Hắc Ám Vương Giả

Chương 152: Giành Ăn

Chương 152: Giành Ăn
- Tốt rồi, trò chơi kết thúc.
Lính canh ngục lúc trước nhún vai ném hai mảnh bánh mì đen giá rẻ vào trong lồng giam, nhìn Đỗ Địch An nói:
- Ăn đi tiểu tử.
Đỗ Địch An nhẹ nhàng thở ra, vừa muốn đi qua nhặt thì đột nhiên trung niên nhân mập mạp hét lớn một tiếng, nhào tới chỗ phát ra tiếng, vuốt lung tung trên mặt đất, nhặt hai khối bánh mì lên nhét vào trong miệng.
- Dừng lại, vô liêm sỉ!
Thanh niên lính canh ngục này lập tức nổi giận hét lớn.
Trung niên nhân mập mạp không quan tâm, dốc sức liều mạng nhét bánh mì vào trong miệng của mình.
- Heo mập, ngươi muốn chết!
Một lính canh ngục bên trong bị chọc giận, móc ra chìa khóa, mở cửa lồng giam rút hình côn ra, hung hãn đập vào đầu trung niên nhân mập mạp, cũng không để ý đây là chỗ trí mạng, liều mạng trút giận.
Trung niên nhân mập mạp bị đau, kêu thảm thiết vài tiếng, ném mẩu bánh mỳ đã nát đi, dốc sức liều mạng lùi về phía sau.
- Ta cho ngươi ăn, cho ngươi ăn!
Hai lính canh ngục rút hình côn ra cùng trút giận, nhấc chân đá vào ngực cùng mặt trung niên nhân mập mạp. Nhìn thấy bọn hắn ẩu đả trung niên nhân mập mạp, mấy người bên cạnh câm như hến, liên tiếp lui về phía sau không dám tới gần.
Tại trong ngục giam này, lính canh ngục chính là tồn tại cao nhất, là người nắm giữ sinh tử của bọn hắn, hơn nữa còn có thể làm cho bọn hắn sống không bằng chết.
Lúc hai lính canh ngục liên tục quật, trung niên nhân mập mạp kêu thảm, đau đớn kêu gào nói:
- Không dám, không dám, đại nhân tha mạng. . .
Hai tên lính canh ngục không quan tâm. Sau một hồi quyền đấm cước đá, thấy trung niên nhân mập mạp đã hấp hối trong vũng máu mới thu tay lại, nhổ hai bãi nước miếng trên mặt hắn, quay người rời khỏi nhà tù.
Đỗ Địch An nhìn bánh mì trên bị mập mạp trung niên nhân vò nát mặt đất, vốn định nói một chút cùng hai người này, nhưng do dự một chút vẫn là không nói gì, yên lặng nhặt lên miếng bánh mì cắn dở, bắt đầu ăn từng chút một.
Hắn đã bảy ngày không ăn gì, đói bụng đến tình trạng kiệt sức, giờ phút này coi như là vỏ cây hắn cũng có thể gặm được.
Hai vị lính canh ngục phụ giúp đẩy xe, tiếp tục phân phối đồ ăn cho những tù nhân đằng sau. Xong xuôi hai người đẩy cái xe trống trơn rời đi, vừa đi vừa cười, ý định lát nữa sẽ đi căn tin kiếm chút thức ăn.
Người chung quanh lồng giam nghe từ được trong miệng bọn hắn nói ra "Gà quay", "Bò bít-tết", "Gan ngỗng", đều nuốt xống từng ngụm nước bọt.
Tất cả lại bình thường.
Từng người trong phòng giam đều dùng tốc độ nhanh nhất ăn bánh mì chính mình cướp được, sau đó hữu khí vô lực nói chuyện phiếm với nhau.
Trò chuyện về nữ nhân, trò chuyện về phong cảnh bên ngoài, trò chuyện về sự tình phong quang của chính mình trước kia.
Sau khi Đỗ Địch An chậm rãi nhai nuốt hai mẩu bánh mì, cảm giác con đói như hỏa thiêu trong bụng đã giảm bớt, thân thể cũng khôi phục được chút lực lượng. Tuy nhiên hai mẩu bánh mì nhỏ này căn bản không đủ nhét đầy bao tử, nhưng hắn đói bụng nhiều ngày như vậy, ăn một lần quá nhiều ngược lại sẽ tổn thương tới dạ dày.
Hai mẩu bánh mì vừa rồi có thể cho hắn năng lực tiêu hóa.
Đỗ Địch An tựa lên song sắt nhắm mắt nghỉ ngơi khôi phục thể lực.
Mấy người khác nhìn Đỗ Địch An cẩn thận từng li từng tí, rồi lại nhìn trung niên nhân đang nằm trong vũng máu đằng sau, thỉnh thoảng vẫn phát ra tiếng rên rỉ, không dám tới gần. Phải biết rằng cũng không phải là chỉ có một mình Đỗ Địch An bị đinh thép đâm xuyên người, mà từng tội phạm lúc vào tù đều đã hưởng thụ qua.
