Chương 138: Một Năm
- Ngươi gạt người!
Jenny cắn môi dưới, trong mắt đột nhiên có một tầng hơi nước, nói:
- Lần trước trời mưa cũng thế, ngươi giúp ta che mưa, kết quả ngày hôm sau liền sinh bệnh rồi.
Đỗ Địch An hơi sửng sốt, không ngờ là nàng lại nhớ rõ chuyện này, đó đã là chuyện của ba tháng trước rồi, lúc ấy là Hắc Tử Quý, nhiệt độ cực cao, hôm đó lại đúng lúc Jenny rảnh rỗi, hai người họ liền hẹn nhau ra du ngoạn, kết quả đang đi nửa đường thì đột nhiên trời đổ mưa, hắn cũng không ngờ rằng với thể chất của mình mà chỉ mới dầm mưa một chút đã cảm mạo như vậy, có thể thấy dù cho có được thể chất của Thú Liệp giả, nhưng trước một cơn mưa cũng phải nhượng bộ lui binh.
- Sao ngươi lại tốt với ta như vậy?
Jenny cầm lấy áo Đỗ Địch An, ngẩng đầu nhìn hắn.
Đỗ Địch An nhìn nàng, trong lòng ấm áp, kìm lòng không được mà nói:
- Bởi vì ta thích ngươi!
Nói xong, hắn chỉ cảm thấy tim mình như ngừng lại, toàn bộ thế giới như là lập tức an tĩnh lại, trong lòng không khỏi tuôn ra một chút hối hận, nhưng nhiều hơn chính là cảm giác khẩn trương cùng chờ đợi.
Jenny không ngờ tới Đỗ Địch An lại đột nhiên thổ lộ như vậy, nàng sửng sốt một chút, đôi má lập tức đỏ thẫm cúi đầu xuống mà yếu ớt nói:
- Ta cũng thích ngươi.
Đỗ Địch An lập tức cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung, niềm vui sướng vô tận phun lên trong óc, huyết dịch toàn thân đều giống như đang sôi trào lên, chỉ cảm thấy gió lạnh thấu xương bên ngoài kia như là gió xuân ôn hòa, kinh ngạc vui sướng mà nói:
- Thật vậy sao?
Jenny nhìn thấy bộ dáng kích động mừng rỡ của Đỗ Địch An thì đôi má cũng đỏ hơn, nàng không lảng tránh mà chỉ nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Đỗ Địch An lập tức cảm thấy hạnh phúc vô cùng, niềm hạnh phúc mà trước nay hắn chưa từng cảm nhận qua, dường như bị toàn bộ thế giới bao vây, hắn ôm nàng thật chặc vào trong ngực, nghe mùi hương nhàn nhạt trên mái tóc nàng, trong lòng tràn ngập cảm động.
Một lúc lâu sau, hai người mới tách ra.
- Ta đưa ngươi trở về.
Đỗ Địch An vui vẻ nói.
Màu đỏ ửng trên mặt Jenny đã nhạt dần, nàng nhẹ nhàng gật đầu.
Đỗ Địch An nhìn kỵ sĩ cùng xe ngựa đang chờ Jenny phía xa xa trên đường phố, ánh mắt lộ ra ý cười, nói:
- Nhưng chúng ta phải đi đường vòng mới được.
Nói xong, hắn kéo tay Jenny, vây quanh bên cạnh rồi lẻn đi.
Mặt Jenny càng đỏ lên, chăm chú đi theo phía sau hắn.
Đêm đó, Đỗ Địch An đưa Jenny đến trước lâu đài cổ, đợi nàng đi vào lâu đài hắn mới trở về chỗ ở của mình, trên đường về lòng hắn hưng phấn không thôi, hận không thể ở trong xe vung vẩy vài quyền, hoặc là lập tức tìm đến cung tiễn, liên xạ mấy ngàn tiễn.
Nửa tháng sau.
Trong tiệm sách của sở thẩm phán Pus, Jenny đang sửa sang lại sách vở, đây là nhiệm vụ thực tập thần quan của nàng. Đỗ Địch An cũng đang ở đây, đứng ở bậc thang giúp nàng phân loại sách vở, đưa vào trong giá sách.
Chờ sau khi phân loại sách vở sửa sang lại hết, Đỗ Địch An bước xuống thang, nhỏ giọng mà nói với Jenny:
- Cho ngươi một bất ngờ, ngươi nhắm mắt lại trước đã.
- Ừ?
Jenny nghi hoặc, nhưng nhìn thấy ý cười trên mặt Đỗ Địch An thì vẫn chậm rãi nhắm mắt lại, lông mi nàng hơi rung rung, một chùm ánh sáng yếu ớt trên đỉnh đầu chiếu rọi xuống, xinh đẹp vô cùng.
Đỗ Địch An lấy một vật từ trong túi tiền ra đặt trước mắt nàng, nói:
- bây giờ có thể mở ra rồi.
Jenny mở mắt, lập tức nhìn thấy một chuỗi vòng tay Phỉ Thúy, vui mừng nói:
- Làm sao ngươi biết ta thích Phỉ Thúy?
- Hai tháng trước đã nhắc tới.
Đỗ Địch An cười nói.
