Chương 150: Ta Ngốc Hay Ngươi Ngốc
Nghe hắn nói, sắc mặt người đàn ông trung niên mập mạp kia biến hóa, hắn vốn định đoạt đồ ăn phân phối cho Đỗ Địch An, không cho hắn ăn uống, sau đó buổi tối lại phái người khác đến thay phiên làm tiêu hao tinh thần Đỗ Địch An, không cho hắn ngủ, chờ đến lúc tinh lực Đỗ Địch An tiêu hao hết thì có thể không cần tốn nhiều sức lực mà tùy tiện phế bỏ hắn.
Ánh mắt hắn lộ ra vẻ hung ác, tuy tức giận hai tên lính canh ngục kia xen vào việc của người khác nhưng hắn cũng cũng không e ngại, đừng nói là một tiểu hài tử thương tích chồng chất, thậm chí có là một tên ác lang cường tráng, hắn cũng dám nhào tới cắn lấy mấy cái.
- Bắt đầu đi.
Tên lính canh ngục biết Đỗ Địch An kia cười híp mắt nói:
- Nếu như bất phân thắng bại thì hai người đều ăn đất đi.
Tên trung niên mập mạp hít một hơi thật sâu, chậm rãi đứng lên khỏi chiếu, tuy chân bị đau, nhưng lúc chính thức bước vào chiến đấu, hắn lại có thể khắc chế nhịn lại, bước chân vững vàng mà tiến về phía Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An dựa vào lồng sắt đứng lên, vết thương chằng chịt toàn thân đau nhức khiến hắn nhíu chặt mày, nhìn đàn ông trung niên mập mạp kia đang chậm rãi tới gần, hắn đột nhiên ngẩng đầu nói với lính canh ngục phía sau nói:
- Ta có thể nhận thua sao?
Lính canh ngục kia cười cười, nói:
- Tiểu tử, ngươi tốt nhất đừng làm ta mất hứng, ngươi yên tâm, cái tên đầu heo mập này không dám đánh chết ngươi đâu, người có thể khiến các ngươi bại hoại đưa các ngươi vào chỗ chết chỉ có chúng ta!
Người đàn ông trung niên mập kia xoa xoa nắm đấm, nhe răng cười nói:
- Tiểu tử, người mà ngươi nên cầu xin tha thứ là lão tử, kêu một tiếng 'Tổ tông ', lão tử bớt đánh ngươi một quyền!
Đỗ Địch An thu hồi ánh mắt, thở dài lẩm bẩm nói:
- Đáng tiếc ta lại không muốn hậu đại ngu xuẩn như ngươi vậy.
- Ngươi muốn chết!
Sắc mặt người đàn ông trung niên dữ tợn, trong mắt tràn ngập sát ý phẫn nộ, nhưng hắn không có dễ bị kích thích như vậy.
Trà trộn vào bên trong ngục giam này, hắn biết rõ những người có thể người tiến vào đây đều là kiểu người gì, lúc này hắn thở sâu liếc về chỗ bả vai bị thương của Đỗ Địch An, ánh mắt hơi chớp động, rồi bỗng nhiên nâng lên một cước quét ngang ra.
Vèo!
Đỗ Địch An lạnh lùng theo dõi hắn như một con mãnh hổ trên mặt đất, nhìn một cước này của hắn đang quét tới, Đỗ Địch An cũng nhẹ nâng cánh tay lên.
Nhìn thấy hắn giơ cánh tay lên thì tên đàn ông trung niên mập mạp trung niên này lập tức thu thế, chuẩn bị đánh một đòn nghi binh nữa.
Cánh tay Đỗ Địch An cũng nhẹ thả xuống.
Người đàn ông trung niên mập mạp kia thầm cười lạnh trong lòng, đấu với ta? Hắn lại giơ chân lên lần nữa, chuẩn bị tung ra một cước cường đại.
Đỗ Địch An nhìn thấy hắn nhấc chân lên lại thì cánh tay cũng làm bộ nâng lên.
Người đàn ông trung niên lập tức thu chân lại.
Hắn đi đi lại lại vài bước thay đổi góc độ rồi tiếp tục nhấc chân đá tới, lần này vẫn là đánh nghi binh.
Liên tục bảy tám cước như thế đều là đánh nghi binh, tục ngữ có câu việc gì cũng không làm quá ba lần, dưới nhịp đánh nghi binh liên tục giáng xuống như vậy, ai nấy đều không dám chắc đối phương tiếp theo có phải là công kích thật hay không.
Mà cái lợi của đánh nghi binh là ở mỗi lần như thế đều có thể lừa gạt đối phương hết sức chăm chú phòng thủ khiến thể lực cùng tinh lực hao tổn rất nhiều, đồng thời cũng mất kiên nhẫn.
- Heo mập, ngươi được hay không được a!
- Lá gan nhỏ như vậy, quả nhiên là tâm yếu a!
Những ngườ khác trong phòng giam ồn ào nói, lời nói tuy tràn ngập trào phúng, nhưng tất cả mọi người đều đang thầm mắng cái tên heo mập giảo hoạt này, đối phó với một tiểu quỷ bị thương còn dùng ám chiêu hạ lưu như vậy.
Nhưng nghĩ đến lính canh ngục lúc trước, tất cả mọi người đấu với Đỗ Địch An đều không dám khinh thị, ngày đầu tiên đến đã khiến một tên lính canh ngục nằm quằn quại, nhân vật như vậy không cần nghĩ cũng biết là cực kỳ khó chơi.