Khác biệt duy nhất đó là bọn hắn đã hình thành thói quen, thép đinh sinh trưởng trong thịt. Chỉ cần không hoạt động kịch liệt sẽ không cảm thấy đau đớn từ đinh thép. Đây cũng là lý do vì sao mà bọn hắn khó có thể vây công dù đỗ địch an đã chồng chất vết thương.
- Tiểu tử, trước kia ngươi làm chuyện gì, nói cho mọi người biết đi chứ.
Lúc này một thanh âm từ lồng giam khác truyền đến.
Lập tức có người phụ họa:
- Đúng vậy a đúng vậy a, gia nhập vào trong gia đình nhỏ của chúng ta, ngươi còn chưa tự giới thiệu bản thân đây này.
Đỗ Địch An chậm rãi mở to mắt, lạnh lùng liếc qua những người này nói:
-Ta cùng lũ rác rưởi các ngươi không giống nhau, ta không phạm tội.
Nghe được hắn nói, những lồng giam khác lập tức truyền đến một loạt trận cười to.
- Tiểu tử, không phải ngươi muốn nói rằng ngươi bị oan uổng đấy chứ?
- Ha ha, mỗi người vào đây lúc đầu đều một mực kêu oan giống ngươi vậy, bất quá cuối cùng đều rất sảng khoái dung nhập vào gia đình nhỏ này.
Ta thử hỏi, những ai không bị oan uổng thì giơ tay.
Lời này vừa nói ra, lập tức những lồng giam khác nhiệt liệt hưởng ứng.
Đỗ Địch An khẽ nhíu mày, không nói gì nữa, nhắm mắt lại.
Mấy người đằng sau cẩn thận từng li từng tí tới gần hắn, khi Đỗ Địch An mở to mắt nhìn bọn hắn chằm chằm, một người trong đó e dè nói:
- Ta không có ý mạo phạm ngươi, ở đây còn có chút mảnh vụn.
Nói xong hắn thò tay nhặt mảnh vụn của mẩu bánh mỳ lên, thấy Đỗ Địch An không phản ứng gì mới chậm rãi nhét vào trong miệng.
Đỗ Địch An thấy một màn như vậy, đột nhiên ý thức được chính mình đã lãng phí, bất quá hắn cũng không nói gì, nhắm mắt lẳng lặng nghỉ ngơi.
Đến buổi tối, hai lính canh ngục lại một lần nữa đẩy xe tới. Mới vừa tới hành lang, một người trong đó đã cất cao giọng nói:
- Hôm nay cho các ngươi thêm phúc lợi, có một khối bò bít-tết, ai muốn?
Nghe được hắn nói, lúc đầu nhà tù an tĩnh lại, sau đó lập tức xôn xao.
-Ta!
-Ta muốn!
-Cho ta đi, đại nhân!
Lính canh ngục nhìn thấy phản ứng nhiệt liệt như vậy, rất thoả mãn, đưa tay hơi xuống nói:
- Bò bít-tết chỉ có một phần nhưng các ngươi lại nhiều người như vậy. Theo cách xử lý cũ, các ngươi biết phải làm gì chưa?!
Nghe hắn nói như thế, từng thanh âm trong phòng giam lập tức bị dập tắt.
Đỗ Địch An tựa lưng lên song sắt, yên lặng theo dõi.
Chỉ thấy trong hai cái lồng giam, mỗi lồng giam có một người cùng nói:
- Ta muốn.
Hai tên lính canh ngục nhìn qua, không hài lòng lắm nói:
- Xem ra các ngươi đều ăn rất no bụng a, chỉ có hai người như vậy sao?
Nói xong, thấy từng người trong lồng giam vẫn không cóphản ứng gì, hừ lạnh một tiếng nói:
-Vậy các ngươi liền đoạt đi.
Nói xong hắn mở khóa hai lồng giam này ra.
Mỗi lồng gian có một người bước ra, một người trong đó là thanh niên Heiba lúc trước đã nói muốn Đỗ Địch An.
- Heiba, ngươi chớ tranh đoạt cùng ta!
Lồng giam khác có một thanh niên tóc vàng bước ra, la lên âm trầm.
Hắc Ba cười lạnh một tiếng nói:
- Tất cả bằng bổn sự!
Nói xong hắn xuất thủ trước.
Đỗ Địch An yên lặng nhìn, mấy phút đồng hồ sau hai người đã phân ra thắng bại, người thắng chính là Heiba, trên mặt hắn bị đánh một quyền, có chút sưng đỏ. Hắn thở hổn hển tiến lên phía trước nói:
- Đại nhân, ta thắng.
- Ta biết rõ.
Lính canh ngục đưa bò bít-tết ra.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất