Chương 169: Xứng Danh (1)
Mấy ngày sau.
Sở thẩm phán ở khu phố Thee đồng thời nhận được báo án ở cùng một chỗ. Trong một căn phòng nhỏ ở một khu phố vắng vẻ thuộc địa phận mà bọn hắn quản lý xuất hiện một cỗ thi thể hư thối ngâm trong thùng gỗ, người đầu tiên phát hiện ra thi thể là hàng xóm phụ cận.
Trong thời tiết nắng ráo sáng sủa, mùi thi thể hư thối không ngừng khuếch tán khiến nó nhanh chóng bạo lộ. Người của sở thẩm phán đến nơi thì lập tức chứng kiến cảnh tượng kinh khủng này, thi thể hư thối ngồi ngay ngắn trong thùng gỗ, hai tay chắp trước ngực giống như đang cầu nguyện, ở trước ngực hắn bị hai cây đinh thép xuyên qua.
Sở thẩm phán lập tức nhận ra trang phục của thi thể này, đây rõ ràng là y phục của chấp sự sở thẩm phán.
Việc này giống như một quả bom nổ dưới nước lập tức tạo thành sóng to gió lớn.
Sau khi xác định rõ thân phận của thi thể, tất cả phân bộ sở thẩm phán tại khu buôn bán đều bị kinh động.
Sở thẩm phán với tư cách độc lập với quý tộc, quân bộ và Quang Minh giáo đình, họ cũng chính là một trong bốn thế lực lớn nhất. Sự việc này chính là khiêu khích nghiêm trọng nhất sở thẩm phán gặp phải suốt bao năm qua. Trong lúc nhất thời, toàn bộsở thẩm phán đều tiếp nhận vụ án này, liệt nó vào hàng ngũ cao cấp nhất.
Sau khi thi thể Holet được tìm thấy một ngày, sở thẩm phán lại tìm được một thi thể hư thối khác bên trong một cái cống thoát nước, sau khi xác định danh tính thì kẻ này chính là xa phu của Holet.
Điều tra viên mà sở thẩm phán phái ra trước tiên tìm được chủ nhân của căn phòng nhỏ này. Kẻ này là một trung niên hơi mập, khi hắn bị dẫn vào sở thẩm phán thì đã sợ đến mức toàn thân hư thoát.
- Tám giờ tối ngày 17, ngươi ở nơi nào?
- Ta ở trong nhà, lúc ấy mưa to nên ta ở cùng người nhà.
- Nghe nói căn phòng đó ngươi cho người khác thuê, ngươi nhớ rõ bộ dáng của người thuê không?
- Ta không nhớ rõ, lúc ấy hắn đội mũ vành cúi thấp đầu, sắc trời lại quá mờ nên ta cũng không lưu ý, có điều ta nhớ rõ thân hình của hắn rất đơn bạc.
- Lúc ký hợp đồng thuê nhà ngươi không xem qua thân phận bài của hắn sao?
- Ta có yêu cầu nhưng hắn lại nói mình không mang, về sau… về sau hắn nói mình chỉ thuê một tuần lễ, lại cho ta mười Ngân tệ, ta… ta liền cho hắn thuê luôn.
- Hừ, đúng là đồ thấy tiền là sáng mắt.
Sau khi điều tra chủ nhân căn phòng, tin tức mà sở thẩm phán nắm được cực kỳ có hạn, điều duy nhất mà bọn họ có thể xác nhận chính là hung thủ là nam giới, hơn nữa đây là một hồi ám sát có kế hoạch, dự mưu từ trước.
Thế nhưng kẻ chết là một vị chấp sự, sở thẩm phán tự nhiên không thể cứ như vậy bỏ qua, thi thể và hiện trường đều được bảo vệ nghiêm mật, sở thẩm phán điều hai vị Cao cấp thẩm phán kỵ sĩ đến phụ trách trinh sát manh mối hung thủ để lại.
Điều đáng chú ý đầu tiên chính là hai cây đinh thép, chúng được đưa đến sở thẩm phán để tiến hành giám định, họ rất nhanh liền phát hiện ra trên đinh thép có hai loại vết máu, một loại là của Holet, một loại khác thì chưa thể xác định danh tính.
Tuy không thể từ vết máu để tìm hung thủ, nhưng sở thẩm phán rất nhanh đã xác định được nguồn gốccủa cây đinh thép này —— ngục giam Kinh Cức Hoa.
Ngoài đinh thép thì sở thẩm phán còn tìm được vài miếng hoa tường vi tại hiện trường, kết quả là tất cả vườn hoa cùng cửa hàng bán hoa tại phố Thee đều bị kiểm tra nghiêm mật.
. . .
. . .
Ở một khu buôn bán khác trong thị trấn nhỏ Yade.
Một chiếc xe ngựa lao nhanh, nó dừng lại trước một khách sạn, một thiếu niên da trắng xám xuống xe, trong tay ôm một bó hoa hồng đỏ thẫm đi vào khách sạn.
Thùng thùng ~!
Cửa mở.
- Địch An?
Trong phòng, Joseph nhìn thấy Đỗ Địch An thì kinh hỉ nói:
- Mau vào, cuối cùng ngươi cũng trở lại.
Đỗ Địch An vào phòng, thấy chỉ có mình Joseph thìhỏi:
- Bahrton và Kuren đâu?
- Bọn hắn đi sưu tập tình báo, rất nhanh sẽ trở về.
Joseph thấy Đỗ Địch An ôm hoa, kinh ngạc nói:
- Sao lại đổi loại khác rồi.
- Bó trước héo rồi.
Đỗ Địch An mỉm cười, tự rót cho mình một chén trà nóng, một lát sau hắn liền phát hiện Bahrton và Kuren xuất hiện trong phạm vi cảm giác, không lâu sau hai người liền về tới khách sạn.
- Như thế nào?
Đỗ Địch An hỏi hai người.
Bahrton và Kuren thấy Đỗ Địch An thì kinh hỉ như tìm được tâm phúc vậy. Nghe hắn hỏi, hai người liếc mắt nhìn nhau, Bahrton nói:
- Những ngày này chúng ta đã hỏi qua khắp nơi rồi, từ tên mổ heo đến lão bản các cửa hàng, nghe bọn hắn nói, gia tộc Ryan là một tiểu quý tộc xuống dốc, Tộc trưởng gọi là Forint Ryan, năm nay sáu mươi hai tuổi, vợ lão đã chết lâu rồi, lão có bốn đứa con, con trai trưởng bốn mươi tám tuổi, hắn cũng đã lập gia đình, có ba đứa bé,. . .
Đỗ Địch An yên lặng nghe hai người thuật lại tất cả tình báo.
- Bởi vì đã xuống dốc nên gia tộc Ryan chỉ có hai đội kỵ sĩ, mỗi đội mười người, hỗ trợ khoảng ba mươi người, tổng cộng 50 người, hơn nữa nghe nói, trong những kỵ sĩ này có rất nhiều kẻ cũng không phải kỵ sĩ chính quy và không nhận được huân chương vinh quang ở kỵ sĩ điện, chỉ là lão tộc trưởng muốn giữ thể diện nên mới chiêu mộ một ít kỵ sĩ thực tập mở rộng số lượng, cũng chỉ là bề ngoài cho người ta nhìn mà thôi.
Một lát sau, ba người đều nói ra tất cả những gì mình biết.
Đỗ Địch An khẽ gật đầu, suy tư một chút, liền đứng lên nói:
- Các ngươi ở chỗ này chờ, ta ra ngoài một chuyến.
- Ngươi đi đâu vậy?
Bahrton không khỏi hỏi.
Đỗ Địch An mỉm cười đáp:
- Bái phỏng vị lão Tộc trưởng này.
. . .
. . .
Bân đêm.
Trên sườn núi ở ngoài một trấn nhỏ, một lâu đài cổ đèn đuốc sáng trưng.
Kỵ sĩ canh giữ khắp các vị trí quanh lâu đài cổ, nhiệm vụ canh giữ cực kỳ buồn tẻ, phong cảnh lặp lại hàng ngày sớm đã nhìn chán, hơn nữa thủ vệ ở đây cũng biết, ngay cả tên ăn cắp ngu xuẩn nhất cũng sẽ không đến đây tìm bảo, điều đó không khác tìm kiếm nguồn nước trong sa mạc hay tìm lửa trong biển rộng.
