Chương 137: Nửa Năm
Thời gian ngày từng ngày đi qua.
Kỹ xảo Tán Xạ của Đỗ Địch An càng ngày càng thuần thục, đã có thể nhanh chóng rút tiễn, hơn nữa còn có thể một lúc bắn chuẩn bốn cái bia, từ lần đầu học Tán Xạ đến bây giờ, hắn chỉ mất thời gian nửa tháng.
Huấn luyện viên chứng kiến sự tiến bộ kinh người của Đỗ Địch An thì cũng vô cùng cao hứng, sau đó lại lục tục dạy Đỗ Địch An những kỹ nghệ săn khác, theo thứ tự là "Ẩn núp", "Truy tung", "Nỏ tiễn thuật" .
"Ẩn núp" bao gồm cách làm sao để tiêu trừ âm thanh trong hành động của mình, cùng với che dấu mùi, còn có đổi vị rất nhanh.
Ở bên ngoài vách tường, để che dấu mùi thì ngoại trừ việc mượn nhờ bột phấn Hành Thi còn cần phải dựa vào bản thân, dù sao cũng có những quái vật thích săn thức ăn là Hành Thi, nếu như cứ như vậy mà bôi bột phấn Hành Thi lên người ngược lại là muốn chết, lúc này chính là cần lợi dụng những vật khác để che dấu mùi, những vật này bao gồm nước ép thực vật, bùn hư thối, cùng với thi thể côn trùng vò nát trộn với bùn đất hoặc dây leo đều có thể sinh ra hiệu quả che dấu mùi rất tốt.
Mà "Truy tung" là căn cứ dấu chân, dấu vết mà quái vật di chuyển... để phán đoán hướng đi của quái vật, đây là bài học kiến thức. Dù sao không phải thợ săn nào cũng đều có sẵn loại năng lực nhận thức ma thuật này.
"Nỏ tiễn thuật" chính là săn bắn ma vật cỡ lớn, hoặc là vận dụng trong lúc phá huỷ ma sào, dựa theo tuyết pháp của huấn luyện viên, Sơ cấp thợ săn chỉ cần tập trung nắm giữ một trong hai thuật "Cung tiễn thuật" hoặc "Nỏ tiễn thuật" là được, chờ đến lúc trở thành Trung cấp thợ săn, mới có thể học "Trọng nỏ tiễn thuật", một khi nắm giữ trọng nỏ tiễn thuật, lực sát thương sẽ đề cao gấp bội, hơn nữa lại có sẵn năng lực cận chiến.
Một khi địch nhân tới gần, lợi dụng cú nỗ mạnh để bắn lui hắn, tranh thủ thêm thời gian công kích.
Dù sao tinh túy của thợ săn cũng nằm ở chỗ khống chế khoảng cách!
- Có đủ khoảng cách thì có đủ cơ hội tấn công!
Đây là điều mà huấn luyện viên nhiều lần cường điệu với Đỗ Địch An nhắc hắn nhớ kỹ.
Đỗ Địch An chăm chú học tập, cũng lĩnh hội tới sự phát triển 300 năm này, chức nghiệp Thú Liệp giả bên trong vách tường cũng sớm đã hoàn thiện và sự thay đổi cực kỳ chi tiết.
Trong lúc đang tiến hành huấn luyện thợ săn, Đỗ Địch An đã giành thời gian quan sát vợ chồng Julla, thấy bọn họ đã chuyển đến một căn nhà trong khu buôn bán mới, hơn nữa còn tìm được công việc riêng cho mình trong trấn nhỏ đó, Julla ở đi làm y liệu sở, mỗi ngày tám giờ, công việc ổn định.
Grey cũng giống như thế, làm thợ may ở một tiệm nhỏ trong thị trấn, thu nhập ổn định, công việc cũng rất nhẹ nhàng, so với lúc còn ở bên trong nhà xưởng thì bây giờ họ sung sướng hơn rất nhiều, không cần phải tăng ca mỗi ngày, có khi còn được nghỉ ngơi, hơn nữa tiền lương ít nhất cũng gấp đôi lúc trước.
Đỗ Địch An thấy bọn họ sinh hoạt ổn định lại, trong lòng cũng không còn lo lắng.
Một tháng sau hắn dành thời gian quay trở về khu dân nghèo, ở đó hắn tìm được Bary cùng đám người Kuren, sau một thời gian dài không gặp, bọn họ đã tìm được một nhà xưởng vắng vẻ bị bỏ hoang, bởi vì quá mức vắng vẻ và hoang vu mà bọn hắn đã tiết kiệm được một ít tiền mua, họ dọn dẹp nhà xưởng sạch sẽ, tu sửa hoàn hảo lại mặt tường cùng rất nhiều trạm làm việc đã bị tàn phá.
Đỗ Địch An vốn tưởng rằng đã lâu như vậy không gặp, bọn hắn đã đường ai nấy đi, thật không ngờ họ vẫn ở đây vì lời nhắn nhủ của chính mình, trong lòng hắn ngoài cảm động còn tín nhiệm bọn họ nhiều hơn.
- Đây là 100 miếng Kim tệ.