Người đàn ông mập mạp không bị những người khác gây ảnh hưởng chút nào, cũng không vì những lời trào phúng của người khác mà quyết định tiến công chính thức nhưng trên mặt hắn lại lộ ra bộ dạng rất là tức giận, dường như còn khiến những người đang vây xem trong nhà tù tưởng rằng hắn sẽ thật sự chịu không được kích mà ra tay, nhưng mà sau khi nhìn thấy lại là một lần đánh nghi binh, tất cả mọi người cũng câm lặng, đến cả trào phúng cũng cảm thấy không có hứng thú.
Lại là nhấc chân nghi binh bảy tám lần liên tục.
Mỗi lần như vậy Đỗ Địch An đều làm bộ phòng thủ, tiếng thở dốc càng ngày càng nặng, có lẽ là đã quá mệt mỏi, đôi khi nhìn thấy người đàn ông mập mạp kia đá tới, hắn cũng lười chẳng màn phòng thủ rồi.
Tư thế ra chân của người đàn ông mập giống như lúc trước, quét ngang ra.
Trong khóe mắt người đàn ông mập mạp kia lộ ra sát ý lành lạnh.
Tất cả mọi người cho rằng một cước này lại là đánh nghi binh, đá đến một nửa sẽ thu hồi. Nhưng lần này cũng không phải như vậy mà là trực tiếp đá về phía bả vai Đỗ Địch An khiến tất cả mọi người không khỏi rùng mình.
Đỗ Địch An liên tục thở dốc, nhưng ngay tại thời khắc này lại đột nhiên ngừng thở dốc, cánh tay lúc trước nâng lên một cách mệt mỏi không có sức lực, lần này lại đột nhiên nâng nhanh như điện giống như là ưng trảo tinh chuẩn mà bắt lấy chân tên mập đó, kéo một phát về phía sau nhà tù!
Lúc này, tất cả mọi người mới đột nhiên chú ý tới cánh tay Đỗ Địch An chẳng biết từ bao giờ đã xuyên thấu qua thiết trụ của lao lung vươn ra bên ngoài!
Kéo tên mập ra khỏi thép trụ chính giữa một phát như vậy đã trực tiếp khiến hắn giạng thẳng chân, thân thể mất cân bằng mà té nhào trên mặt đất.
Cánh tay hoạt động khiến chỗ bị thương trên bả vai đau nhức đến độ Đỗ Địch An phải cắn chặt răng, hắn đột nhiên lao ra khỏi chỗ ngồi, sau khi đối phương bổ nhào thì tay trái bắt lấy tóc của hắn, thuận thế hung hăng mà đập xuống mặt đất.
Lúc đầu, thép đinh ở chỗ xương bả vai xuyên thấu xuống, hai cánh tay của hắn chẳng những kịch liệt đau nhức mà còn mất hết lực khí, nhưng mà trải qua một chút thời gian để dần thích ứng, Đỗ Địch An thấy tay trái của mình vẫn có thể sử dụng lực khí, lúc trước hắn đánh lui mấy người khác cũng là dựa vào sức mạnh của tay trái!
Tay trái bị hàn tinh ăn mòn không cảm giác, tuy nhiên lúc hoạt động bắp thịt bên trong vẫn sẽ tác động đến chỗ thép đinh trên xương bả vai, lại có thể phát huy ra sức mạnh giống như lúc trước, chỉ là sức mạnh bộc phát càng lớn thì mức độ tác động thép cũng sẽ càng lớn, thống khổ cũng sẽ càng nặng.
Thế nhưng mà hắn biết rõ phải tự mình bắt lấy hi vọng, dục vọng muốn sống mãnh liệt khiến hắn dường như kiên trì vượt qua thống khổ, bộc phát ra toàn bộ sức mạnh.
Bành, trán của người đàn ông mập mạp hung hăng dập xuống mặt đất, tư thế một chân giạng thẳng khiến đau nhức suýt nữa đã bất tỉnh, phần xương sống cùng hạ bộ đau đến mức hắn muốn hét to, tuy hắn đã làm nhiều chuyện xấu, nhưng không có nghĩa là hắn phải nhận lại nổi thống khổ thật kinh hoàng.
Đỗ Địch An cắn răng nắm tóc của hắn, không đợi hắn trở tay chộp lại thì ngón tay đã mạnh mẽ đâm ra!
Hai tiếng phốc phốc dường như đồng thời vang lên, ngón trỏ cùng ngón giữa bàn tay trái của hắn cắm thật sâu vào hốc mắt gã đàn ông mập mạp, hai con mắt lập tức bị lách ra, mà ngón tay Đỗ Địch An lập tức khóa chặt lại, chăm chú chế trụ không cho đong đưa.
- A a ——
Gã đàn ông mập mạp đau đến nổi giận, giơ cánh tay lên đánh lung tung.
Bành trúng một quyền ngay bụng Đỗ Địch An, tác động cực hình lúc trước đã tạo thành thương thế, sắc mặt Đỗ Địch An trắng bệch, thấy con mắt hắn đã mù nên lập tức buông lỏng tay ra, rút lui vài bước ngồi bệch dưới đất, miệng há lớn mà thở dốc.
Cơ hội tốt nhất của hắn lúc trước vốn là thừa dịp đối phương đánh nghi binh, chủ động đánh lén.
Một người trong lúc đánh nghi binh, đó hoàn toàn cũng là lúc ý thức phòng bị của bản thân cũng yếu nhất, nhưng mà hắn đã không nắm bắt tốt thời cơ ra tay, là vì hắn thật sự vô lực chủ động xuất kích, chỗ đau toàn thân cùng với trên vết thương trên chân gây ảnh hưởng đến xác xuất đánh lén thành công của hắn cho nên chỉ có thể tương kế tựu kế.