Chương 234: Bát Đại Ma Vật Trong Truyền Thuyết
Bác sĩ trung niên và Forint bên cạnh không nghĩ tới thương thế không ngờ nghiêm trọng như vậy, sắc mặt đều biến hóa, không hẹn mà cùng nhìn Đỗ Địch An, nghĩ đến hắn lúc trước giơ cánh tay lên rất hời hợt, không lộ ra chút dùng sức hoặc chịu đựng nào, trong lòng có chút chấn động, cái này hẳn là ý chí?
Thiếu nữ trông coi trước rương y dược ở một bên chờ phân phó có chút kinh ngạc đến ngây người, không nghĩ đến người thiếu niên này tuổi không sai biệt nhiều lắm với mình vậy mà chịu đau xót đến đáng sợ như thế, trong đôi mắt không khỏi lộ ra vài phần thương hại.
Đỗ Địch An cảm nhận được ánh mắt của nàng, liếc nhìn nàng một cái, nói với bác sĩ trung niên:
- Có thể trị không?
Bác sĩ trung niên phục hồi tinh thần lại, nói:
- Ngươi hẳn là bị gãy xương, ta cần nhìn kỹ một chút.
Nói xong, thò tay khẽ chạm lên cánh tay Đỗ Địch An, lập tức cảm nhận được da thịt gập ghềnh, xương không bình thường, giống như là vô số cục đá chồng chất ở bên trong, sắc mặt của hắn biến đổi, chấn động nhìn về phía Đỗ Địch An, lập tức đối mặt với ánh mắt bình tĩnh của Đỗ Địch An nhìn qua, trong lòng càng cảm thấy chấn động, nhưng hắn dù sao cũng là một người trưởng thành, rất nhanh khắc chế tâm tình của mình, có chút sợ hãi mà nói:
- Xương cốt của ngươi bị nghiền nát quá nghiêm trọng, muốn trị được mà nói. . . Rất khó!
- Khó khăn không là vấn đề, có hi vọng là được.
Đỗ Địch An nói với hắn:
- Cần làm giải phẫu đúng không?
Bác sĩ trung niên gật đầu nói:
- Đúng vậy, cần phẫu thuật mở chỗ da cánh tay của ngươi ra, nhìn xem mức độ gãy xương của ngươi, nếu như không tổn hại thì sắp xếp, cố định lại nguyên dạng và điều dưỡng vài năm sẽ có lẽ có hi vọng lành lại.
Đỗ Địch An gật đầu, ở thời đại này, y thuật như vậy đã là tương đối cao rồi, đối với xương cốt trong thân thể cực kỳ hiểu rõ khắc sâu mới có thể sắp xếp xương vỡ vụn.
- Vậy thì giao cho ngươi rồi.
Đỗ Địch An nói.
- Được, ta sẽ dùng hết toàn lực giúp ngươi trị liệu.
Bác sĩ trung niên đưa tay về phía thiếu nữ nói:
- Vải băng.
Thiếu nữ lập tức đưa vải băng cho hắn băng bó cánh tay của Đỗ Địch An lại, đứng lên nói:
- Hôm nay tới sơ chuẩn, mang công cụ không đủ, ngày mai ta lại đến.
- Được.
Đỗ Địch An gật đầu.
Bác sĩ trung niên khẽ khom người trước Đỗ Địch An, lại hạ thấp người hành lễ với Forint, sau đó cùng đi xuống với Quản gia ở ngoài cửa, cùng thiếu nữ trợ thủ rời khỏi.
- Thương thế của ngươi thế mà nặng như vậy!
Chờ sau khi bác sĩ trung niên rời đi, trên mặt Forint lộ ra vẻ trầm thống nói với hắn:
- Trong phòng ta còn một chút thuốc giảm đau, đợi lát nữa ta gọi người đưa tới cho ngươi.
- Không cần.
Đỗ Địch An khẽ lắc đầu,.
- Thống khổ có thể làm cho ta trở nên mạnh mẽ.
Về việc tay trái chết lặng hắn cũng không muốn nói cho Forint, đối với tin tức về thân thể của mình hắn cực kỳ coi trọng cũng cực kỳ giữ bí mật, trừ phi là bất đắc dĩ.
Forint nhìn con ngươi trầm tĩnh của hắn thở dài một tiếng nói:
- Mấy ngày nay ta gọi Quản gia thay đổi thức ăn cho ngươi, ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi.
Nói xong rời khỏi phòng.
. . .
. . .
Ngày kế tiếp, bác sĩ trung niên mang theo một hòm thuốc chữa bệnh cỡ lớn tới làm phẫu thuật cho Đỗ Địch An.
- Ngươi có thể ngủ một lát, đây là thuốc mê tốt nhất, hiệu lực bền bỉ sẽ không có cảm giác đau đớn.
Bác sĩ trung niên ân cần nói với Đỗ Địch An, mặc dù là lần thứ hai gặp mặt, nhưng hôm qua biểu hiện của Đỗ Địch An để lại cho ấn tượng rất sâu khiến lão khâm phục.
Đỗ Địch An nói:
- Các ngươi cứ mặc kệ ta, ta sẽ không quấy nhiễu đến ngươi giải phẫu.
Bác sĩ trung niên thấy hắn nói như thế cũng không khuyên nhiều nữa, gọi thiếu nữ lấy thuốc mê cho Đỗ Địch An, bắt đầu tiến hành giải phẫu.
Thông qua giải phẫu phát hiện ra tổn hại trong tay trái cũng không phải chỉ là xương cốt, những xương cốt đứt gãy này vạch phá đâm mạch máu kinh mạch tạo thành huyết dịch, khiến tay trái gần như hoại tử.
