Chương 151: Hờ Hững
Tình hình bất thình lình xoay ngược lại, tất cả mọi người sợ ngây người.
Nhìn qua trung niên nhân mập mạp bị móc mất hai mắt nằm rạp trên mặt đất kêu gào đau đớn, mọi người cảm giác không rét mà run.
Đỗ Địch An dựa vào lao lung ở bên cạnh, miệng mở lớn thở hổn hển, đè nén đau đớn trên người, nghe đối phương kêu thảm thiết thê lương, trong mắt không có chút tình cảm nào.
Một lát sau, trung niên nhân mập mạp che hai mắt, đã hơi quen với đau đớn, hắn cố nén hoảng sợ dưới đáy lòng, phẫn nộ nâng hai tay quét ngang xung quanh, sợ Đỗ Địch An lần nữa thừa cơ đánh lén, đồng thời cũng muốn bắt lấy Đỗ Địch An dốc sức liều mạng cùng hắn!
Hắn rất rõ ràng mù hai mắt có ý nghĩa như thế nào.
Huống chi trong lồng giam này bên kia còn có ác Hổ bị thương đang ngồi!
- Đi ra! Đi ra!
Trung niên nhân mập mạp phẫn nộ gầm thét, hốc mắt của hắn là một mảnh Huyết Hồng, máu tươi từ gương mặt chảy xuống, nhỏ lên bộ lông sâu đậm trên lồng ngực.
Trong mắt Đỗ Địch An không có sát ý, chỉ yên lặng nhìn qua. Mắt thấy hắn đánh bậy đánh bạ mà lao tới phía mình, lập tức xoay người leo lên một thép trụ bên cạnh, dùng ngón tay tạo ra một hồi tiếng vang.
Chứng kiến cử động của Đỗ Địch An, người trong lao lung bên cạnh thầm nghĩ giảo hoạt, đồng thời cũng ẩn ẩn cảm giác được, nếu như tiểu quỷ này có thể kháng trụ công kích lần này, tương lai tất sẽ trở thành tồn tại giống như đầu ác Hổ trong ngục giam này.
Trung niên nhân mập mạp nghe được thanh âm, rống giận nhào tới, hung hăng đưa tay đánh ra, lập tức nện lên trên thép trụ đau đến mức hít vào một ngụm khí lạnh, hắn lập tức xoay người chụp trái phải nhưng không có đụng được vàothân ảnh Đỗ Địch An. Hắn ý thức được mình đã mắc lừa, không lỗ mãng tấn công nữa mà đứng yên lại, dựa vào thính giác nghe ngóng động tĩnh chung quanh.
- Heo mập, cố gắng lên a!
- Ở ngay bên trái ngươi, bên cạnh đây này!
-Mắt ngươi mù à, ngay tại bên trái ngươi a, ngươi xác thực mù rồi haha.
Một nhóm người khác bên cạnh lồng giam không có chút đồng tình nào mà trắng trợn cười rộ lên, đồng thời cố ý nói phương hướng ngược lại.
Trên thực tế Đỗ Địch An ở bên phải. Nhưng mà những người sinh hoạt trong ngục giam này sớm đã nhìn ra một mặt này, biết rõ trung niên nhân mập mạp này hơn phân nửa là không được nữa rồi. Nếu phải đắc tội với một con hổ con chỉ bị thương chẳng bằng đắc tội với một đầu ác hổ bị rụng răng.
m thanh chung quanh ồn ào quấy nhiễu nghiêm trọng thính giác của trung niên nhân mập mạp, hắn phẫn nộ rít gào nói:
- Câm miệng! Câm miệng! Đều câm miệng lại cho lão tử!
- Đừng kêu nữa, hắn muốn nhào lên rồi.
- Ở phía sau ngươi đây này.
- Coi chừng a!
Những người khác nhắc nhở nhưng trên mặt lại tràn ngập cười nhạo, nhất là xem lúc mập mạp trung niên nhân nghe được nhắc nhở của mình làm ra phản ứng, không khỏi thoải mái cười ha hả.
Đỗ Địch An ngồi ở bên cạnh một góc u tối, mặt không biểu tình nhìn trung niên nhân mập mạp giống như con ruồi không đầu bắt loạn lung tung khắp nơi trong ngục giam, tiềng cười vang chung quanh khiến lãnh ý đáy mắt hắn dần dần biến mất, chỉ có im lặng.
- Hắn ở nơi nào!
Trung niên nhân mập mạp nghĩ đến thủ hạ của mình, rít gào.
Những người kia nhìn về phía vị trí Đỗ Địch An, đã thấy Đỗ Địch An cũng quay đầu nhìn bọn hắn, xuyên qua những sợi tóc tán loạn bị máu tươi dính ở trên mặt, y nguyên có thể nhìn thấy một đôi mắt lạnh lùng. Mấy người liếc mắt nhìn nhau, câm như hến, do dự trầm mặc.
Trong đó có một thanh niên hình thể cường tráng, cắn răng nói:
- Lão đại, bên tường tay trái của ngươi!
Trung niên nhân mập mạp nghe được hắn nói, lập đánh về phía Đỗ Địch An.
Ánh mắt Đỗ Địch An lạnh lẽo, lập tức tránh thoát, đồng thời kéo lấy thân thể chạy về hướng thanh niên cường tráng.
