Hắc Ám Vương Giả

Chương 172: Khôi Phục Thân Phận

Chương 172: Khôi Phục Thân Phận
Trở lại khách sạn trong thị trấn nhỏ.
Ba người Bahrton nhìn thấy Đỗ Địch An trở lại, tất cả đều nhẹ nhàng thở ra.
Kuren nhẹ nhàng đóng cửa lại, kéo Đỗ Địch An vào trong phòng, nhỏ giọng nói:
- Địch An, hôm nay trong lúc vô tình ta đã đọc qua bài báo, có một chấp sự sở thẩm phán tên gọi Holet bị giết, trước ngực bị hai cây đinh thép đâm thủng, có phải là ngươi làm hay không?
Đỗ Địch An gật đầu nói:
- Không sai.
Ba người biến sắc, Bahrton vội hỏi:
- Người này đã hại ngươi vào tù sao?
Đỗ Địch An khẽ gật đầu, nói bổ sung:
- Một trong.
Ba người liếc nhau, Joseph khẩn trương nói:
- Địch An, hôm nay khắp nơi đều truy bắt hung thủ, bọn hắn có thể hoài nghi đến ngươi hay không? Ngươi bây giờ còn đang bị truy nã, nếu bị tìm thấy khẳng định sẽ phải vào tù lần nữa.
Đỗ Địch An trấn an ba người:
- Đừng lo lắng, qua mấy ngày nữa ta đã có thể khôi phục thân phận hợp pháp, những chuyện này đều sẽ bị bỏ qua.
- Khôi phục thân phận hợp pháp?
Ba người sửng sốt.
- Làm sao khôi phục?
Kuren nhịn không được hỏi.
Đỗ Địch An mỉm cười nói:
- Sắc trời đã không còn sớm, đi nghỉ ngơi sớm đi.
. . .
. . .
Ngày kế tiếp.
Đỗ Địch An để ba người Bahrton tiếp tục giám thị lâu đài cổ Ryan, còn hắn thì lẻn vào trong để giám thị hành tung lão Tộc trưởng Forint. Tuy khả năng lão phản bội cực thấp nhưng hắn vẫn muốn đề phòng đối phương có tâm tư khác.
Để Đỗ Địch An vui mừng là, tuy lão Tộc trưởng Forint đã già nhưng hiệu suất làm việc rất nhanh, sáng sớm hôm sau đã phái thợ mỏ lấy khoáng thạch gom góp được từ trước đưa vào bên trong giếng mỏ Hồng Diệp Sơn. Giếng mỏ này sớm đã bị khai thác tới đáy nhưng khi ném khoáng thạch xuống để ngụy trang lại biến thành một giếng mỏ dồi dào khoáng thạch
Tin tức bán giếng mỏ rất nhanh đã lan truyền ra ngoài.
Nhưng oanh động trước tiên lại chính là gia tộc Ryan. lão Tộc trưởng Forint có bốn người con, chín đứa cháu trai. Ngoại trừ một số ít người tán thành cách làm của lão Tộc trưởng Forint, còn lại tất cả những người khác đều nhất trí phản đối. Giếng mỏ tại Hồng Diệp Sơn là vận mệnh cuối cùng của gia tộc Ryan, một khi bán bán đi bọn hắn sẽ không còn tài nguyên, chỉ có thể miệng ăn núi lở!
Những thanh âm phản đối này ầm ĩ không được bao lâu đã bị lão Tộc trưởng Forint cưỡng ép đè xuống.
Tới ngày thứ 3, giếng mỏ Hồng Diệp Sơn đã bị bán ra ngoài, người mua là một quý tộc đã xuống dốc, từ trước tới nay vẫn muốn có được cái quặng mỏ này.
Chứng kiến tốc độ làm việc nhanh chóng của lão tộc trưởng, Đỗ Địch An cảm giác mình không chọn lầm người, trong lòng càng thoả mãn.
Buổi tối ngày thứ năm.
Trong nhà ăn, lão Tộc trưởng Forint đang dùng cơm cùng con cái.
- Gia gia, mấy ngày nữa ta muốn tham gia yến hội của các tiểu thư quý tộc. Lễ phục tốt nhất của ta mua từ ba năm trước, đã quá cũ rồi, ngài mua một chiếc mới cho ta đi?
Một vị nữ hài chừng hai mươi tuổi đang chậm rãi ăn bò bít-tết, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lão Tộc trưởng Forint nói ra.
Lão Tộc trưởng Forint nhíu mày, ánh mắt nhìn lướt qua bàn ăn liền thấy mấy người con cùng cháu trai vụng trộm nhìn mình, lão không khỏi hừ lạnh một tiếng nói:
- Ta biết rõ các ngươi đang them muốn tiền giếng mỏ Hồng Diệp Sơn. Đây là tiền dùng cho gia tộc, các ngươi đừng tưởng rằng bán giếng mỏ đi là có thể tiêu tiền như nước, cái gì cần thu liễm thì thu liễm, cần tiết kiệm thì tiếp tục tiết kiệm. Nếu không chỉ có thể cắt giảm biên chế đội hình kỵ sỹ.
Mấy người nghe hắn nói nghiêm khắc như thế liền biến sắc.
-Gia gia, có phải ngươi già cho nên thành hồ đồ rồi không!
Bên trong, một thanh niên phẫn nộ đứng lên nói:
- Giữ tiền lại thì làm được gì, cũng không thể sinh thêm tiền, còn không bằng cho ta mượn đi buôn bán!
Lão Tộc trưởng Forint biến sắc, lạnh giọng nói:
- Ngươi lập lại lần nữa!
Trung niên nhân Bên cạnh vội vàng kéo thanh niên lại, nói:
- Hughton, câm miệng!
