Chương 246: Học Tập
- Đối với tập đoàn Scott mà nói, chúng ta cũng chỉ là một tiểu tập đoàn, hơn nữa tất cả tài chính tích trữ đều vùi đầu vào thuê con đường bên trong Cự Bích, nếu đắc tội Tập đoàn Melon, tương lai chỉ có thể phụ thuộc Tập đoàn Scott, chúng sẽ không coi chúng ta ra gì.
Đỗ Địch An lạnh nhạt nói, ở ngục giam vài năm khiến hắn luôn nhìn mọi chuyện một cách trực quan.
Forint khổ sở nói:
- Chính là như thế, ngươi ngoại trừ có thân phận là Thú Liệp giả còn là một nhà phát minh, lợi ích mang lại trong tương lai có thể hơn Thú Liệp giả nhiều lần, bọn hắn lại không nhìn trúng điểm ấy, ánh mắt quá nông cạn rồi.
Đỗ Địch An kéo ghế ngồi xuống bàn cơm, nói:
- Không phải ánh mắt thiển cận mà là có suy tính khác, máy dệt kiểu mới đã ký hiệp ước, tương lai tiếp tục cải tiến càng khó hơn, dù phát minh ra thứ này nhưng cũng không có kiến thức mặt khác, một hai lần thành công ở trong mắt người khác chỉ là may mắn mà thôi.
Forint thở dài, nói:
- Chỉ mong cánh tay của ngươi có thể dưỡng tốt, nếu hoa hồng của máy dệt kiểu mới nhiều thì chúng ta sẽ đi mua Sinh Mệnh Tuyền Thủy trị liệu cho ngươi.
Đỗ Địch An nhìn hắn một cái, khẽ gật đầu, ánh mắt quét về phía báo chí trên bàn, tiện tay nắm lên, hỏi:
- Hôm nay có tin tức gì chưa?
- Như cũ, không có tin tức gì liên quan đến chúng ta.
Đỗ Địch An lật xem một phần, cũng không thấy tin tức Hắc Ám giáo đình phân bộ bị tập kích tối qua, chắc chắn là bị Hắc Ám giáo đình phân áp chế xuống, bọn hắn chung quy là không thể tiết lộ ra ngoài, trong đó có một quyển sách đưa tin Hắc Ám giáo đình phân bộ ở thị trấn nhỏ truyền ra tiếng nổ vào nửa đêm, hư hư thực thực bị dã thú xâm lấn...vv.
Đỗ Địch An lưu ý xuất xứ đưa tin của quyển này, lập tức lấy bữa sáng người hầu đem đến nhanh chóng ăn xong, hướng Forint nói:
- Mấy ngày nay ta cần tĩnh dưỡng, không có đại sự gì đừng cho người tới quấy rầy ta, kể cả ngươi.
Forint sững sờ, tức giận cười nói:
- Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không quấy rầy ngươi, cố gắng điều dưỡng, những ngày này ta sẽ bảo phòng bếp làm đồ bổ cho ngươi.
Đỗ Địch An gật đầu đứng dậy về phòng.
Sau khi đóng cửa lại, Đỗ Địch An cởi áo khoác, lấy nguồn năng lượng giấu dưới nách tay trái ra, lúc trước lấy tay trái che dấu thì nguồn năng lượng ở trong đống quần áo dày đặc cũng không bị lộ ra, ngoại trừ nguồn năng lượng ống ngoài, còn Chip Card Reader thì giấu ở trong nội y.
Nhìn qua hai thứ đồ vật khiến mình suýt nữa vứt bỏ tính mạng, trên mặt Đỗ Địch An lộ ra nụ cười, sau đó trở về phòng áo quần ngồi xổm xuống, kéo ngăn kéo cuối cùng ra, trong đó có một ít nhiệt thiên và vài hộp sức phẩm, hắn mở ra tận cùng bên trong một hộp sức phẩm, chỉ thấy bên trong ngoại trừ vài miếng Kim tệ cùng Ngân tệ, còn có một miếng Chip, đúng là siêu cấp Chip.
Trước khi vào tù, Đỗ Địch An đã lấy miếng siêu cấp Chip giấu ở một vị trí không ai biết được, thì ra là Tập đoàn Melon phân phối cho hắn phòng nhỏ cuối cùng ở trước sân nguyên nhân chính là đổ oan mình, sau đó ăn trộm lẻn vào nhà phá vỡ quỹ bảo hiểm đánh cắp. Về sau hắn bị hàm oan vào tù, phòng ở cũng bị Tập đoàn Melon thu hồi, hành lí của hắn và vợ chồng Julla cũng bị ném đi, chỉ có miếng Chip vẫn được giấu ở đó, lần trước hắn ám sát Holet chấp sự đã nghiên cứu địa hình trong vòng vài ngày, sau đó trở về nơi đó đào con Chip này lên.