Jenny nhận lấy vòng tay Phỉ Thúy, nghe Đỗ Địch An nói, thân thể nàng khẽ run lên đột nhiên kiễng chân nhanh chóng hôn vào má Đỗ Địch An một cái.
Đỗ Địch An ngây ngẩn cả người bụm mặt, ngay sau đó tim hắn phanh phanh đập mạnh, huyết dịch toàn thân gia tốc.
Mặt mũi Jenny đỏ bừng cúi đầu.
Đỗ Địch An kích động nhìn nàng, vừa định ôm thì đột nhiên biến sắc, vội vàng nói:
- Có người đến.
Jenny cũng giật mình, vội vàng thu hồi vòng tay rồi quay người nhanh chóng sửa sang lại sách vở.
Đỗ Địch An vội nắm cái thang, điều chỉnh lại góc độ.
Một lát sau, một thần quan đi tới nhìn hai người Đỗ Địch An, nói:
- Các ngươi biết rõ ' nô lệ tịch pháp trị sử ' ở đâu không?
Đỗ Địch An đưa tay chỉ.
- Trên giá giá sách kia.
- Cám ơn.
Thanh niên quay đầu nhìn lên, thuận miệng nói ra rồi rời khỏi đây.
Đỗ Địch An cùng Jenny liếc nhau, nhìn nhau cười trộm.
. . .
. . .
Trong lâu đài cổ của bron gia tộc.
Trong đó một gian phòng cực rộng rãi mà xa hoa, bên trong có hai hàng giá sách cao lớn chất đầy sách vở bên trên, bên cạnh là một vài món đồ sứ cổ cùng điêu khắc, trên tường là bức tranh vạn Kim quý hiếm khó cầu, giờ phút này một thân ảnh trung niên to lớn cao ngạo đang ngồi trên ghế sa lon, trong tay cầm một quyển sách, nhìn người quản gia trước mặt mà nói:
- Nghe nói gần đây tiểu thư qua lại thân thiết với một tên thực tập thần quan?
Quản gia nghe thấy ngữ điệu bình thản của hắn, hơi sợ hãi mà nói:
- Đúng vậy, lão gia.
- Đi điều tra bối cảnh người đó cho ta.
Người đàn ông trung niêm đạm mạc nói.
- Vâng.
Quản gia vội vàng đồng ý.
. . .
. . .
Chớp mắt, lại một năm qua đi.
Đỗ Địch An đứng ở bên đường kiên nhẫn cùng chờ đợi. Đột nhiên, một mùi hương quen thuộc bay vào chóp mũi khiến đôi mắt hắn sáng ngời.
Một lát sau, chỉ thấy một cỗ xe ngựa tinh xảo cuối cùng cũng xuất hiện trên khu phố, dừng trước mặt Đỗ Địch An.
Jenny từ trên xe ngựa nhảy xuống, bước đến chỗ Đỗ Địch An vui vẻ mà nói:
- Nói cho ngươi biết một tin tốt, muốn nghe hay không?
Đỗ Địch An cười nói:
Là chuyện tốt gì?
Jenny nháy mắt, không kìm chế ức nổi sự hưng phấn, nói:
- Cha ta đồng ý cho chúng ta bên nhau rồi.
- Đồng ý?
Đỗ Địch An giật mình nói, lúc trước, sau khi phụ thân của Jenny biết rõ hắn cùng Jenny đang ở bên nhau, còn phái người tới khiến hắn rời khỏi, nào là uy hiếp, nào là số tiền lớn hấp dẫn, nhưng hắn nhất quyết không nhận, không đáp ứng.
Bởi vì thân phận thần quan thực tập của hắn mà đối phương cũng không dùng thủ đoạn ngang ngược, về sau chuyện này cũng không được giải quyết.
Bây giờ đã qua lâu như vậy, đối phương lại đồng ý?
Nhìn biểu lộ hoài nghi của Đỗ Địch An, Jenny dùng sức gật đầu, nói:
- Cha ta nói, lúc trước người cự tuyệt ngươi cũng không phải vì ghét bỏ ngươi là thường dân, mà là lo lắng ngươi không đảm đương nổi thần quan, lại làm không tốt Thú Liệp giả, cho nên người nói lần này sẽ đích thân an bài cho ngươi một nhiệm vụ săn bắn, nếu như ngươi có thể hoàn thành lsẽ đồng ý chúng ta bên nhau.
- An bài cho ta nhiệm vụ săn bắn?
Đỗ Địch An khẽ nhíu mày, đáy lòng cảm giác được có điều gì đó không ổn, thân phận Thú Liệp giả của hắn sớm bị đối phương phát hiện, nếu không có thân phận thần quan thực tập này bảo hộ, nói không chừng sớm đã bị đối phương cường ngạnh mà chia rẽ.
Jenny nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Đỗ Địch An, cười nói:
- Ngươi yên tâm, phụ thân nói tuyệt đối sẽ không an bài cho ngươi nhiệm vụ quá khó khăn. Nhưng cụ thể là nhiệm vụ gì thì ta cũng không biết, nếu như ngươi cảm thấy quá khó khăn cứ nói với ta, nếu như là cha ta cố ý làm khó, hừ hừ, xem ta đi tìm người hỏi tỏ!
- Ừ.
Đỗ Địch An gật gật đầu, chỉ hy vọng như thế.