Chương 233: Khám Và Chữa Bệnh
Trong phòng giam tinh lọc của sở Thủ Tịnh, bảy ngày trôi qua trong chớp mắt.
Sau khi thấy Đỗ Địch An không xuất hiện dị biến cảm nhiễm, sở Thủ Tịnh mới tống xuất hắn, xe ngựa của gia tộc Ryan đã sớm chờ bên ngoài đường phố, xa phu là Bahrton.
- Tay của ngươi….
Bahrton vừa nhìn thấy Đỗ Địch An liền chú ý đến cánh tay băng bó trước ngực, sắc mặt lập tức thay đổi.
Đỗ Địch An nói:
- Trở về rồi hãy nói.
Sau đó tiến vào trong xe ngựa.
Chờ hắn ngồi vững vàng, Bahrton mới phát ngựa đi, cỗ xe chậm rãi lăn bánh.
Sau khi rời khỏi thị trấn nhỏ, Đỗ Địch An ngồi trong xe nói:
- Trong khoảng thời gian ta vừa rời khỏi Cự bích này, gia tộc Ryan có phát sinh chuyện gì không?
Bahrton vung roi, hạ giọng nói:
- Không có, vẫn như thường ngày, chỉ là ngày hôm sau khi ngươi rời đi, tộc trưởng Forint gọi đứa con thứ ba Sandrew vào phòng mình và đuổi tất cả người hầu ra. Không biết là thương nghị cái gì.
Ánh mắt Đỗ Địch An chớp động, khẽ gật đầu.
- Lúc tộc trưởng Forint biết được tin ngươi trở lại liền rất vui vẻ.
Bahrton nói thêm.
Đỗ Địch An gật gật đầu không nói gì nữa.
Một lát sau, xe ngựa đi vào cứ điểm biên cảnh, sau khi binh sĩ trông coi kiểm tra hết chứng minh thư cùa sở Thủ Tịnh ban phát cùng huân chương Thú Liệp giả mới cho đi.
Vài giờ sau, hắn đã trở về trong lâu đài cổ Ryan.
Xe ngựa chạy theo dốc núi uốn lượn đến trước lâu đài, Đỗ Địch An xuống ngựa, lập tức nhìn thấy tộc trưởng Forint mang theo con trai thứ hai Jike cùng con thứ ba Sandrew đợi ở cửa ra vào. Trong hậu bối đệ tam cũng có hai người trông mong nhìn theo, theo thứ tự là con của người con trai cả của lão gia Forint - Hughton, cùng với một thiếu nữ như hoa như ngọc, Pina - con gái của Jike.
Bahrton nhảy xuống xe ngựa, chạy tới nâng Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An hơi xua tay, ý bảo không cần để tránh việc làm động đến vị trí của xương cánh tay trái.
Lúc này, bọn Forint đang chờ ở của ra vào cũng nhìn thấy cánh tay bị thương của Đỗ Địch An, nụ cười trên mặt liền biến đổi, nhanh chóng chạy ra chào đón.
- Đỗ tiên sinh, cánh tay của ngươi…..
Jike chạy tới trước tiên nhìn thấy tay trái Đỗ Địch An đều bị băng bó quanh, sắc mặt trở nên khó coi, không khỏi hỏi:
- Nghiêm trọng không, sau này có thể chiến đấu chứ?
Forint chạy tới nghe được lời hắn nói, nhướng mày quát mắng:
- Khốn nạn!
Jike mới tỉnh ngộ, vội hỏi:
- Đỗ tiên sinh, thân thể ngươi quan trọng hơn, nhanh đi vào nghỉ ngơi.
Đỗ Địch An nhìn hắn một cái, nói với Forint:
- Mấy ngày nay, làm phiền ngươi tìm mấy vị bác sĩ có y thuật tốt hơn đến giúp ta trị liệu, xương tay của ta bị vỡ.
Sắc mặt Forint thay đổi, nói:
- Đưa túi này cho ta, ngươi đi nghỉ trước đi.
