây, Đỗ Địch An lâm vào suy tư.
Một lát sau xe ngựa đi vào một tòa thị trấn nhỏ vắng vẻ bên ngoài khu buôn bán và dừng lại trước một nhà cư dân bình thường.
Đỗ Địch An vén rèm xe lên, mưa bên ngoài đã ngừng nhưng vẫn còn nước trên mặt đất, hắn nhìn thoáng qua biển số nhà của ngôi nhà bình thường này, sau khi xác nhận không hề nhầm lẫn thì đáy lòng mới cảm thấy nhẹ nhõm. Hắn xuống xe ngựa và nói với xa phu chờ một lát, sau đó móc chìa khóa đi vào tiểu lâu.
Đồ dùng bên trong tiểu lâu đều là mới, hơn phân nửa là tập đoàn phân phối thõa đáng cho hắn, chỉ là trong khoảng thời gian hắn huấn luyện thì tro bụi đã dày đặc trong phòng.
- Phải thuê vài người hầu mới được.
Đỗ Địch An sờ lên tro bụi, ném Kim tệ vào trong tủ bảo hiểm, đây là quỹ bảo hiểm mới mà mật mã là do hắn đặt ra.
Đông!
Chiếc đồng hồ cũ treo trên tường lắc lư vang lên.
Đỗ Địch An nhìn đồng hồ, vừa vẹn tám giờ tối, qua một giờ nữa liền sẽ cấm đi lại. Hắn lập tức khóa cửa, rời khỏi tiểu lâu, ngồi vào xe ngựa và trở về Thú Liệp giả tổng bộ.
Ngày kế tiếp.
Đỗ Địch An rời giường đúng giờ, lúc vừa tới căn tin chuẩn bị ăn điểm tâm, hắn liền cảm nhận được một vài người đang lén nhìn hắn mà nhỏ giọng nghị luận.
Chỉ là, giọng nói cố gắng hạ thấp xuống này vẫn rất rõ ràng dưới thính giác của hắn.
- Không ngờ lại dựa vào hào quang của Gladly để thành tiểu danh.
Khóe miệng Đỗ Địch An khẽ giật, sau khi ăn điểm tâm xong, hắn nhanh chóng đi vào sân huấn luyện để tiếp tục việc huấn luyện của ngày hôm qua.
Hai người phụ tách hắn luyện tiễn cũng đã sớm chờ tại nơi đây để đưa tiễn giúp Đỗ Địch An.
Có hai người họ hỗ trợ vận tiễn nên Đỗ Địch An có thể tập trung tâm tư vào huấn luyện, hiệu xuất ít nhất cũng được nâng cao lên gấp đôi.
Huấn luyện viên hôm nay đến sớm hơn và ở một bên quan sát hắn luyện tập, thỉnh thoảng lại chỉ một chút, nhìn thấy Đỗ Địch An lĩnh ngộ vô cùng nhanh nên cũng rất hài lòng. Sau khi thấy Đỗ Địch An đã nắm vững điều cơ bản của Tán Xạ liền giao cho hắn nhiệm vụ ngày hôm nay và rời đi.
Từ sau khi hấp thu hơn trăm viên Hàn Tinh, thể chất Đỗ Địch An đã sớm vượt qua dự tính của huấn luyện viên, nhiệm vụ huấn luyện viên bố trí ở khoảng ba giờ chiều đã được Đỗ Địch An hoàn thành một cách nhẹ nhàng.
Nghĩ đến việc chiêu mộ ở sở thẩm phán vài ngày sau, Đỗ Địch An không tiếp tục luyện tập mà rời khỏi sân huấn luyện, ngồi xe đi vào một tiểu phân bộ của sở thẩm phán gần đó.
Tuy là phân bộ nhưng khí phái kiến trúc lại bất phàm, to lớn rộng rãi như Thập Hoang giả tổng bộ, riêng bậc thang của cửa ra vào đã cao mười tám tầng.
Đỗ Địch An lập tức tiến lên phía trước để hỏi thăm.
- Đúng vậy, việc chiêu mộ thần quan thực tập được cử hành tại quảng trường Pol năm ngày sau, nếu ngươi muốn gia nhập, trước tiên phải thông qua sơ thí.
Bảo vệ nói.
Đỗ Địch An lập tức ghi nhớ, nói lời cảm ơn và rời khỏi đây, hắn ngồi vào xe ngựa đi vào khu dân cư.
Lúc này đã là hoàng hôn, vợ chồng Julla đều ở trong nhà và ăn tối.
Hai người kinh hỉ khi nhìn thấy Đỗ Địch An trở lại, sau khi hỏi thăm ân cần một phen, Đỗ Địch An liền nói với bọn hắn:
- Phòng ở khu buôn bán đã chuẩn bị xong rồi, lần này ta trở về là muốn mang hai người qua, nếu các ngươi tạm thời không muốn đến khu buôn bán ở, vậy trước tiên có thể cùng ta đi đến khu buôn bán để tiến hành chứng nhận ở tạm, sau đó các ngươi muốn đi thì cũng có thể tùy ý đi.
Mặt mũi Julla đầy vui mừng cùng cảm động, cười cười đáp ứng.
Gray cười nói:
- Dì của ngươi hẳn là không nỡ rời khỏi đây, ở đây lâu rồi nên đã quen thuộc với những người hàng xóm chung quanh, có lẽ không muốn đi.
Đỗ Địch An gật đầu, hắn biết rõ tính tình luyến tình cũ của Julla.
Ngày sau đó.
Đỗ Địch An gọi xe ngựa tới mang hai vợ chồng Julla đến khu buôn bán để giúp bọn họ làm xong chứng nhận ở tạm, cũng thuận tiện dẫn họ xem phòng mới của mình.