Thanh niên nhìn thấy gương mặt lão Tộc trưởng Forint âm trầm, trong nội tâm có chút nhút nhát, cắn răng vứt dao ăn quay người rời đi.
Lúc hắn rời đi, một gia phó từ bên ngoài nhanh chóng chạy vào, tới trước mặt lão Tộc trưởng Forint, cung kính nói:
- Lão gia, thư của ngài.
Lão Tộc trưởng Forint tiếp nhận thư tín, nhìn thoáng qua huy chương ấn ký bên trên, nộ khí trên mặt hơi thu liễm. Lão nắm quải trượng bên cạnh bàn nhìn thị nữ bên cạnh nói:
- Vịn ta trở về phòng.
Sau khi về tới gian phòng của mình , lão Tộc trưởng Forint để thị nữ lui ra, một mình đi tới trước bàn sách, mở thư tín ra xem. Nhìn thoáng qua nội dung bên trong, lão nhẹ nhàng thở ra, chợt nói:
- Xuất hiện đi, là đưa cho ngươi.
Thân ảnh Đỗ Địch An từ chỗ tối trong căn phòng hiện ra, trên mặt hắn lộ ra nụ cười nói:
- Là thư báo tin bảo lãnh sao?
Lão Tộc trưởng Forint khẽ gật đầu, đưa thư tín cho hắn.
Đỗ Địch An mở thư ra xem, quả nhiên là thư báo tin bảo lãnh, giấy trắng mực đen phi thường rõ ràng mình đã được bảo lãnh!
- Quả nhiên quý tộc cùng tiền tài, có hai thứ này thì không có việc gì không xử lý được.
Trên mặt Đỗ Địch An lộ ra nụ cười.
Tão Tộc trưởng Forint ngồi trở lại trên ghế, đạm mạc nói:
- Lần này chuẩn bị giúp ngươi, ngoại trừ tiêu hết hơn vạn Kim tệ tiền bán giếng mỏ Hồng Diệp Sơn, tích súc nhiều năm qua của gia tộc Ryan chúng ta cơ hồ cũng lấy ra hết mới có thể triệt tiêu lệnh truy nã bảo lãnh ngươi ra ngoài.
- Ta sẽ không bạc đãi ngươi.
Đỗ Địch An thu hồi thư tín, nhìn lão rồi mỉm cười nói:
- Ta nói rồi, lúc ta khôi thân phận sẽ đưa cho ngươi một phần đại lễ, phần đại lễ này sẽ tới tay ngươi rất nhanh thôi.
Lão Tộc trưởng Forint nhìn Đỗ Địch An thật sâu, nói:
- Hôm nay chúng ta đã cùng đứng trên một chiếc thuyền. Nếu như ngươi tiếp tục phạm tội, ta bảo lãnh chính là bao che rồi, sẽ tổn hại tới danh dự quý tộc. Hi vọng ngươi tự giải quyết cho tốt.
Đỗ Địch An biết rõ hắn đang lo lắng gì, mỉm cười nói:
- Sắc trời không còn sớm, ta về trước.
Nói xong hắn đẩy cửa sổ phòng, xoay người rời đi.
Lão Tộc trưởng Forint đưa mắt nhìn Đỗ Địch An rời đi, một lúc sau mới thu hồi ánh mắt, nhìn về phía đối diện có một bức du họa rất lớn được treo trên tường. Trên đó là một lão nhân có bảy tám phần tương tự với lão tộc trưởng.
- Chỉ hi vọng ta sẽ không trở thành tội nhân nhà Ryan. . .
Lão tộc trưởng thì thào.
. . .
. . .
Buổi sáng ngày thứ sáu,.
Đỗ Địch An kêu Bahrton đi mua một phần báo chí mang về.
Báo buổi sáng đã được in ấn, Đỗ Địch An ngồi trong khách sạn thị trấn nhỏ, vừa ăn điểm tâm vừa xem báo. Trên báo có một chuyên mục tương đối bắt mắt, vẫn là sự kiện Holet bị ám sát. Đối tượng hoài nghi rất nhiều, có quân đội, có luyện kim thuật sĩ, có ma Dược Sư, cũng có phạm nhân mà Holet thẩm phán qua nửa năm gần đây.
Dù sao đối tượng tiếp xúc của một chấp sự sở thẩm quá nhiều, người muốn hắn chết cũng quá nhiều, trong khoảng thời gian ngắn rất khó để xác định.
- Đối tượng hoài nghi chủ yếu. . . tội phạm ăn cắp Đỗ Địch An?
Đỗ Địch An nhìn thấy trên báo chí, chính mình được liệt kê là một trong mấy đối tượng tình nghi chủ yếu.
Hắn cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, cười nhạt một tiếng, nhìn về một chỗ khác trên mặt báo, rất nhanh hắn đã tìm được tin tức của mình.
- Tội phạm ăn cắp Đỗ Địch An được gia tộc Ryan bảo lãnh, tối qua đã ra tù.
Nhìn thất tin tức này, trên mặt Đỗ Địch An lộ ra một nụ cười, trong lòng có chút cảm khái. Đây là mị lực của quý tộc cùng tiền tài, tuy lệnh truy nã đã được triệt tiêu, nhưng dù sao cũng đã dán rồi.
Lúc này hắn lại trở về cuộc sống bình thường giống như chưa từng phát sinh chuyện gì. Đối tượng bị lừa gạt luôn là bình dân ở tầng dưới chót.
Ở thời đại quý tộc, từ trước đến nay báo chí luôn là công cụ để quý tộc truyền lời.
Nhưng đối với bình dân mà nói, báo chí vẫn có độ tin cậy cực cao.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất