Chương 143: Trùng Hợp Chạm Mặt
Đỗ Địch An nhẹ nhàng giơ tay phải lên cẩn thận từng li từng tí đụng vào vết bỏng trên tay trái, lập tức không cảm giác được gì.
"Sao có thể như vậy được?"
Sắc mặt Đỗ Địch An trắng bệch, tay phải chăm chú che trên mấy chỗ bị bỏng, thông qua tay phải có thể cảm giác được nhiệt độ trên tay trái cực cao. Nhưng mà tay trái bị va chạm đến bị thương vẫn không hề hay biết.
"Không thể nào! !"
Đỗ Địch An phẫn nộ nâng lên tay trái lên đập trên mặt đất.
Bành một tiếng.
Mặt đất lõm ra một hố sâu.
Đỗ Địch An thoáng sửng sốt.
Nâng tay trái lên, thử nắm chặt quyền. Chỉ thấy ngón tay có thể hoạt động tự nhiên, lúc hắn muốn nắm tay thì tay trái có thể nắm lại.
Chỉ là cho dù nắm thành nắm đấm thì tay trái vẫn không có cảm giác, thậm chí không cảm giác được sự va chạm của ngón tay trong lòng bàn tay.
Loại cảm giác này vô cùng kỳ quái, rõ ràng có thể nhìn thấy tay trái hoạt động, thậm chí có thể khống chế tay trái, nhưng hết lần này tới lần khác lại không cảm giác được não điều khiển tay trái.
Đỗ Địch An dần dần tỉnh táo lại, trong lòng liên tục quan sát tay trái, đột nhiên nghĩ đến hố nhỏ trên mặt đất, trong lòng của hắn khẽ động, nâng tay trái lên chụp vào hòn đá bên cạnh, bành một tiếng, vừa mới nắm hòn đá đã nát bấy ngay trong lòng bàn tay.
Hòn đá này là đá bê tông sớm đã mục nát, Đỗ Địch An nếu như muốn đập nát cũng rất nhẹ nhàng, nhưng tuyệt đối không có cảm giác như bây giờ, dường như cảm giác bản thân không dùng lực mà đồ vật đã vỡ nát rồi.
Đỗ Địch An đổi qua tay phải tiếp tục nắm một hòn đá khác lên, cảm giác rất rõ ràng, hắn nhẹ nhàng dùng sức, bành một tiếng hòn đá nát bấy.
Đỗ Địch An lập tức nhẹ nhàng thở ra, xem ra thực sự không phải là tay trái mất cảm giác, là do vừa rồi dùng sức quá mạnh, sức mạnh của mình quả thật đã được tăng lên.
Đỗ Địch An móc hắc cung cất giữ bên trong ra, đây là cung tiễn của Byrne em trai Linda, hắn nắm dây cung, vừa mới kéo thì vù một tiếng, dây cung được kéo mạnh ra, căng đến nỗi suýt nữa chạm vào mặt của hắn.
"Bất luận là cảm giác nắm chặc, hay là cảm giác cảm giác kéo dây cung, đều rõ ràng rất nhẹ, giống như rơm rạ."
Hai tay Đỗ Địch An nắm hai đầu cung, hơi dùng lực, hắc cung lập tức bị uốn cong thành một vòng tròn.
"Là sức mạnh của ta tăng cường rồi, hơn nữa không chỉ gấp đôi."
Trong lòng Đỗ Địch An rất kích động, bất quá, lúc nhìn thấy vết bỏng trải rộng trên tay trái, sự vui vẻ trong lòng của hắn lập tức không còn chút gì,
"Mặc dù sức mạnh tăng cường rồi, nhưng tay trái xem như đã phế, dù có thể hoạt động, nhưng thần kinh bên trong chắc hẳn đều đã bị hoại tử, không biết còn có di chứng khác hay không, không có cảm giác, sau này nắm bắt sức mạnh cũng sẽ xuất hiện chênh lệch, chỉ có thể dựa vào cảm giác."
Nghĩ tới những thứ này, đáy lòng của hắn thở dài.
Sau khi tiếp tục hoạt động tay trái một chút, thấy vẫn không khôi phục lại cảm giác, Đỗ Địch An chỉ có thể tạm thời mặc kệ, móc dao găm ra nung trên lửa, móc thuốc nước và băng gạc trong túi cấp cứu đã chuẩn bị bên cạnh ra trừ độc, sau khi đợi dao găm được nung đỏ, vén chiến giáp ở bụng của mình lên, chỉ thấy miệng vết thương bên bụng bị trường thương của người cao thanh niên kia chọc thủng, đã xuất hiện hư thối, thịt nhão ra.
Hắn hơi cắn răng, lấy dao găm cắt một chút thịt nhão bên ngoài miệng vết thương.
"Hí!" Kịch liệt đau nhức khiến hắn hít vào một ngụm khí lạnh, cắn chặt răng nhịn xuống, trong nội tâm đột nhiên hi vọng chỗ miệng vết thương này có thể giống như tay trái không có cảm giác gì thì tốt rồi, như vậy cũng sẽ không đau đớn như thế.