Sau đó nói với Sandrew bên cạnh:
- Nhanh vịn Đỗ tiên sinh đi vào.
Đỗ Địch An khoát tay ngăn Sandrew lại, cùng Forint trở về trong lâu đài cổ.
Đến phòng Đỗ Địch An trên lầu hai, mọi người ân cần hỏi han một lúc, Forint thấy không còn sớm mới bảo bọn họ rời đi, sau đó dò xét nhìn Đỗ Địch An đang tựa trên vách tường ở đầu giường, hỏi:
- Thật sự bị thương sao?
Đỗ Địch An nói:
- Chẳng lẽ không giống sao?
Forint thấy hắn thừa nhận, sắc mặt hơi biến đổi, cười khổ nói:
- Sớm biết như vậy, lúc trước thật sự không nên thuê thông đạo này, hôm nay ngươi trở lại, tin tức bị thương đoán chừng sẽ nhanh lọt vào tai những tập đoàn khác, đúng là đả kích lớn đối với tập đoàn của chúng ta.
Đỗ Địch An nói:
- Cũng không phải không có lợi, ít nhất bọn hắn sẽ khinh thị chúng ta.
Forint cười khổ:
- Ta chỉ là lo lắng thân thể ngươi bị thương, sẽ ảnh hưởng đến việc săn bắn trong tương lai.
Đỗ Địch An trả lời:
- Sẽ không đâu, chỉ là thân thể của ta bị thương, cho dù cánh tay này thật sự phế đi, ta vẫn có thể săn giết ma vật.
Forint không hiểu được lời hắn nói, nhưng không phản bác lại, nói:
- Ta sẽ tìm bác sĩ tốt nhất cho ngươi, ngươi đừng nản chí, cho dù tiêu hết tiền còn lại cũng phải trị tốt cho ngươi.
- Ta không có nản chí.
Đỗ Địch An mỉm cười.
- Ý chí của ta không có bị thần phục dễ dàng như vậy.
Forint thấy hắn còn có thể cười được, trong lòng mới nhẹ nhàng hơn, hỏi:
- Tình hình bên ngoài thông đạo này như thế nào?
- Hệ số nguy hiểm kém hơn so với tưởng tượng của chúng ta.
Đỗ Địch An nói tiếp:
- Đã nhiều năm như vậy, những ma vật cấp thấp bên ngoài thông đạo đã bị ăn nên không còn nhiều lắn, những ma vật tương đối khủng bố cũng rời khỏi nơi này hơn phân nửa và di chuyển đến chiếm giữ vị trí có thức ăn dồi dào hơn. Nhưng ta không có xâm nhập, không thể chủ quan, có ẽ đợi sau khi ta thành cao cấp Thú Liệp giả mới dò xét đến khu vực sâu hơn.
Forint suy tư gật đầu, nhìn qua Đỗ Địch An đau bệnh trên giường, thở dài nói:
- Tuổi của ngươi còn nhỏ hơn cháu ta mấy tuổi, vậy mà toàn bộ tập đoàn đều dựa vào mình ngươi chống đỡ, thật sự làm khó ngươi rồi, nếu chúng ta tích trữ đủ, lại chiêu mộ thêm mấy Thú Liệp giả hiệp trợ thì tốt hơn cho ngươi.
- Muốn làm người không tầm thường thì trước tiên phải làm việc không tầm thường.
Đỗ Địch An cười nói:
- Đừng quên vật phẩm mà chúng ta luyện kim, nếu chiêu mộ những Thú Liệp giả khác thì khó tránh sẽ bạo lộ.
Forint thở dài nói:
- Những tập đoàn khác đều là di chuyển theo tiểu đội, phân công lao động rõ ràng, ngươi một mình chắc chắn sẽ có những điều không thể xem xét.
- Cứ tạm thời trước đi, chờ có tích trữ thì ta có người để chọn.
Đỗ Địch An nói.