- Đến chỗ của ta rồi, hắn chạy về phía ta.
Thanh niên cường tráng nhìn thấy Đỗ Địch An đánh tới, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ vội vàng kêu to.
Trung niên nhân mập mạp nghe vậy, lập tức đánh về hướng thanh âm phát ra.
Đỗ Địch An nhìn thấy mấy người khác đang do dự, tựa hồ chuẩn bị liên thủ phản kháng, trong lòng trầm xuống, thanh âm lách qua kẽ rang phát ra nói:
- Còn muốn cùng một phế vật tiếp tục hợp tác sao, không muốn chết thì cút ngay cho ta!
Mấy người nghe được Đỗ Địch An nói, sắc mặt biến đổi, lần lượt né tránh ra.
Chỉ có thanh niên cường tráng đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt hắn khó coi nói:
- Mấy tên hỗn đản các ngươi, nếu lão đại chết rồi, sau đó hắn sẽ quay lại thu thập chúng ta.
Những người kia liếc nhau nhưng không có phản ứng gì.
Thanh niên Cường tráng lập tức biết rõ tính toán của bọn hắn, thầm mắng trong lòng, đồng thời chạy trốn về bên trái, không dám cứng đối cứng cùng Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An thở hổn hển gắng chống đỡ một hơi, dồn hắn về một nơi hẻo lánh bên trái. Dù sao ngục giam lớn như vậy mà thanh niên cường tráng này hình thể tuy to lớn nhưng lại là một tội phạm bình thường, rất nhanh đã bị Đỗ Địch An bức đến góc tường.
- Lão đại, ở chỗ này, mau tới!
Thanh niên Cường tráng vội vàng hét lớn.
Trung niên nhân mập mạp rống giận đánh tới.
Đỗ Địch An miệng lớn thở hổn hển, chậm chạp nâng tay trái chộp về hướng tên kia.
Thanh niên cường tráng không thể lui nữa, hắn nảy sinh ý nghĩ ác độc, mạnh mẽ cắn răng nâng lên nắm đấm về phía bả vai Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An cố ý chậm chạp ra tay đúng là để chờ đợi giờ khắc này. Cổ tay hắn khẽ động, tóm lấy nắm đấm tên thanh niên kia, quay người lại đập về hướng trung niên nhân mập mạp.
Thanh niên cường tráng cực lực phản kháng nhưng lại hoảng sợ phát hiện, nắm đấm của mình như bị sắt thép bóp chặt, có cảm giác vỡ vụn. Thân ảnh so với mình nhỏ hơn một nửa này lại có lực lượng lớn đến khủng bố để hắn không cách nào phản kháng.
Bất quá phản ứng của hắn cực nhanh, vội vàng đưa tay đánh về hướng xương bả vai khác của Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An lại không có dừng lại, hơn nữa cũng không chống trả. Chỉ thấy hắn mạnh mẽ ngồi xổm xuống, thanh niên cường tráng một quyền đánh hụt, vừa định thu quyền để tiếp tục công kích thì chợt đồng tử co rụt lại, thất thanh la lên:
-Lão đại ——
Bành!
Trung niên nhân mập mạp nhào đầu về phía trước, nắm đấm lập tức nện lên lồng ngực của hắn, vị trí này vốn là độ cao đầu Đỗ Địch An.
Thanh niên cường tráng phun ra một ngụm máu tươi, bị nện đụng vào vách tường, mặt mũi tràn đầy thống khổ, rên rỉ nói:
- Lão đại, là ta, hắn ngồi xổm phía dưới rồi.
Trung niên nhân mập mạp nghe vậy, vội vàng ngồi xổm xuống công kích.
Đỗ Địch An lại sớm đã lăn lộn, chân trần giẫm trên mặt đất như một đầu Hắc Miêu lặng yên không một tiếng động leo đến một chỗ khác.
Trung niên nhân mập mạp dừng tấn công, lại không tìm được, phẫn nộ hét lớn:
- Đã chạy đi đâu!
Thanh niên cường tráng thở hổn hển, chỉ điểm cho hắn.
Sắc mặt Đỗ Địch An âm trầm vô cùng, hắn nhảy lên tác động tới thương thế toàn thân, đau đến mức tay chân nổi gân xanh
Mấy người khác nhìn thấy thảm trạng của thanh niên cường tráng, sợ bị trung niên nhân mập mạp ngộ thương, đã ra sức chạy trong phòng giam. Tiếng bước chân quấy nhiễu nghiêm trọng đến trung niên nhân mập mạp.
Liên tục vài phút tung nắm đấm, trung niên nhân mập mạp đều không thể chạm vào thân thể Đỗ Địch An. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, quay người phóng về hướng thanh niên cường tráng bị thương, rít gào nói:
- Ngươi có phải muốn hại ta hay không!
Hắn nâng lên nắm đấm, hung hăng nện ra.
Mặt mũi thanh niên cường tráng tràn đầy kinh ngạc, nhìn thấy hắn giơ lên quyền đập tới, hoảng sợ kêu lên:
- Lão đại, không được, ta không có ——
Bành một tiếng, nắm đấm đập trúng đầu của hắn, một quyền đánh lên trên sống mũi, thanh niên cường tráng lập tức ngất đi.
Mấy người khác thấy vậy, sắc mặt tái nhợt, biết rõ hắn đã không tin ai, không dám lên tiếng nữa.