Hai người Julla cực kỳ thỏa mãn, phòng này tuy là trong thị trấn nhỏ bên ngoại thành của khu buôn bán, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với phòng của bọn họ tại khu dân cư.
Đỗ Địch An lấy ra một trăm Kim tệ trong tủ bảo hiểm cùng chìa khóa phòng giao cho họ để họ tự quản lý.
Đợi đến khaorng chín giờ, Đỗ Địch An mới đi tới sân huấn luyện, huấn luyện viên thấy hắn đến muộn liền nghiêm khắc phê bình, sau đó hỏi hắn lý do.
Đỗ Địch An thành thật trả lời.
Huần luyện viên sau khi nghe xong, sắc mặt cũng hòa hoãn đi vài phần, sau đó đưa ra nhiệm vụ cao hơn một phần ba coi như trừng phạt.
Đỗ Địch An vừa huấn luyện vừa ghi nhớ lại tri thức về luật pháp trong lòng, chức vị thần quan này đối với hắn chính là một phù bảo hộ, có chức vị này thì hắn liền không còn là thường dân!
Tuy hắn bây giờ là Thú Liệp giả, nhìn phong quang nhưng thân phận hắn vẫn là bình dân.
Bình dân đồng nghĩa nếu hắn chết, ngoại trừ tập đoàn Melon thấy tiếc hận thì cũng không dẫn đến sóng lớn nào đối với ngoại giới, điều này cũng có nghĩa nguy cơ giết hắn sẽ không cao.
Khẽ đảo mắt, một ngày đã trôi qua.
Đỗ Địch An vẫn là khoảng ba giờ chiều liền hoàn thành nhiệm vụ mà huấn luyện viên bố trí, điều này cũng nói rõ độ thuần thục bắn tên của hắn cũng nâng cao được một phần ba!
Năm ngày trôi qua rất nhanh.
Đỗ Địch An ban ngày luyện tập Tán Xạ tiễn thuật để nâng cao tốc độ chuẩn xác nhanh của mình, ban đêm lại đến thư viện tìm một ít sách vở về pháp luật, sau đó trở về phòng mình ôn tập. Mỗi ngày đều thức tới khoảng 12 giờ mới đi ngủ, thời gian ngủ của hắn chỉ có sáu giờ.
- Huấn luyện viên, ta muốn xin nghỉ một ngày.
Đỗ Địch An thay đổi trang phục bình thường, tìm huấn luyện viên tại sân huấn luyện để nói.
Huấn luyện viên nhìn cách ăn mặc của hắn, cau mày nói:
- Ngươi muốn đi đâu?
- Có chút việc riêng rất quan trọng.
Đỗ Địch An nói ra.
Huấn luyện viên nhìn hắn hừ lạnh một tiếng nói:
- Đi đi, nhưng phải nhớ mức nhiệm vụ hôm nay.
Đỗ Địch An vội vàng vui mừng cảm tạ, sau đó nhanh chóng quay người rời khỏi.
Năm người bên cạnh trợn mắt há mồm, một người trong đó kịp phản ứng nói:
- Huấn luyện viên, ta cũng muốn xin nghỉ.
- Cút!
…
…
Đỗ Địch An nhảy lên xe ngựa, bảo xa phu chạy tới quảng trường Pol với tốc độ nhanh nhất.
Nửa giờ sau, xe ngựa đã đến đường phố bên ngoài quảng trường Pol, sau đó ngừng lại.
Đỗ Địch An nghe được tiếng hò hét ồn ào bên ngoài nên vén rèm xe nhìn, hắn lập tức giật mình. Chỉ thấy trên đường phố đầy ắp người, xe ngựa giống nhau xếp một hàng dài, rất dễ để nhận ra rằng những người này đều tới tham gia cuộc thi thần quan.
- Nhiều người vậy sao!
Đỗ Địch An cảm thấy có chút áp lực mà nhảy xuống xe ngựa, đi về phía trước từ trong đám người.
Mặc dù hắn cao hơn so với một số bạn cùng lứa, nhưng lại nhỏ hơn so với những người trưởng thành cường tráng, hắn như cá chạch nhanh chóng chui vào trong đám người.
Một người đàn ông tính khí nóng nảy bế một nử tử trên vai như muốn con mình chen lên phía trước, lại bị Đỗ Địch An thoáng cái lướt qua nên lập tức nổi trận lôi đình chửi ầm lên với một thiếu niên phía sau.
Thiếu niên bị chửi có chút sững sờ.
Chen được một nửa, Đỗ Địch An đột nhiên nhìn thấy trong đám xe ngựa xếp hàng dài có một cỗ xe ngựa tinh xảo cực kỳ quen mắt, hắn lập tức nhớ tới nữ tử mà mình đã gặp trong đêm mưa.
- Là nàng!
Trong lòng Đỗ Địch An kinh hỉ, đồng thời cũng ngửi được mùi thơm của đối phương trong mùi vị của đám người hỗn loạn, lập tức gạt đám người mà đi qua.
Một kỵ sĩ với khôi giáp toàn thân đứng bên cạnh khi nhìn thấy Đỗ Địch An liền lạnh lùng nâng tay lên nói:
- Lui ra phía sau!
Đỗ Địch An lập tức đứng lại nói vọng vào trong xe:
- Jenny!
âm thanh trộn lẫn trong đám đông, hắn liền hô lên mấy tiếng. Rèm xe ngựa được xốc lên, mặt mũi Jenny đầy giật mình nhìn Đỗ Địch An đang lay động trong đám đông, vừa vui mừng vừa sợ hãi:
- Là ngươi?