Chương 136: Lựa Chọn
Lúc hai người họ đùa giỡn, các thí sinh khác lần lượt tới đằng sau, chờ đến khoảng chừng 9h sáng, cánh cổng cao tận năm mét phía sau trường thi được hai người hầu chậm rãi kéo khép lại.
Lúc này, một cánh cửa nhỏ bên cạnh trường thi mở ra, từ bên trong bước ra bốn người mặc áo bào trắng, bên trên áo bào có viền rìa bằng tơ vàng, hai nam hai nữ ít nhất cũng chừng ba mươi tuổi, bộ dáng lãnh túc ăn nói có ý tứ.
- Yên lặng!
Một lão giả ngũ tuần trong đó lạnh lùng nói.
Hội trường yên lặng lại.
- Thời gian Kiểm tra là một giờ.
Lão giả ngũ tuần vẫy tay với thị nữ bên cạnh, thị nữ đưa một cái đồng hồ cát tới đặt lên bàn, bàn tay lão giả đặt phía trên đồng hồ cát, mắt đảo nhìn chung quanh mọi người, nói:
- Hi vọng các ngươi ghi nhớ, thần quan có phẩm chất như thế nào, nếu để cho ta nhìn thấy người nào có ý đồ gian lận sẽ theo luật mà xử trí, giam giữ một tháng!
Hơn mười người dưới đài đưa mắt nhìn nhau, không dám lên tiếng.
Đỗ Địch An nghiêng đầu nháy mắt với Jenny.
Lúc đầu tâm tình Jenny khẩn trương, nhưng trông thấy vẻ mặt quái trị của Đỗ Địch An thì cũng không khỏi lộ ra mấy phần vui vẻ.
Một lát sau, bắt đầu kiểm tra.
Đồng hồ cát đảo ngược, hạt cát chậm rãi rơi xuống.
Đỗ Địch An nhìn qua bài thi trong tay, nắm lấy bút lông ngỗng nhanh chóng viết câu trả lời, phía trên có rất nhiều vấn đề hắn đã từng gặp, chỉ cần nsuy tư một chút đã viết ra đáp án .
Nhưng vẫn có một vài vấn đề khiến hắn đau đầu, chỉ cảm thấy mơ hồ như đã gặp qua ở đâu, nhưng lại không nhớ rõ, dù sao kiến thức luật pháp kiến của hắn hoàn toàn là chỉ là trong lúc đặc huấn thập hoang giả, mỗi ngày dành ra một chút thời gian đi học, có nhiều chỗ vẫn chưa vững chắc.
Nếu như ngươi là người đặt ra luật pháp, ngươi cảm thấy luật pháp cần cải tiến chỗ nào?
Đỗ Địch An nhìn vấn đề cuối cùng này, hơi nhíu mày, câu này khảo nghiệm sự hiểu biết chung về kiến thức luật pháp, nếu như nội dung trả lời là luật pháp đã từng thi hành qua hoặc là luật pháp đã từng bị hủy bỏ ngay giai đoạn đầu, đương nhiên bộc lộ sự thiếu hiểu biết về luật pháp của bản thân đối luật pháp.
Đỗ Địch An suy tư phút chốc rồi nâng bút viết:
- Nếu như ta là người đặt luật pháp, điều đầu tiên chính là sẽ huỷ bỏ nô lệ tịch cùng quý tộc tịch, muốn đặt ra được một nền luật pháp mà người người bình đẳng, thì nhất định phải làm cho người người được bình đẳng trên mặt giá trị sinh mệnh, không có phân chia giàu nghèo!
Thời gian đã hết !
Lúc này, lão giả ngũ tuần lớn tiếng nói.
Đỗ Địch An lập tức thu bút.
Jenny bên cạnh cũng nhanh chóng hoàn thành bài thi nhìn lại phía hắn, hai người trao đổi ánh mắt, lập tức biết rõ đối phương đã làm xong.
Một lát sau, bài thi được nộp lên.
- Mời các vị trở về, ba ngày sau tới chờ tin báo.
Ngũ tuần lão giả nói.
Đại môn phía sau được kéo ra, những người khác cũng lần lượt rời khỏi.
Đỗ Địch An nói với Jenny:
- Ta tiễn ngươi về?
Mặt Jenny ửng đỏ, nói:
- Hôm nay là người nhà ta thuận đường đưa ta tới, nàng đang chờ ở bên ngoài kia.
Đỗ Địch An hiểu ý, cười nói:
- vậy ba ngày sau gặp lại.
- Ừm.
Sau khi hai người chào tạm biệt nhau tại cửa chính, Đỗ Địch An nhìn Jenny được một quý phu nhân áo khoác trắng như tuyết nhung dẫn đi, ngồi một cỗ xe ngựa rộng rãi đẹp đẽ quý tộc rời khỏi, lúc này mới thu hồi ánh mắt đi vào xe ngựa của mình mà rời đi.
Sau khi trở lại tổng bộ, Đỗ Địch An thấy thời gian vẫn còn sớm, bèn trở lại sân để tiếp tục luyện tập.
Huấn luyện viên nhìn thấy hắn liền hỏi thăm tình hình kiểm tra của hắn, cuối cùng còn dặn dò hắn đừng phân tâm, vẫn nên làm chủ chức vụ thợ săn.
Trong nháy mắt đã qua ba ngày.
Đến thời hạn Đỗ Địch An lại tìm huấn luyện viên chào hỏi, vào ngày đó, ăn sáng xong hắn liền trực tiếp rời khỏi tổng bộ Thú Liệp giả đi tới sở thẩm phán.
Ngày tới chờ đợi kết quả còn có mấy chục người khác, lúc Đỗ Địch An chạy tới nơi đó, sắc trời vẫn còn sớm, hắn chờ đợi không bao lâu đã thấy xe ngựa của Jenny từ cuối con đường chạy tới. Một lát sau cửa xe mở ra, Jenny được một vị kị sĩ của Bron gia tộc nâng đỡ bước xuống xe ngựa, nàng ngẩng đầu trong đám người tìm kiếm chốc lát, rất nhanh đã nhìn thấy thân ảnh Đỗ Địch An, hai người họ bốn mắt nhìn nhau, đều lộ ra mấy phần nụ cười.
- Ngươi tới thật sớm.
Jenny tiến lại cười nói.
Đỗ Địch An nháy mắt mấy cái,
"Thợ săn dậy sớm mới có chim ăn."
Jenny lập tức nghĩ đến lời nói lần trước, không khỏi bật cười.
Hai người nhỏ giọng trò chuyện cùng nhau, một lát sau, đại môn sở thẩm phán mở ra, một lão giả bộ dáng nghiêm túc tiến lên, đọc lên từng danh tự, phàm là người được đọc tên, đều là người được thông qua kiểm tra, gia nhập vào biên chế thần quan thực tập bên trong sở thẩm phán.
- Jenny Bron!
Lão giả thì thầm.
Jenny nghe được tên của mình, lập tức thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ lấy ngực, không ngừng mừng rỡ.
- Đỗ Địch An!
Lão giả lại thì thầm.
Đỗ Địch An cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc nộp bài thi, tâm trí hắn cũng lơ lửng, bởi vì hắn biết có mấy đề mục mà bản thân viết đáp án nhưng lại không có chút tự tin nào, đơn thuần dựa vào phỏng đoán, không ngờ vẫn hợp lệ.
- Quá tốt rồi!
Jenny nghe thấy tên Đỗ Địch An liền ngạc nhiên vỗ tay nói.
Đỗ Địch An trông thấy bộ dáng vui vẻ của nàng, trong lòng cũng ấm áp, cười nói:
- Về sau chúng ta sẽ làm việc với nhau.
Mặt Jenny ửng đỏ, nói:
- Vậy ngươi còn muốn đi làm thập hoang giả?