Đỗ Địch An lần này trở về mục đích chủ yếu là nói bọn hắn sưu tập tài liệu, nói:
- Đây là danh sách tài liệu, các ngươi mua được cứ chồng chất ở đây là được, bên trên có phân mức.
Đám người Barry nhìn Đỗ Địch An cầm một túi Kim tệ lớn thì trong mắt toả ra hào quang mãnh liệt nuốt nước miếng, Barry nói:
- Tiền này ở đâu ra, sao lại nhiều như vậy?
- Dốc sức liều mạng đổi lấy, không làm vậy còn có thể làm sao được?
Đỗ Địch An mỉm cười.
Mấy người Bahrton liếc nhìn nhau, nghĩ thầm cũng đúng. Kroon nhìn danh sách, nói:
- Đỗ Địch An, cái này... trên này có vài chữ chúng ta không biết.
Đỗ Địch An ngộ ra, suy nghĩ một chút, nói:
- Như vậy đi, các ngươi đọc sách trước, chờ đến khi biết chữ nhiều hơn thì rút khỏi trường cùng ta đi làm việc.
- Thế nhưng mà học phí. . .
Bahrton do dự.
Đỗ Địch An cười nói:
- Học phí đương nhiên là ta bao hết, tiền này cho các ngươi trước, các ngươi tự phân phối.
Tuy 100 Kim tệ là một con số rất lớn, nhưng hôm nay đối với hắn mà nói lại không là cái gì, hơn nữa, hắn cũng muốn nhanh chóng bồi dưỡng cho đám người Barry, đầu tiên chính là năng lực quản lí tiền tài cùng với khắc chế dục vọng tiền tài.
Nếu như bọn họ ôm 100 Kim tệ mà chạy, Đỗ Địch An cũng có thể sớm rút lui.
Nghe Đỗ Địch An nói, trong mắt mấy người bọn họ tỏa ánh sáng, kích động không thôi.
Bahrton vừa lộ sắc mặt vui mừng thì bỗng nhiên lại do dự, nói:
- Nhiều tiền như vậy, nếu như chúng ta làm mất, cái này. . .
- Cái này thì phải xem năng lực của các ngươi rồi.
Đỗ Địch An cười nói.
Mấy người họ liếc nhìn nhau, biểu lộ trịnh trọng.
Sau khi Đỗ Địch An cùng mấy người bọn họ ăn cơm trưa thì cũng lên xe quay trở về khu buôn bán, trong đáy lòng của hắn, ít nhiều vẫn còn có chút lo lắng, tuy đám người Barry có tính cách cảnh giác, tâm tư linh xảo, nhưng suy cho cùng tuổi còn quá nhỏ, còn cần được bồi dưỡng tài năng thật tốt, đồng thời hắn cũng chuẩn bị cho mình một đường lui.
Kế tiếp, ngoại trừ việc ngày qua ngày buồn tẻ huấn luyện thợ săn, mỗi tháng Đỗ Địch An đều đến sở thẩm phán đưa tin một lần để tránh bị thủ tiêu tư cách thân quan thực tập của mình.
Mỗi lần đi như vậy, Đỗ Địch An đều gặp Jenny. Mỗi lần cùng cô bé này nói chuyện phiếm hắn đều cảm giác tâm tình mình rất tốt, tựa như tìm được một bản sao của chính mình, hắn phát ra Jenny cùng những hài nữ quý tộc khác hoàn toàn không giống nhau, tính cách rất hiền hoà, hai người họ dường như không giấu nhau bất cứ thứ gì từ hứng thú sở thích đến lý tưởng của nhau.
Càng về sau, số lần Đỗ Địch An đến sở thẩm phán càng nhiều hơn, có khi một tháng đến ba lượt đến bốn lần, thậm chí là hơn nữa.
Chớp mắt đã qua hơn nửa năm.
Trước sở thẩm phán Pus, Đỗ Địch An từ bên trong bước ra nhìn bầu trời tối tăm mờ mịt, hôm nay là Hắc Tuyết quý, không khí đặc biệt rét lạnh, các hạt phóng xạ nặng nề trong mây tỏa ra quá mạnh đã che lấp ánh mặt trời gắt gao, ngay cả là ban ngày, thời tiết cũng là một mảng tối tăm mờ mịt, thỉnh thoảng sẽ trút xuống từng hạt bông tuyết màu đen rơi trên phòng ốc, đường phố, khiến người qua đường cả kinh vội vàng tránh né.
Hắc Tuyết cũng giống như mưa gió thiên tai, đều là những thứ khiến người ta không kịp tránh né.
- Bên ngoài gió thật lớn!
Jenny từ phía sau đi ra, tay nắm thật chặt áo lông trên người, khuôn mặt vốn hồng nhuận phơn phớt lập tức nhợt đi đôi chút.
Đỗ Địch An nhìn thấy khuôn mặt trắng xám của nàng, trong lòng có chút xót thương, hắn cởi áo khoát trên người mình ra choàng vào vai nàng, hỏi:
- Còn lạnh sao?
Jenny có chút nóng nảy, vội vàng nói:
- Ngươi nhanh mặc vào, ngươi không thấy rất lạnh sao?
- Ta không lạnh.
Đỗ Địch An ôn hòa cười nói.