Forint nhìn hắn một cái:
- Không phải ngươi mang ba tiểu tử kia đi chứ?
- Đương nhiên không phải bọn hắn.
Đỗ Địch An nói:
- Thể chất bọn hắn không thích hợp để chiến đấu bên ngoài Cự bích, hơn nữa chúng ta cũng không có thời gian để đánh thức một con sói nhỏ, chờ ngươi gom góp được kim tệ, ta sẽ tìm vài ác lang đi.
Forint sững sờ nhìn hắn, không ngờ hắn còn có một mặt như vậy, xem ra sự hiểu biết của chính mình đối với thiếu niên này vẫn quá ít.
Hắn biết điều không tiếp tục truy vấn, mà chỉ nói:
- Tiền trước mắt trong tay chúng ta có khoảng một vạn hai nghìn kim tệ, những máy dệt mới đã được quảng bá ở nhiều nơi, nhà máy dệt của chúng ta đã nhận được ít đơn hàng. Bây giờ cũng chỉ có thể dựa vào chi hoa hồng mỗi tháng của tập đoàn Scott cùng việc săn bắn của ngươi, vật tư ngươi săn bắn lần này, nguyên tố Thần Điện đã ước định tổng cọng giá trị là 328 kim 17 ngân, lần đầu thăm dò đã có thu hoạch như vậy thì xem ra đã đáng mừng rồi.
Trong lòng Đỗ Địch An khẽ động, hỏi:
- Bốn viên Hàn Tinh ta săn giết được có thể thu hồi được không?
Forint sững sờ, lắc đầu nói:
- Rất khó, tuy giá trị của Hàn Tinh chỉ là một Kim, nhưng thuộc về hàng cấm.
Đỗ Địch An chú ý đến lý do hắn nói:
- Nói như vậy vẫn có biện pháp sao?
Forint bất đắc dĩ nói:
- Chỉ cần có tiền, không có cách cũng sẽ có cách. Nếu ngươi muốn, bốn viên Hàn Tinh thì ta có thể giúp ngươi làm được, chỉ cần trả một cái giá lớn hơn, bốn viên Hàn Tinh thì ít nhất cần chuẩn bị hơn trăm Kim tệ.
Đỗ Địch An liền nói ngay:
- Vậy giúp ta khiến nó xuất hiện đi, nhưng phải là bốn viên Hàn Tinh mà ta săn giết được, những viên khác thì không được, ta có cách để phân biệt, ngươi nói những người bên trong không cần phải lừa gạt.
Forint kinh ngạc nói:
- Mấy viên Hàn Tinh này trọng yếu đến vậy sao?
- Cho dù tiêu 200 Kim tệ, cũng phải làm được.
Đỗ Địch An nói.
- Được, ta sẽ giúp ngươi.
- Đa tạ.
- Chúng ta thì cần gì tại chứ.
….
…
Ngày sau đó.
Forint mời bác sĩ đến và dẫn lên lầu để chẩn đoán bệnh cho Đỗ Địch An.
Thầy thuốc kia là một người trung niên, hắn dẫn theo một thiếu nữ trợ thủ với bộ dáng nhã nhặn thanh tú mang theo rương y dược của hắn.
- Chào Đỗ tiên sinh.
Người trung niên tự giới thiệu một phen, nhìn thấy cánh tay băng bó của Đỗ Địch An mới kinh ngạc nói:
- Ta cần mở ra một chút, nếu đau đớn mong ngươi buông lỏng thân thể.
Đỗ Địch An gật gật đầu, đưa cánh tay cho hắn và nói:
- Đã làm phiền ngươi.
Người trung niên khách khí một câu, bảo thiếu nữ mở rương y dược ra, móc ra một cái kéo nhỏ cắt đi băng quấn, sau đó gỡ xuống liền lập tức lộ ra cánh tay trái của Đỗ Địch An.
Chỉ thấy có lỗ bên trên bốn năm ngón tay, trên miệng vết thương có mủ sẹo và có dấu hiệu bị nhiễm trùng.