Chương 133: Hợp Cách
Đỗ Địch An không ngờ lại gặp nàng, trong lòng vô cùng vui mừng nói:
- Thật đúng lúc, lại gặp ngươi rồi.
Jenny vui vẻ nói:
- Sao ngươi lại ở chỗ nãy?
- Ta đã nói, mục tiêu của ta và ngươi đều vĩ đại như nhau.
Đỗ Địch An cười nói:
- Ta cũng tới tham gia cuộc thi, cố gắng trở thành thần quan!
Jenny hơi sững người, hai má ửng hồng nói:
- Ngươi học qua pháp luật sao?
- Đương nhiên học qua rồi.
Đỗ Địch An cố tình lộ ra vẻ mặt cùng bộ dáng kiêu ngạo.
Jenny che miệng cười một tiếng.
- Thật sao, vậy ta liền mỏi mắt trông chờ.
- Ngươi sẽ nhìn thấy thôi!
Đỗ Địch An đầy tự tin nói.
Jenny nghiêng đầu đội ngũ xe ngựa phía trước, đám đông chen chúc đến nỗi xe ngựa chỉ có thể di chuyển rất chậm, không khỏi lộ ra khuôn mặt u sầu, nói:
- Quá nhiều người, chúng ta qua được hay không là cả vấn đề, chỉ sợ là không được.
Đỗ Địch An hiểu được đây là một vấn đề, hắn suy nghĩ một chút rồi nói với nàng:
- Nếu đã như vậy, vậy ngươi xuống xe ta mang ngươi đi.
- Ngươi?
Jenny nhìn hắn, lắc đầu nói:
- Chen không được.
- Không đâu, ta rất mạnh!
Đỗ Địch An giơ cánh tay, cố ý nhéo nhéo bắp thịt.
- Đừng quên ta làm việc gì.
Jenny lập tức tỉnh ngộ, hai mắt sáng lên.
- Được, ngươi đợi chút, ta lập tức đi xuống.
- Tiểu thư, không thể!
Thanh niên kỵ sĩ nhìn thấy nàng thật sự muốn xuống xe ngựa liền vội vàng ngăn cản.
Cửa xe được đẩy ra và Jenny bước xuống, một thân váy hoa lục sắc cực kỳ bắt mắt cùng khí tức hoạt bát.
- Đừng cản ta, nếu làm trễ cuộc thi của ta, vậy ta sẽ cáo trạng ngươi với phụ thân!
Jenny nhìn thanh niên kỵ sĩ ngăn trước mặt, vội vàng nói.
Thanh niên kỵ sĩ có chut chần chừ do dự:
- Tiểu thư, hay là ta cõng ngươi, hộ tống ngươi đi qua, ta lấy lòng trung thành của kỵ sĩ, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ suy nghĩ sai trái nào….
Chưa nói dứt lời, trên lưng hắn đột nhiên bị đẩy một cái đến lảo đảo.
Khi hắn quay đầu nhìn lại đã thấy tiểu tử đó kéo tiểu thư chen vào đám đông, chớp mắt liền không thấy đâu nữa.
- Tiểu thư! Tiểu thư!
Thanh niên kỵ sĩ sợ hãi vội kêu to đẩy hai người trước mặt mà đi qua, nhưng thân thể hắn to lớn cùng một thân khôi giáp, muốn chen vào đám người đông đúc thì khó tránh sẽ đả thương một số người.
…
…
- Nhường, nhường, nhường!
Đỗ Địch An một tay cầm lấy bàn tay nhỏ của Jenny, một tay nhanh chóng đẩy những người phía trước, như hai con cá nhảy lên trên đám người.
Nghe thấy thanh niên kỵ sĩ không đuổi theo, Đỗ Địch An mới cảm thấy nhẹ nhõm. Hắn đi vào đám người, nhìn qua đầu tóc rối loạn của Jenny, hỏi:
- Ngươi không sao chứ?
Bàn tay nhỏ của nàng vỗ ngực, bật hơi nói:
- Không sao, chỉ có chút thở không nổi mà thôi.
- Vậy chúng ta nghỉ ngơi một chút.
Đỗ Địch An ân cần.
Jenny gật đầu, chợt phát hiện tay mình vẫn bị Đỗ Địch An nắm chặt nên lập tức đỏ mặt, nhỏ giọng nói.
- Ngươi có thể bỏ tay ta ra rồi.
Đỗ Địch An lúc này mới nghĩ đến mình còn đang nắm tay nàng, lập tức cảm nhận được bàn tay nhỏ bé mềm mại, trong lòng trở nên kích động.
- Ở đây quá nhiều người, buông ngươi ra thì chúng ta sẽ bị lạc.
Jenny nghe vậy liền tỉnh táo lại, nghĩ đến tình cảnh chung quanh, nếu tách ra khỏi Đỗ Địch An thì mình sẽ lâm vào đám người hỗn loạn. Trong lúc nhất thời, nàng đột nhiên cảm nhận được bàn tay của đối phương rắn chắc mào ôn hòa khiến nàng có cảm giác an toàn, nàng đỏ mặt cúi đầu không nói gì.