Thủ vệ đứng chung một chỗ tán gẫu giết thời gian, chỉ hy vọng buổi đêm có thể qua nhanh một chút.
Trong nhà ăn, Forint lão Tộc trưởng ngồi ở vị trí thủ tịch, ngồi ở hai hàng phân biệt là con cái của lão và tôn tử tôn nữ, trong đó có một đứa cháu gái lớn tuổi đang đưa con của mình cho bảo mẫu để bảo mẫu cho đứa nhỏ uống sữa.
Đèn treo rất lớn treo phía trên bàn ăn, đèn dầu khô héo, đây là dầu mà cư dân bình thường vẫn dùng để thắp.
Sau bữa tối, từng người đứng dậy hành lễ với Forint lão Tộc trưởng, sau đó về phòng đi nghỉ ngơi, hoặc là chơi đùa.
- Gia gia, lần trước ta nói với ngươi về việc mở cửa tiệm tại Phố Wall, ngài cân nhắc thế nào?
Đợi mọi người đi gần hết, một thanh niên khoảng hai mươi tuổi hỏi Forint lão Tộc trưởng.
Forint lão Tộc trưởng chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn, cau mày nói:
- Ta điều tra qua rồi, tuy Phố Wall rất phồn hoa, nhưng giá thuê cửa hàng mặt tiền quá cao, ngươi muốn bán những thứ đồng nát sắt vụn kia lại lợi nhuận quá thấp, ngay cả tiền thuê cũng không đủ để trả, chớ nói chi là kiếm tiền phụ cấp gia dụng.
Thanh niên này sắc mặt biến hóa, vội vàng nói:
- Gia gia, ta bán cũng không phải đồng nát sắt vụn, chúng đều là hảo kiếm hảo đao mà ta vất vả tìm đại sư rèn, hoàn toàn có thể bán được giá cao, chỉ cần ngài cho ta mượn ít tiền thuê cửa hàng thì chắc chắn sẽ thu lại rất nhiều lợi nhuận!
- Ngươi còn quá trẻ.
Forint lão tộc thở dài nói:
- Trước tiên ngươi đi điều tra mấy cửa hàng đồng loại ở phụ cận trên Phố Wall, nếu như ngươi tự nhận đồ mình bán có thể tốt hơn những cửa hàng kia thì hãy tới tìm ta, ngàn vạn không được coi khách hàng là kẻ ngốc, bọn hắn đều tinh lắm.
- Gia gia!
Thanh niên vội la lên.
- Hughton, không được vô lễ!
Trung niên bên cạnh vội vàng khiển trách.
Thanh niên cứng họng rầu rĩ cúi đầu xuống, lập tức vứt món ăn trong tay xuống, quay người rời khỏi.
Trung niên gấp gáp nói với Forint lão Tộc trưởng:
- Phụ thân, ngài chớ trách, đứa nhỏ này không hiểu chuyện, tính tình có chút vội vàng xao động.
- Hắn vẫn còn nhỏ, tôi luyện thêm vài năm sẽ tự hiểu rõ chuyện này."
Forint lão Tộc trưởng thở dài, không nói gì, cầm quải trượng bên cạnh bàn rồi đứng dậy, thị nữ ở bên cạnh lập tức nâng lão về phòng.
Vịn cầu thang trở lại phòng, Forint lão Tộc trưởng che ngực khẽ ho khan, thị nữ trung niên vội vàng đưa một chai thuốc cho lão.
Lão Tộc trưởng đổ ra hai viên thuốc màu đỏ rồi nuốt vào, ho khan lập tức giảm đi rất nhiều, phất tay để thị nữ ra ngoài.
Chờ sau khi thị nữ ra ngoài, Forint lão Tộc trưởng liền chống quải trượng chậm rãi đi đến bàn sách bên giường, thắp đèn lấy kính lúp từ trong ngăn kéo ra đọc sách.
- Tộc trưởng thật bận rộn.
Đột nhiên một giọng nói đột nhiên vang lên từ một chỗ âm u trong góc gian phòng.
.