Chương 170: Xứng Danh (2)
Bất thình lình nghe được âm thanh, lão Tộc trưởng Forint hơi ngơ ngác một chút, chậm rãi ngẩng đầu lên. Ánh mắt hắn rơi vào một chỗ hẻo lánh trong gian phòng âm u đối diện. Tại nơi đó thân ảnh đơn bạc đứng đăng sau tủ áo.
- Nếu như ngươi đến để ăn cắp, chỉ sợ sẽ phải thất vọng rồi.
Ánh mắt lão Tộc trưởng Forint lạnh lùng, chậm dãi buông kính lúp trong tay ra.
- Không gọi thị vệ ngay lập tức, Tộc trưởng quả nhiên thông minh.
Thân ảnh ấy cười nói.
Lão Tộc trưởng Forint hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi có thể lẻn vào trong thành bảo của ta, thân thủ so với kỵ sĩ chính quy cũng không kém bao nhiêu. Tự tay ta nuôi chó tất nhiên biết tốc độ của chúng, chờ khi bọn hắn chạy tới thì ngươi đã giết chết lão đầu ta rồi, thậm chí còn đủ thời gian chạy trốn. Nói đi, ngươi tới đây đến cùng có mưu đồ gì?
Thân ảnh ấy từ trong bóng tối bước ra, đúng là Đỗ Địch An. Trên mặt hắn nở một nụ cười nhẹ, nói:
-Ba năm không thấy, Tộc trưởng còn nhớ ta không?
Lão Tộc trưởng Forint nhìn thấy gương mặt Đỗ Địch An, đáy mắt hiện lên vẻ kinh hãi, không nghĩ tới người lẻn vào này lại trẻ tuổi như vậy. Ánh mắt của hắn hơi chớp động nói:
-Như ngươi có thể thấy, ta đã già, người già trí nhớ sẽ suy yếu, kính xin ngươi nói rõ.
Đỗ Địch An cười nhạt một tiếng, nói:
- Ba năm trước đây tập đoàn Melon tổ chức yến hội quý tộc, ngươi mời qua một tiểu tử Thập Hoang Giả làm kỵ sĩ gia tộc các ngươi, còn nhớ rõ không?
Lão Tộc trưởng Forint khẽ giật mình, suy tư một lát, bỗng nhiên đồng tử co rút, thất thanh nói:
- Là ngươi? !
- Là ta.
Lão Tộc trưởng Forint không nhịn được nói:
- Ngươi, không phải ngươi. . .
Nói được một nửa, vẻ mặt lão chợt cả kinh nói:
- Ngươi vượt ngục ra ngoài?
Đỗ Địch An lại cười nói:
- Tù phạm bình dân không có bối cảnh không có thân phận giống như ta, muốn thoát thân tựa hồ cũng không có biện pháp khác.
Sắc mặt lão tộc trưởng Forint biến đổi, biểu lộ khó coi nói:
- Ta nhớ rồi, ta cũng không có đắc tội ngươi. Sự tình ba năm trước đây ngươi vào tù ta có nghe nói qua, ngươi muốn trả thù có thể tìm gia tộc Bron cùng gia tộc Milan.
Đỗ Địch An mỉm cười, kéo cái ghế bên cạnh qua, ngồi xuống nói:
- Tộc trưởng không cần khẩn trương, ta không có ác ý với ngươi. Tới tìm ngươi muộn như vậy chỉ muốn đàm phán hợp tác với ngươi.
- Hợp tác?
Lão Tộc trưởng Forint giật mình, trầm giọng nói:
- Gia tộc Ryan chúng ta chỉ là một tiểu gia tộc, thu nhập của gia tộc chỉ đến từ một trấn nhỏ bên ngoài. Thực không dám dấu diếm, toàn bộ số tiền kiếm được từ sản nghiệp gia tộc Ryan sở hữu hàng năm còn không bằng số tiền con cái gia tộc Bron chi tiêu một năm, thật sự muốn giúp cũng không giúp được ngươi.
Đỗ Địch An khẽ cười, nói:
- Ta tới tìm ngươi không phải vì việc này. Gia tộc Ryan các ngươi có bao nhiêu cân lượng ta tất nhiên biết rõ. Bất quá tuy gia tộc Ryan các ngươi đã xuống dốc, nhưng cuối cùng vẫn là quý tộc, ta tìm ngươi là muốn ngươi dùng tiền bảo lãnh ta ra ngoài.
- Nộp tiền bảo lãnh ngươi?
Lão Tộc trưởng Forint nghe được khẽ giật mình, lắc đầu nói:
- Không được không được, ngươi đã vượt ngục rồi, không cách nào nộp tiền bảo lãnh. Nếu như ngươi còn trong tù thì ta có thể nộp tiền bảo lãnh ngươi. Nhưng bây giờ ngươi là tội phạm bị truy nã, trừ phi ngươi nguyện ý bị bắt, lần nữa vào trong tù ta mới có thể nộp tiền bảo lãnh ngươi.
Đỗ Địch An cười nói:
- Chỉ là vấn đề bỏ ra cái giá lớn hay nhỏ thôi, có thể dùng tiền giải quyết. Chỉ là một lệnh truy nã, ta tin tưởng ngươi vẫn có biện pháp triệt tiêu.
- Ngươi đánh giá ta quá cao.
Lão Tộc trưởng Forint lắc đầu, nói:
- Gia tộc Ryan Chúng ta đã không còn tài sản tích súc rồi. Ngươi cũng thấy đấy, Cổ Đổng đắt đỏ mà tổ tông lưu truyền tới nay đều bị bán đi rồi, gia tộc đã không còn thứ già đáng giá. Hiện nay toàn bộ thu nhập đều dựa vào lãnh địa cùng nông trường miễn cưỡng có thể duy trì chi tiêu hằng ngày, căn bản không có tiền để giúp ngươi.
