Chương 142: Tiến Hoá Bạo Tẩu
Ba ngày sau.
Tại vùng biên giới khu vực số 9 của tập đoàn Melon, một thân ảnh bám đầy bùn đất chui ra từ trong bụi cỏ, hắn nhìn xung quanh một chút, sau khi thấy không có gì nguy hiểm mới cẩn thận từng li từng tí đi ra, chân trần dẫm nát rêu cỏ mọc khắp nơi trên mặt đất, khập khiễng đi đến phía trước phế tích giữa ngã tư đường.
"Rốt cục ta cũng trở lại khu thứ 9."
Đỗ Địch An rốt cục cũng được thả lỏng, mấy ngày nay hành tẩu tại khu số 6, nếu không dựa vào khứu giác nhạy bén sớm cảm giác được quái vật và Hành Thi thì dù hắn có mấy trăm cái mạng cũng không sống nổi. Dù vậy thì hắn cũng suýt mất mạng, ban đêm lúc ngủ bị một con Tiêm Giác Xà che dấu mùi đánh lén, may mà hắn phản ứng kịp không bị nó cuốn lấy, nếu không thì khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Theo lộ tuyến trong trí nhớ, Đỗ Địch An đi đến nơi cất giữ Hàn Tinh, trên đường đi, hắn ngửi được một ít mùi của Phệ Cốt Thử trong đám phế tích, ngoài ra còn ngửi thấy mùi của một ít ma vật khác trong cống thoát nước.
Thú Liệp giả có thể đi săn ma vật trên mặt đất nhưng đối với ma vật dưới nước thì lại chẳng làm gì được, đã từng có người muốn dụng độc giết, nhưng nước trong đường cống ngầm đi thông bốn phương tám hướng, đoán chừng đưa vào cả tấn độc dược cũng chưa chắc có thể giết chết ma vật. Hơn nữa ma vật có tính đột biến, một khi không lập tức giết chết, có lẽ chúng còn có thể tiến hóa lần nữa, trở nên càng thêm đáng sợ.
Một lát sau, Đỗ Địch An tìm tới nơi mình giấu đồ, xốc hòn đá lên, tìm được bao Hàn Tinh và đống súng ống mục nát.
Đỗ Địch An quăng súng ống sang một bên, mở bao Hàn Tinh ra, nhìn qua từng viên Hàn Tinh sáng trong suốt, không khỏi nghĩ đến cái tên "Linh hồn kết tinh" của nó, có lẽ, đây quả thật là linh hồn của Hành Thi khi còn sống?
Đỗ Địch An lắc đầu thu hồi suy nghĩ, sắn tay áo cầm chặt chủy thủ, trong lòng đột nhiên có chút do dự, nếu không quá cấp thiết hắn thật sự không muốn hấp thu Hàn Tinh để tăng cường lực lượng, hắn vẫn có cảm giác không ổn, nhưng mà hôm nay lại bị đẩy vào tuyệt cảnh, nếu không tăng cường lực lượng thì không thể trở về trong cự bích, nếu trường kỳ ở lại nơi đây thì lượng phóng xạ trong cơ thể hắn sẽ kịch liệt tăng trưởng.
Đỗ Địch An khẽ cắn môi, sau đó rạch một cái lên cổ tay, rồi cầm một viên Hàn Tinh đặt ở vết máu.
Sau một khắc, hắn thấy miếng Hàn Tinh này như Băng Tuyết gặp nước sôi dần dần hòa tan biến thành chất lỏng đặc dính, rồi chậm rãi thẩm thấu vào cơ thể.
Khẽ đảo mắt, một viên Hàn Tinh cứ như vậy biến mất.
Đỗ Địch An cảm giác được chung quanh vết máu tràn ngập lực lượng, cắn răng cầm lấy viên Hàn Tinh thứ hai, tiếp tục hấp thu.
Sau khi viên thứ hai biến mất, Đỗ Địch An tiếp tục hấp thu viên thứ ba, viên thứ tư. . .
Khẽ đảo mắt, chín mươi viên Hàn Tinh đi vào tay trái của hắn, biến mất không thấy gì nữa, thế nhưng cánh tay hắn lại không hề sưng vù hoặc xuất hiện bất kỳ dấu hiệu nào khác.
Đỗ Địch An thấy trong bao còn lại tầm mười viên thì tiếp tục cầm lên, đặt tại vết máu.
Hàn Tinh chậm rãi hòa tan, chảy vào trong cánh tay. Đỗ Địch An lại nắm lên một viên, đột nhiên cảm thấy một cỗ hàn khí xuất hiện tại chỗ vết máu, đồng thời một cảm giác không ổn đồng thời truyền đến từ tay trái và dạ dày, hắn cảm thấy vô cùng buồn nôn, đại não cũng cảm thấy mệt mỏi muốn ngất đi, phản ứng như vậy, lần trước hắn hấp thu Hàn Tinh cũng gặp phải, biết rõ bản thân đã đến cực hạn, hắn lập tức đình chỉ hấp thu.
Hắn ôm tay trái tựa vào tường, lẳng lặng chờ đợi cảm giác khó chịu này biến mất.
Nhưng mà, lần này lại không như Đỗ Địch An nghĩ, cái cảm giác buồn nôn cùng lạnh thấu xương này không nhưng không giảm đi mà còn ngày càng mãnh liệt.
