Chương 173: Thẩm Vấn (1)
Trên pháo đài bên trong ngục giam Kinh Cức Hoa, trong văn phòng của giám ngục trưởng.
Bành mà một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra một cách hung tàn, một thanh niên mặc khôi giáp đen nhanh chân xông vào, đập tập báo trên tay mình xuống bàn, mặt mũi tràn đầy phẫn nộ mà nói:
- Đây là chuyện gì, bảo lãnh? Ta cần một lời giải thích!
Trong văn phòng, Jones đang ngồi trước bàn sách vừa ăn bữa sáng với món bánh mì kẹp thịt lợn muối xông khói vừa lật xem báo chí, hắn nhìn tên thanh niên khôi giáp đen đang đột nhiên xông vọt vào trước mặt kia, khẽ nhíu mày nói:
- Chú ý âm lượng nói của ngươi một chút.
Thanh niên khôi giáp đen oán giận mà nói:
- Mấy ngày nay ta dẫn huynh đệ thủ hạ dốc hết sức lực không kể ngày đêm mà điều tra, phải vất vả lắm mới tìm được hành tung tên tiểu tử này, bây giờ ngươi lại nói với ta hắn được bảo lãnh? Nhiều ngày như vậy, ta hận không thể truy bắt lột da tiểu quỷ này, bây giờ hắn cứ như vậy mà được bảo lãnh, nói đùa gì vậy, đây chính là tội phạm vượt ngục bị truy nã!
Jones đang dán mắt vào những dòng chữ trên trang báo thì ngước nhìn lên, liếc mắt nhìn hắn, nói:
- Ngươi bình tĩnh trở lại trước đã, ta sẽ nói cho ngươi.
Tên thanh niên khôi giáp đen nhìn thấy bộ dáng chậm rãi của hắn đành cắn chặt răng, hít một hơi thật dài nói:
- Ngươi nói đi, ta cần phải biết rõ mọi chuyện!
Jones gạt tờ báo qua một bên, bưng tách trà lên hớp lấy một ngụm lạnh nhạt nói:
- Trên báo đã nói rất rõ ràng, là quý tộc đã bảo lãnh hắn, tiểu tử này có thể tìm được một quý tộc ra mặt giúp hắn bảo lãnh, là hắn có năng lực, chuyện này đối với chúng ta mà nói, kỳ thật cũng là một chuyện tốt, ít nhất có thể bỏ qua sự thật về việc vượt ngục của tiểu tử này, sẽ không khiến cho ngục giam của chúng ta quá mức mất mặt.
Thanh niên khôi giáp màu đen kia khẽ giật mình, trên mặt hiện ra vẻ giận dữ, nói:
- Chính vì như vậy sao? Nhưng hắn là tội phạm truy nã!
Jones lạnh nhạt nói:
- Dứt bỏ thân phận tội phạm truy nã của hắn sang một bên, hắn gần như cũng chỉ là một tội phạm ăn cắp, hơn nữa còn là một tội tên phạm bởi vì bị quý tộc bày trò mà rơi vào ngục, hôm nay lại có quý tộc thay hắn ra mặt, bảo lãnh hắn ra ngoài, cũng không có gì kỳ lạ quý hiếm, còn về chuyện bị truy nã, chuyện này sẽ trở thành một thứ nhất tin tức nhất thời sai lầm, tùy tiện tìm một người gánh thay là được, vừa không tổn hại đến bộ mặt của ngục giam chúng ta, vừa có thể khiến chuyện này dừng ở đây.
Sắc mặt thanh niên khôi giáp đen biến đổi, nói:
- Thế nhưng mà, cứ như vậy mà để hắn được bảo lãnh ra ngoài, có quá dễ dàng cho hắn rồi không?
Jones nhìn hắn một cái, thở dài nói:
- Nói cho cùng ta và ngươi đều là tôi tớ bị kìm kẹp dưới tay quý tộc mà thôi, ngay cả khi trong lòng ngươi khó chịu, ngươi cũng có thể làm được gì, quý tộc ra mặt lấy danh dự của quý tộc để đảm bảo hắn ra tù, ai có thể ngăn trở? Ngay cả những quý tộc khác cũng không có cách nào ngăn trở! Trừ phi hắn phạm phải sự tình gì một lần nữa, hơn nữa có được chứng cớ xác thực, lại còn trong tình huống rõ như ban ngày thì mới có thể tóm hắn vào tù một lần nữa, nhưng chỉ cần còn có quý tộc làm chỗ dựa một ngày thì vẫn còn cơ hội được bảo lãnh ra ngoài, cái này là quy tắc.
Thanh niên khôi giáp màu đen giật mình, nói không ra lời.
Jones ha ha cười cười, lạnh nhạt nói:
- Tuy sở thẩm phán được xưng công chính vô tư, đã từng chém giết qua không ít quý tộc, nhưng sau lưng sự sụp đổ củ những quý tộc kia, không có cái nào mà không phải là do các quý tộc khác liên hợp thúc đẩy, sở thẩm phán tuyên bố có thể bỏ qua quyền quý, bất luận kẻ nào cũng đều có thể bị xử trí công chính, nhưng nói cho cùng mạch máu của thế giới này nằm trong tay quý tộc, kinh tế cùng sức mạnh tuyệt đại cũng đều trong tay quý tộc, bất luận là Quang Minh giáo đình hay là sở thẩm phán cũng không thể bỏ qua danh dự cùng địa vị đã bám rễ ăn sâu của giới quý tộc.
- Giống như việc bảo lãnh này, nếu đó là một tên phú thương một bình thường thì đâu dám đứng ra bảo lãnh? Có biết bao nhiêu tên trộm bị bắt giữ, nào có tên nào dám nhúng tay vào tội phạm của ngục giam Kinh Cức Hoa chúng ta? Nhưng quý tộc thì khác, cho dù là một tên quý tộc thấp kém nhất, chỉ cần hắn còn có thân phận quý tộc thì hắn vẫn có quyền lợi như vậy, cái này gọi là 'Giai cấp cộng hưởng' .
Thanh niên khôi giáp màu đen im lặng, một lúc sau, chợt nói:
- Coi như được bảo lãnh rồi, tiểu tử này cũng sống không lâu!
Jones nhìn hắn một cái, khẽ cười cười, nói:
- Đúng vậy, giết chấp sự của sở thẩm phán, đây đã là làm kinh động đến sở thẩm phán, ngay cả khi được quý tộc che chở, sở thẩm phán vẫn có thể xử trí, dù sao cũng có rất nhiều quý tộc muốn nịnh nọt sở thẩm phán, có lẽ quý tộc bảo lãnh tiểu quỷ này cũng sẽ sớm bị loại trừ cùng với hắn.
Thanh niên khôi giáp màu đen nhẹ thở hắt ra, trên mặt lộ ra một ý cười lạnh nói:
- Đợi đến lúc hắn bị xử quyết, ta sẽ đích thân đi hiện trường quan sát.
Jones cười, nói:
- Chỉ là đồ chơi nhỏ, không cần phải quá tức giận.
. . .
. . .
Khu buôn bán, núi Erdos, gia tộc Bron.
Một tòa thành trì rất lớn tọa lạc ngay trên sườn núi, tường thành xây dựng ở chân núi, chung quanh sông đào cùng cầu treo vờn quanh, lại có rất nhiều kỵ sĩ canh giữ trên tường thành, đồng thời luôn có người tuần tra qua lại.
Ở bên trong tòa lâu đài cổ cao ngất ngưỡng, buổi sáng sau khi Sludy Bron rời giường, hắn không có xuống lầu mà gọi người hầu tới hầu hạ rửa mặt hoàn tất, đưa bữa sáng đến tận trong phòng cho hắn hưởng dụng, thuận tiện buổi sáng hôm nay còn có cả báo chí.
- Tiểu quỷ này. .
Vừa nhìn thấy báo, Sludy liền lưu ý đến sự kiện ám sát Holet, đôi mắt hắn hơi nheo lại, dựa vào lệnh truy nã mấy ngày hôm trước mà xem, hắn dường như có thể vững tin, cái này chính là chuyện tốt cho tên tiểu tử họ Đỗ làm.
- Ngục giam Kinh Cức Hoa đúng là một đám vô dụng, năng lực làm việc của quân bộ càng ngày càng kém rồi.
Sludy quét mắt khắp mặt báo, đến khi chứng kiến tên của Đỗ Địch An thì đôi lông mày hơi nhăn lại của hắn mới giãn ra.
- Vẫn là sở thẩm phán có tác dụng.
Hắn nhìn lướt qua, cũng không quá chú ý, đọc tiếp những tin tức khác, một lát sau đột nhiên ở góc dưới bên trái tờ báo hắn lần nữa lại chứng kiến cái danh tự khiến hắn mẫn cảm.
- Bảo lãnh, ra tù?
Hắn ngơ ngác một chút, trên mặt lập tức hiệm lên một vẻ lo lắng.
- Ryan gia tộc, thật là to gan!
Hắn đập tờ báo xuống mặt bàn, ngoắc tay ra hiệu thị nữ bên cạnh, lạnh lùng nói:
- Hủy hết số báo hôm nay mua được cho ta, đừng để cho tiểu thư nhìn thấy, mặt khác, hôm nay cũng không cho phép nàng đi ra ngoài, ở trong nhà ngoan ngoãn đợi!
Thị nữ trẻ tuổi cung kính nói:
- Vâng.
Vừa bảo lui ra, Sludy còn gọi nói:
- Đợi một chút, nàng gần đây đang cùng Gion xử lý một bản án, ngươi đi gọi Gion tới đây, mang cả tư liệu bản án tới cùng tiểu thư ở trong nhà nghiên cứu.
- Vâng.
Thị nữ cung kính gật đầu.
Chờ thị nữ này lui ra, Sludy nhìn qua sấp báo trên bàn, ánh mắt hơi chớp động, suy tư một lát sau rồi nói với thị nữ bên trái:
- Đi gọi quản gia tới đây.
- Vâng.
Thị nữ cung kính đồng ý.
Một lát sau, một quản gia trung niên với cách ăn mặc gọn gàng, chải vuốt cẩn thận tỉ mỉ đi vào trước mặt Sludy cung kính nói:
- Buổi sáng tốt lành, lão gia.
Sludy lạnh lùng nói:
- Đi kêu lão già Forint kia đến đây.
Quản gia trung niên sững sờ, chú ý tới tờ báo trong tay hắn liền tỉnh ngộ lại, lúc này đồng ý rồi quay người rời khỏi.
. . .
. . .
Trong một trấn nhỏ.
Đỗ Địch An ăn xong bữa sáng, vừa ra khỏi khách sạn, đã bị một đội kỵ sĩ thẩm phán vây quanh.
- Chúng ta hoài nghi ngươi có liên quan đến một vụ hung sát, xin theo chúng ta đi một chuyến.
Một vị Kỵ sĩ thẫm phán trẻ tuổi cầm lạnh lùng nói với Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An nhìn lướt qua bên đường, hỏi:
- Xe ngựa đâu?