Đỗ Địch An nghe vậy sững sờ, không khỏi nghĩ đến hình ảnh tàn khốc hoang vu bên ngoài, bây giờ hắn đã lấy được thân phận thần quan thực tập, chỉ cần hắn nguyện ý hoàn toàn có thể thoát khỏi biên chế Thú Liệp giả để trải qua cuộc sống thần quan thực tập, hoặc là làm một người bình thường giống như kẻ có thực quyền cấp cao khác của tổng bộ thập hoang giả, đại đa số bọn họ đều là Thú Liếp giả về hưu xuống nhậm chức.
Nghĩ tới những thứ này thì hắn hơi do dự, không ai ưa thích cuộc sống chém giết ăn bữa hôm lo bữa mai, ngay cả Thú Liếp Giả cao cấp ở bên ngoài vách tường vẫn nguy hiểm có thể chết.
Nhìn Đỗ Địch An thoáng rơi vào trầm tư, Jenny đột nhiên ý thức được đây là một quyết định lựa chọn tương lai, liền chần chờ một chút, nói:
- Nếu như bên ngoài tường giống như những gì cha ta nói thì quá mức nguy hiểm, ta cảm thấy ngươi vẫn không nên đi?
Đỗ Địch An ngẩng đầu nhìn nàng, trong lòng hắn tích tắc có phần xúc động muốn đáp ứng, nhưng cuối cùng vẫn khẽ lắc đầu nói:
- Ta không muốn chỉ sống trong vách tường.
Jenny chăm chú nhìn hắn, đột nhiên nhoẻn miệng cười, nói:
- Ta đã biết, ta không có nhìn lầm người.
Đỗ Địch An thấy nàng không tức giận thì trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, cười cười nói:
- Ta cũng sẽ không nhìn lầm người.
Sau đó, hai người họ cùng nhận lấy huân chương thần quan thực tập của bản thân, thời điểm nhận huân chương, họ cũng biết được rằng lão giả đã thông báo thời gian và những chuẩn tắc cơ bản của thần quan thực tập.
Chuẩn tắc cơ bản này tựa như tôn chỉ của sở thẩm phán, chủ yếu là ba loại, công bằng, công chính, công khai!
- Ta về trước.
Jenny vẫy tay chào Đỗ Địch An rồi lên xe ngựa.
Đỗ Địch An đưa mắt nhìn nàng đi xa rồi cũng trở về xe ngựa của mình, lên đường trở về tổng bộ Thú Liệp giả, nhưng trong lòng tự hỏi, chức trách thực tập thần quan này cũng giống như công nhân bình thường, mỗi ngày phải thẩm vấn xử lí công việc tám giờ đồng hồ, nếu biểu hiện ưu tú, sau một năm sẽ thăng chức thành thực tập thần quan cao cấp, đến lúc đó thì không cần mỗi ngày đều đến sở thẩm phán đưa tin, chỉ cần đi cùng thần quan giúp đỡ đối phương xử lý những vụ án luật pháp ở khu vực phát sinh là được.
Tám giờ, nếu như huấn luyện thợ săn thì không có nhiều thời gian như vậy.
Đỗ Địch An khẽ nhíu mày, lẩm bẩm nói:
- Nhưng nếu như không muốn thăng chức thành Thần quan hoặc thực tập thần quan cao cấp thì cũng không cần mỗi ngày đều phải đi đưa tin, nói như vậy thì vĩnh viễn chỉ là một tên thực tập thần quan sơ cấp, chỉ có thể ở sở thẩm phán giải quyết một chút việc hỗn tạp.
"Nhưng ta chỉ muốn thân phận thực tập thần quan này, để được bảo hộ sinh mệnh bên trong vách tường, hơn nữa cũng thuận lợi cho hoạt động luyện kim sau này.
Nghĩ đến điểm này, Đỗ Địch An liền quyết định, bây giờ vẫn lấy thợ săn làm chủ, dù sao tốc độ kiếm tiền của thợ săn thì thần quan không cách nào sánh lại, nguy hiểm nhiều thì hồi báo nhiều.
Sau khi trở lại tổng bộ thợ săn, Đỗ Địch An đi tới sân huấn luyện tiếp tục luyện tập.
. . .