Đỗ Địch An nói khẽ:
- Tộc trưởng, ngươi nên biết ta là một Thú Liệp giả, nếu như ngươi bảo lãnh ta đi ra, từ nay về sau gia tộc các ngươi còn có thể thiếu tiền sao?
Tộc trưởng Forint cười khổ nói:
- Thế nhưng mà, thật sự trong tay của ta không có tiền giúp ngươi.
- Nếu như ta nhớ không nhầm, gia tộc các ngươi ở Hồng Diệp Sơn còn một tòa giếng mỏ đi?
Đỗ Địch An rất hứng thú nói.
Lão Tộc trưởng Forint biến sắc, nói:
-Ngươi muốn ta bán giếng mỏ lấy tiền mặt? Cái này tốt nhất ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, đây là mệnh căn cuối cùng củagia tộc Ryan chúng ta, ta tuyệt đối sẽ không bán đi, coi ngươi giết ta cũng vô dụng!
Đỗ Địch An thở dài nói:
- Tộc trưởng, hi vọng thời gian không ăn mòn đầu óc cùng con mắt của ngươi. Ngươi còn chưa thấy rõ ràng, cái gì là bảo mỏ, cái gì là phế mỏ?
- Ngươi có ý gì?
Sắc mặt lão Tộc trưởng Forint biến hóa.
-Sau khi ngươi nộp tiền bảo lãnh ta ra ngoài, lúc đó ta đã có thân phận hợp pháp, tất nhiên sẽ hồi báo gia tộc Ryan các ngươi.
Đỗ Địch An chậm rãi nói:
- Nếu như ta đoán không sai thì tòa giếng mỏ này đã sớm bị khai thác đến cằn cỗi không khác gì một tòa phế mỏ. Nếu không gia tộc Ryan các ngươi cũng sẽ không xuống dốc như này. Còn ta thì bất đồng, ngươi nên biết tài phú mà một Thú Liệp giả có thể kiếm được hoàn toàn có thể cải biến thế cục quẫn bách hiện nay của gia tộc Ryan các ngươi.
Lão Tộc trưởng Forint sắc mặt khó coi, lắc đầu nói:
-Không được, chuyện này ta không làm được.
Đỗ Địch An lạnh nhạt nói:
- Ta biết rõ ngươi băn khoăn điều gì, nộp tiền bảo lãnh ta tương đương đối lập với gia tộc Bron cùng gia tộc Milan. Như vậy gia tộc Ryan vốn đã suy yếu sẽ gặp phải đả kích mang tính hủy diệt. Thế nhưng không phải bây giờ ngươi đã đứng trên cùng một trận tuyến với họ sau. Gia tộc Ryan các ngươi sẽ từ từ suy yếu, chờ mười năm qua đi, gia tộc Ryan các ngươi còn có thể mướn mấy kỵ sĩ canh cổng cho các ngươi?
Sắc mặt Forint lão Tộc trưởng khó coi, hắn biết rõ Đỗ Địch An nói không sai. Đây cũng là căn nguyên khiến hắn sầu lo phiền não.
- Nhưng hợp tác cùng ta lại bất đồng.
Đỗ Địch An mỉm cười, nói:
- Ta có thể cải thiện sinh hoạt gia tộc Ryan các ngươi, thậm chí có thể làm cho gia tộc Ryan các ngươi trở về thời kì vinh quang huy hoàng.
Đột nhiên lão Tộc trưởng Forint ngẩng đầu nhìn hắn, âm thanh lạnh lùng nói:
- Chỉ bằng ngươi? Tuy ngươi là một Thú Liệp giả, nhưng sao ta có thể tin tưởng sau khi nộp tiền bảo lãnh ngươi ra, ngươi sẽ báo ân? Hơn nữa, một Sơ cấp Thú Liệp giả thì có bao nhiêu năng lực ta còn rõ ràng hơn ngươi. Ngươi không cần thuyết phục ta, chỉ bằng vào một Sơ cấp Thú Liệp giả còn không lật lên được bao nhiêu sóng gió. Hơn nữa làm sao tacó thể đem gia tộc vận mệnh đặt trên người một thú liệp giả tùy thời có thể chết bên ngoài cự bích?
Đỗ Địch An khẽ cười nói:
- Một Sơ cấp Thú Liệp giả tất nhiên không được, nhưng một trung cấp Thú Liệp giả thì sao?
Lập tức lão Tộc trưởng Forint khẽ giật mình, kinh nghi bất định nhìn hắn nói:
- Ngươi có ý gì?
- Ngươi có nhớ tiểu đội Linda đã chết ba năm trước đâykhông?
Đỗ Địch An mỉm cười nói.
Lão Tộc trưởng Forint hơi sửng sốt, tất nhiên hắn biết việc này. Với tư cách cổ đông của tập đoàn Melon, mỗi lần thú liệp giả trong tập đoàn chết đi đều thông báo tới tất cả quý tộc, huống chi là một tiểu đội săn bắn toàn quân bị diệt. Chuyện này lúc ấy đã tạo thành oanh động thật lớn, tập đoàn phái người ra ngoài cự bích điều tra nhưng không tìm được nguyên nhân, không thể xác định được là do con người gây ra hay là bị ma vật giết chết.
- Tất cả là ta giết.
Trên mặt Đỗ Địch An lộ ra vẻ mỉm cười.