Lúc tiến hành giải phẫu được một nửa, bác sĩ trung niên đã khẩn trương đầu đầy mồ hôi lạnh, vốn là giúp Đỗ Địch An sắp xếp xương cốt lớn nhỏ vỡ vụn bên trong, căn cứ hình dạng sắp xếp trở về vị trí cũ sau đó là khâu kinh mạch và mạch máu chính lại.
Giải phẫu giằng co bốn năm giờ đồng hồ, trong thời gian bốn lần thuốc mê, mỗi lần hiệu lực khoảng chừng một giờ.
Đến buổi chiều giải phẫu mới hoàn toàn chấm dứt, tay trái của Đỗ Địch An bị vá kín lại, dùng bốn bản kẹp rộng tiến hành cố định, sau khi làm xong, bác sĩ trung niên gần như hư thoát, khuyên bảo Đỗ Địch An:
- Giai đoạn lành lại không thể đụng vào nước, không thể dùng lực, nếu cử động không thoải mái cần lập tức cho ta biết, mỗi tuần ta sẽ qua tái khám một lần.
- Đa tạ.
Chờ sau khi bác sĩ trung niên rời đi, Forint mới vào phòng, nói:
- Cảm giác thế nào, có thoải mái một chút hay không?
Đỗ Địch An cười một tiếng, nói:
- Nào có nhanh như vậy, báo hôm nay đâu rồi, có tin tức của chúng ta không?
- Xem ngươi, vẫn còn quan tâm việc này.
Forint tức giận mà mắt trắng không còn chút máu, nhưng vẫn nói:
- Lúc trước đoán không sai, tập đoàn khác cũng đã biết được tin tức ngươi bị thương, hơn nữa việc này cũng đã lên đã báo Thú Liệp giả, ngươi trong hội Thú Liệp giả, coi như là nổi danh rồi, bất quá không phải là tên hay, ha ha. . .
Đỗ Địch An nói:
- Cho ta xem một chút.
Forint phân phó cho Quản gia bên ngoài, một lát sau, vài tờ báo được đưa đến, Đỗ Địch An cầm một tờ báo trong đó độ cứng tương đối cao nhìn lại, lập tức liền nhìn thấy một số chữ quen thuộc:
"Tập đoàn Strirling săn giết được một con ma vật chưa rõ, căn cứ vào ước định của nguyên tố Thần Điện, chắc chắn trong cốt tủy của thân thể ma vật chứa lượng mỡ cực cao, có thể chế tạo thành những bó đuốc dùng để mang theo thăm dò. . ."
"Khu số 6 tập đoàn Melon đã hoàn toàn quét ra, trong thời gian ngắn có lẽ sẽ có số lượng lớn tài chính nhập vào sổ sách. . ."
"Tập đoàn Scott lần này quét sạch khu thứ bảy , hao tổn ba gã Thú Liệp giả Sơ cấp chính thức , săn giết được một con Ma Vật Ban Tên hi hữu "Hủ Thực Giả", trước mắt chưa xác định là có xuất bán Ma Ngân hay không. . ."
Đỗ Địch An đọc qua một mảng tin tức hẹp dài, "Hủ Thực Giả" trong Ma Vật Ban Tên của Ma Vật Đồ Quyển xếp top 30, căn cứ ước định phân chia trong vách tường, Ma Vật Ban Tên phân thành ba cấp bậc: bình thường, hi hữu cùng với hiếm thấy! Về hiếm thấy chính là Ma Vật Ban Tên trong bát đại truyền thuyết.
Nghề nghiệp Thú Liệp giả xuất hiện nhiều hơn trong hai trăm năm lịch sử, Ma Vật Ban Tên trong bát đại truyền thuyết này cũng lần lượt xuất hiện, mấy chục năm khó thấy, trong lịch sử Thú Liệp giả có thể có được Ma Vật trong bát đại truyền thuyết đếm được trên đầu ngón tay, tổng cộng không cao hơn năm người.
Thứ Liệp giả gần nhất có được Ma Vật Ban Tên trong bát đại, cũng là việc của ba mươi năm trước, đến từ chính tập đoàn NOEL, lúc ấy một vị trong tập đoàn NOEL được đẩy lên rất nhiều vị trí đầu não trong tập đoàn, nhưng sau một lần săn bắn, vị Thú Liệp giả Truyền Kỳ này mất mạng ở ngoài vách tường, thi thể cũng không tìm được, mà tập đoàn NOEL cũng từ đó mà kinh tế bị lệch, bây giờ chỉ là tập đoàn xếp vị thứ ba.
- Ma Ngân Hủ Thực Giả cùng cấp bậc với Thực Thi Giả.
Khóe miệng Đỗ Địch An hơi động một cái, dùng Ma Vật Tứ Danh hi hữu làm tài liệu kích phát Ma Ngân, chính mình cũng xem như xa xỉ.
- Tập đoàn Tân Thế thuê 'Con đường tử vong ', phái một gã Thú Liệp giả Trung cấp dò đường, trước mắt đã trở về, theo như được biết cánh tay của Thú Liệp giả chắc hẳn bị trọng thương, thu hoạch khá thấp. . .
Lật đến phía dưới, Đỗ Địch An lập tức thấy tin tức liên quan tới mình, chiếm cứ trang báo tương đối lớn, hắn biết rõ đó cũng không phải tập đoàn Tân Thế gợi ra chú ý, mà là sự tồn tại của con đường tử vong mới khiến tập đoàn khác để ý như thế.