Đỗ Địch An cảm giác như mình ở trong Hắc Tuyết quý vậy, bản thân như bị Băng Tuyết vô tận vây quanh, đông lạnh khiến hắn không ngừng run rẩy.
Ken két!
Đỗ Địch An nghe thấy tiếng đóng băng vang lên, theo âm thanh nhìn lại, lập tức hoảng sợ thất sắc, tay trái của hắn từ đầu ngón tay bắt đầu kết băng! Hơn nữa, còn đangchậm rãi lan tràn, từ ngón tay kéo dài đến bàn tay, sau đó là cổ tay, dường như muốn từ tay trái lan ra toàn thân!
Đỗ Địch An hoảng sợ, vội vàng nắm lấy chỗ tay kết băng, tay phải lập tức cảm nhận được cảm giác rét thấu xương, Hàn Băng lập tức bao trùm đến tay phải, hắn sợ tới mức vội vàng rút tay phải về, hắn nhìn Hàn Băng tiếp tục lan tràn, trong lòng trống rỗng.
Trong thời khắc bối rối này, hắn đột nhiên nghĩ đến lửa.
Biện pháp tốt nhất để Ngăn cản hàn khí chính là dùng lửa!
Hắn vội vàng lấy dao đánh lửa giấu ở trong ngực, một tay nắm chặt hỏa thép dốc sức liều mạng đánh lửa, một ngọn lửa nhỏ nhanh chóng xuất hiện, hắn nhặt củi khô bên cạnh lên, dùng hàm răng cắn chặt, dí vào ảnh lửa, củi khô dần dần bốc cháy.
Hắn không ngừng nhặt lá rụng và dây leo ở phụ cận bỏ vào đống lửa, thế lửa càng lúc càng lớn.
Nhưng mà hàn băng trên tay trái Đỗ Địch An vẫn tiếp tục lan tràn, nó đã lan đến khuỷu tay, Hỏa Diễm không hề giảm bớt cảm giác lạnh như băng khắp toàn thân.
Đột nhiên, hắn cắn răng một cái, mạnh mẽ đưa tay trái vào đống lửa để đốt!
Hàn Băng gặp Liệt Hỏa nhanh chóng hòa tan, hơn nữa cánh tay cũng truyền đến từng cơn đau nhức kịch liệt, đau đớn này không phải do Hỏa Diễm mang lại mà là trong cánh tay hắn như bị vô số băng đao đâm vào.
Đỗ Địch An thu hồi tay trái, đau đến mức lăn lộn trên mặt đất.
Sau khi rút tay ra khỏi đống lửa, cảm giác đau đớn lập tức giảm bớt, nhưng mà Hàn Băng lại tiếp tục lan tràn, điều này khiến hắn cảm thấy hoảng sợ, không biết sau khi nó lan đến bả vai có tiếp tục lan lên phía trên hay không, nếu đông cứng yết hầu thì hắn chắc chắn sẽ chết vì tắc thở!
Đỗ Địch An cắn răng nâng tay trái lên lần nữa, sau đó tiếp tục đưa tay vào đống lửa.
Hàn Băng dần dần hòa tan thành nước, nhỏ vào đống lửa không ngừng bốc hơi, phát ra tiếng tê tê rung động.
Cảm giác đau đớn Rét thấu xương cũng truyền đến từ tay trái, hắn đau đến mức hận không thể nắm phá da đầu, cực lực muốn rút tay về nhưng vẫn là cố chịu, hắn nhặt lên một cái củi khô cứng rắn đưa lên miệng cắn chặt, đau nhức kịch liệt khiến hắn hoàn toàn mất đi trói buộc, trong cổ không ngừng phát ra tiếng tru trầm thấp như dã thú, nước mắt liên tục chảy ra, mồ hôi lạnh to như hạt đậu cũng đầy trên trán, hòa với nước mắt không ngừng chảy xuống.
Hắn không ngừng chịu đựng thống khổ như vậy, hồn nhiên không cảm giác được thời gian, cũng không biết qua bao lâu, có lẽ là hơn 10 phút, có lẽ là một phút đồng hồ cũng không đến, thời gian dần qua, hắn cảm thấy đau đớn đã giảm bớt, sau đó chậm rãi không thấy đau nữa.
Mí mắt hẵn run rẩy, chậm rãi mở ra, sau một khắc lập tức thấy tay trái của mình đang bị thiêu đốt trong ánh lửa!
Chiến giáp Thú Liệp giả Trên tay được chế tạo từ da thú bị thiêu đốt phát ra tiếng tê tê, cánh tay sưng như một cái chùy!
Đỗ Địch An sợ tới mức vội vàng rút tay về, không ngừng đập tay trên mặt đất, rất nhanh, Hỏa Diễm bị dập tắt, khói đen bốc lên từ trên tay trái.
Đỗ Địch An nâng tay trái lên nhìn, lại phát hiện tay trái của mình chỉ chịu tổn thương rất nhỏ, mà Hộ Oản trên tay trái lại bị thiêu rách tung toé, hắn nhẹ nhàng thở ra, sau một khắc lại vô cùng sửng sốt.
Tay trái bị thương nghiêm trọng như vậy. . . Vì sao hắn lại không cảm thấy đau nhức?
.