Một lát sau, miệng vết thương hư thối trước bụng bị gọt sạch rồi băng bó lại, mà phía miệng vết thương, hắn chỉ có thể chậm rãi cắt, trở tay cực bất tiện, đáng tiếc giờ phút này xung quanh chỉ có một mình hắn, ở nơi hoang dã tự cấp cứu cũng là môn bắt buộc của Thú Liệp giả.
Một lát sau thịt nhão trước sau miệng vết thương phần bụng đều được loại bỏ băng bó, thay băng gạc mới, kế tiếp là chỗ bắp đùi của hắn, nẹp chân của Thú Liệp chiến giáp sớm đã vỡ tan, có mấy lỗ thủng của răng nanh, trên đùi là một vòng dấu răng như một dãy lỗ thủng màu đen, miệng vết thương hoàn toàn hư thối.
Đỗ Địch An nung đỏ dao găm lần nữa, nhịn đau khoét xuống.
Hơn 10 phút, Đỗ Địch An rốt cục cũng băng bó hoàn tất các vết thương trên người, vừa đau vừa mệt, toàn thân mất nước.
"Đợi vết thương đỡ hơn một chút rồi trở về trong vách tường."
Đỗ Địch An thầm nghĩ trong lòng, mặc dù ngoài vách tường không thích hợp dưỡng thương, nhưng kéo thân thể như vậy trở về thì cực kỳ nguy hiểm, bất quá trước khi hắn trở về phải sớm đến đợi chỗ thông đạo của cự Bích mở ra để tránh bỏ lỡ.
. . .
. . .
Nửa tháng sau.
Thông đạo mở ra lần hai này nằm gần khu 9 của tập đoàn Melon, Đỗ Địch An vốn tưởng rằng đi ra chính là Peter và Migcan, lại không nghĩ rằng, đi ra chính là một đội ngũ Thú Liệp giả, trong đó lại có một vị thợ săn nữ lúc trước hắn gặp phải.
Nữ thợ săn này hẳn là bị phân phối vào trong đội ngũ mới này, lúc nàng nhìn thấy Đỗ Địch An, ngạc nhiên, kinh ngạc mà nói:
- Là ngươi?
Đôi mắt Đỗ Địch An nheo lại hiện lên sát ý, nhưng đột nhiên nghĩ đến nàng và vị Kiếm Sĩ kia cùng với đạo tặc cũng không giúp đỡ vị đội trưởng kia công kích mình, sát ý lập tức thu lại rất nhiều, đi về phía thông đạo.
- Thú Liệp giả?
Bốn người khác trong đội ngũ nhìn thấy Đỗ Địch An cũng kinh ngạc, không có nghĩ tới đây sẽ xuất hiện một Thú Liệp giả mới, lúc nhìn thấy huy chương tập đoàn Melon không trọn vẹn trên chiến giáp của Đỗ Địch An, bọn hắn mới nhẹ nhàng thở ra, một thanh niên một mắt bên trong nói với nữ thợ săn:
- Ngươi biết hắn?
Nữ thợ săn vô thức gật đầu, nhìn thấy Đỗ Địch An tới gần, bàn tay không nhịn được sờ vào dao găm bên chân đến chân.
Thân thể Đỗ Địch An cao dẫn đến tầm mắt của hắn rất dễ nhìn thấy sự mờ ám của đối phương, trong mắt hiện lên một chút lãnh ý ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ cần nàng dám rút dao găm ra một tấc, hắn lập tức sẽ động thủ.
Nữ thợ săn cầm chặt dao găm cũng không phải muốn công kích mà là phòng ngự, lo lắng Đỗ Địch An ghi hận chuyện kia, tập kích nàng, tuy nhiên nàng biết rõ đối phương chỉ là một tân binh, nhưng dù sao cũng là Thú Liệp giả Sơ cấp thật sự, về thể chất sẽ không thua kém nàng bao nhiêu, điểm này từ việc đào tẩu thành công của đối phương lần trước có thể nhìn ra, bởi vậy nhìn thấy Đỗ Địch An tiếp cận, trong lòng không khỏi khẩn trương lên.
Đỗ Địch An thấy nàng không có ý công kích, cũng không chủ động công kích, nhìn thoáng qua, tiến vào trong thông đạo phía sau bọn họ.
Sau khi chờ thân ảnh của Đỗ Địch An biến mất, thanh niên một mắt trong đội ngũ nhìn nữ thợ săn, híp mắt nói:
- Ngươi dường như rất sợ hắn? Chỉ là một tân binh mà thôi, đến mức như vậy sao?
Nữ thợ săn thấy Đỗ Địch An đã rời khỏi, đáy lòng nhẹ nhàng thở ra, khổ sở nói:
- Chúng ta vẫn là nhanh chóng đi tìm "Lậu Tạng Giả" của khu thứ 9 đi.
Những người khác thấy nàng không muốn nhiều lời, cũng không hỏi nhiều nữa mà đi về phía khu thứ 9.
. . .
. . .