Đỗ Địch An thấy nàng im lặng nên tưởng lời nói của mình có gì bất ổn, vội vàng nói thêm.
- Nhưng ngươi yên tâm, cho dù cách xa ta cũng sẽ tìm được ngươi, dù ngươi ở nơi đâu!
Jenny cúi đầu “Ừ” nhẹ một tiếng.
Một lúc sau, Đỗ Địch An đợi Jenny ổn định lại mới lần nữa mang nàng lách vào đám người tiến về phía trước.
Đám người chen chúc phía trước bị hắn đẩy ra một khe hở, bọn họ muốn tức giận thì cũng không còn nhìn thấy ai nữa hoặc tức giận lên đối tượng gần bên, tạo thành không khí đầy âm thanh cãi lộn.
Không lâu sau, Đỗ Địch An cuối cùng cũng mang Jenny đến trước khu phố cuối cùng của quảng trường Pol, nơi đây đã tấp nập người.
- Ta đến xem tình hình thế nào.
Đỗ Địch An nói với Jenny rồi nhảy bật người lên, hắn lập tức nhìn thấy tình cảnh phía trước. Tuy ngoài sân đều chen chúc người, nhưng chính giữa sân lại có một vòng tròn trống với đường kính khoảng chừng 20m, giữa đó có một cái bàn hình chữ nhật, có ba vị mặc sườn bào màu trắng ngồi phía sau, là hai nam một nữ.
Trước mặt họ là một hàng ngũ dài.
Đỗ Địch An sau khi hạ xuống liền tiếp tục bật lên lại, nhanh chóng nhìn lướt qua nguồn gốc của đội ngũ.
- Thế nào?
Jenny thấy Đỗ Địch An hạ xuống, vội vàng hỏi.
Đỗ Địch An cười nói.
- Đi theo ta.
Hắn cầm lấy tay nàng lách vào bên cạnh, một lúc sau đã đến đằng sau đội ngũ mà hắn đã nhìn thấy.
Có một nhóm lớn thiếu niên thiếu nữ đứng tại đây, quần áo bất phàm, từ khí chất và phục trang thì có thể nhìn ra đại đa số là hài tử của nhà quý tộc, có thể thấy được chức vị thần quan của sở thẩm phán hấp dẫn đến chừng nào.
Đỗ Địch An nắm tay Jenny, lặng lẽ chen đến đằng sau những người này.
Một lát sau, người xếp hàng ở phía trước đã giảm bớt, Đỗ Địch An nắm tay Jenny theo sau đám người và thuận thế chen vào hàng ngũ.
- Ngươi đứng trước đi.
Đỗ Địch An nói với Jenny.
Jenny nhìn hắn nhưng không nói gì, lẳng lặng đứng yên phía trước hắn.
Hắn đứng đằng sau ngửi được mùi hương trên tóc nàng, trong lòng tràn ngập cảm giác mỹ hảo, chỉ cảm thấy đội ngũ này nếu xếp hàng thẳng tắp như vậy là tốt rồi.
- Sơ khảo dường như rất nghiêm khắc.
Jenny nhìn qua đám thiếu niên thiếu nữ phía trước, nguyên một đám thần sắc chán nản cùng thất vọng nên có chút lo lắng.
Đỗ Địch An lại khích lệ nói:
- Tin tưởng bản thân ngươi đi, ngươi nhất định làm được.
Nghe được hắn nói như vậy, tâm tình khẩn trương của nàng cũng ổn hơn chút, rất nhanh cũng đã đến lượt Jenny.
- Đây là khảo đề, mời viết đáp án trong vòng một phút.
Một lão già tóc bạc ngồi ở vị trí trung tâm bàn lạnh lùng nói.
Ba thị nữ bên cạnh tiến lên đưa cho Jenny một tờ giấy trắng cùng búi lông ngỗng, để nàng ghi lại đáp án.
- Người phía sau không được nhìn lén.
Thị nữ nói với Đỗ Địch An và người phía sau hắn.
Trên thực tế, dù Đỗ Địch An muốn nhìn lén cũng không thể nhìn thấy được, khi điền vào khảo đề, thân thể Jenny đã chặn hết lại nên căn bản không cách nào nhìn thấy đáp án.
Nữ nhân trung niên ngồi phía bên trái nhìn đồng hồ trong tay và nói:
- Đã đến giờ.
Jenny lập tức ngừng bút
Lão giả ngồi trung tâm cầm lấy giấy trắng mà nàng đã điền, nhìn nhìn và gật đầu nói:
- Không tệ, ngươi đủ tiêu chuẩn rồi, trước chín giờ ngày mai hãy đến sở thẩm phán để phỏng vấn, chúc ngươi thành công.
Jenny khẽ giật mình, lập tức kinh hỉ.
- Không được nói câu trả lời với những người khác.
Thị nữ bên cạnh dặn dò với Jenny.
Nàng quay lại nhìn Đỗ Địch An, muốn nói nhưng rồi lại thôi.
Đỗ Địch An cười nói:
- Ngươi ở bên kia chờ ta, đợi lát nữa ta mang ngươi rời khỏi.
Jenny gật đầu nhẹ nhõm.