- Thỏ khôn có ba hang, tương lai còn phải có nhiều địa điểm bí mật hơn.
Đỗ Địch An thầm nghĩ trong lòng, mở tạp rãnh phía sau Card Reader ra nhét vào Chip, sau đó lấy đàu tròn của Card Reader cắm vào nguồn năng lượng trên một cái lỗ cắm, phía trên này có sáu cái lỗ, đều là hình tròn vờn quanh ở đỉnh, trung gian là một cái lỗ khảm dày đặc, đóchính là điểm tiếp nối đầu cắm của nhà kho lạnh.
Đỗ Địch An hít một hơi thật sâu, điểm kích mở ra.
Màn ảnh Chip Card Reader lập tức sáng lên, cho thấy bối cảnh hình ảnh.
. . .
. . .
Erdos ở trên núi, trong lâu đài cổ.
Trong nhà ăn, Sludy đang dùng bữa sángvà xem báo chí, ngẩng đầu hỏi Quản gia bên cạnh :
- Gần đây tiểu thư thế nào, có ăn cơm đúng hạn hay không?
Trung niên Quản gia cung kính nói:
- Từ lần ngài đáp ứng yêu cầu của tiểu thư thì tiểu thư cũng không còn tuyệt thực, đồ ăn mỗi ngày đưa qua cũng ăn hết, hơn nữa mấy ngày nay còn tích cực học tập thần quan luật pháp, nói là mấy ngày nữa định trở lại sở thẩm phán nhiệm vụ.
Sludy khẽ gật đầu, nói:
- Bảo người của sở thẩm phán đáp ứng nàng, án kiện quá nguy hiểm đừng cho nàng tiếp.
- Ta biết rồi.
Quản gia gật đầu.
- Phiên chợ làm thế nào rồi?
Sludy lại hỏi.
Quản gia liền nói:
- Tất cả đều ở trong dự toán, mấy ngày nữa sẽ khai trương, trước mắt đội tuyên truyền đã vào vị trí, mấy ngày nay có không ít thương nhân đến trấn, hơn nữa nhiều thương hội đã tìm người phụ trách hợp tác, lấy trấn tính vào thương đội lộ tuyến, nghe nói tiền thuê cửa hàng nơi đó cũng cao vài thành.
Sludy khẽ gật đầu, nói:
- Chuyện này đừng cho tiểu thư biết, ta không muốn có thêm rắc rối.
Quản gia nhìn hắn, do dự nói:
- Lão gia, tiểu thư đã đáp ứng không bao giờ gặp lại tiểu tử kia, chuyện này đã qua, không cần phải để ý tới tiểu tử kia nữa chứ?
Biểu lộ Sludy đạm mạc, chỉ lên một phần bữa sáng trước mặt, nói:
- Ngươi xem điểm tâm ở nơi này, tiên diễm tinh xảo, khẩu vị mê người, nếu bên trên có một con ruồi chết thì ngươi còn có thể ăn sao?
Sắc mặt quản gia biến hóa, biết mình đã làm hắn tức giận, đồng thời hiểu ý tứ của hắn: Dù con ruồi không ăn điểm tâm, nhưng sự xuất hiện của nó cũng đã làm cho người ta ghét.
- Tuổi của nàng đã không nhỏ rồi. . .
Sludy nhìn qua ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói:
- Lần trước bỏ qua quan hệ thông gia với Milan gia tộc, về sau tiểu tử ngu ngốc kia gặp chuyện không may đi ngục giam, thật cũng không thể tiếc, lần này Spark gia tộc nhất định phải nắm chặt, ta hi vọng lúc ta sinh thời có thể dẫn đầu Bron gia tộc trở về nội bích, hoàn thành nguyện vọng của cha ta, cũng muốn xem một chút phong cảnh bên trong bức tường.
Quản gia nhìn thấy nét mặt kiên định của hắn thở dài một tiếng không có nói gì nữa.
. . .
. . .
Thời gian cực nhanh.
Sau khi Đỗ Địch An trở về từ ngoài vách tường và tin tức cánh tay bị thương truyền ra, Ryan gia tộc lại nhớ tới sinh hoạt thường ngày, kinh doanh cùng mấy tiểu bản sinh ý, ăn uống tiết kiệm, một số tộc nhân nơi này lúc trước đã từng trải qua cuộc sống sung sướng không thích ứng được, loại không thích ứng này sau một thời gian đè ép xuống ngày càng khó để chịu được, hơn nữa khó có thể khắc chế.
- Địch An tiên sinh, cánh tay của ngươi lúc nào có thể khỏi?
Buổi trưa trên bàn cơm, một nữ hài ngoài 20 xinh đẹp nữ đang bới đồ ăn trước mặt rốt cục kìm nén không được nói với Đỗ Địch An.