Chương 252: Kẻ Thù Gặp Nhau
- Ngươi không cần xúc động.
Forint thấy biểu lộ của Đỗ Địch An, thở dài trấn an:
- Trong tay chúng ta không có chứng cớ, cho dù biết rõ bọn hắn làm giả sổ sách tiền của chúng ta cũng không có biện pháp lấy lại công đạo, mặc dù bây giờ ngươi là thần sứ, thân phận không giống trước kia, nhưng quầng sáng trên người càng sáng chói thì sẽ gợi ra sự chú ý càng nhiều, lúc này vạn nhất không thể bởi vì nhỏ mà mất lớn, đợi tương lai tích trữ của chúng ta tăng thêm, lại chậm rãi tính toán khoản nợ này.
Đỗ Địch An thấy sự sầu lo trong mắt lão nhân này, nhẹ nhàng nâng tay vỗ vỗ bờ vai của hắn nói:
- Chuyện này ta sẽ xử lý, ngươi đừng lo lắng, con người đều yếu ớt, bất kể là Thú Liệp giả Cao cấp hay là người bình thường đều là dễ vỡ giống nhau, phá hư một máy móc tinh vi cũng không cần một cây búa lớn mới có thể phá hủy nó, có khi một sợi tóc tơ cũng có thể khiến nó tách rời.
Forint nhìn qua sự thâm thúy trong đôi mắt của hắn giống như là Quỷ Hỏa Hắc Ám, chỉ cảm thấy nhiệt độ không khí xung quanh đều thấp xuống vài phần liền run sợ không hiểu, dường như thiếu niên đứng trước mặt không phải là người, mà là một ma vật Hắc Ám tà ác.
- Bây giờ chúng ta đi dự tiệc trước.
Đỗ Địch An thản nhiên lộ ra một nụ cười, khí chất khẽ đảo mắt lại giống như gió xuân ôn hòa.
Forint có ảo giác hoảng hốt, còn chưa kịp cẩn thận truy cứu cảm giác lúc trước, Đỗ Địch An đã nhắc nhở, lập tức kịp phản ứng nói:
- Đúng, đúng, thời gian không còn sớm, đi dự tiệc trước, chuyện này để nói sau, yến hội lần này mời quý tộc khắp nơi, đối với chúng ta là cơ hội cự kỳ tốt, có thể thừa cơ lôi kéo một quý tộc khác, đây là lúc nhân mạch tụ tập.
Đỗ Địch An mỉm cười vịn hắn rời khỏi phòng.
Forint dặn dò một tiếng với Quản gia bên ngoài, lên xe ngựa, hai người đến địa điểm tham gia yến hội —— nguyên tố Thần Điện St. Petersburg.
St. Petersburg đã từng là một tòa thánh đường của Quang Minh giáo đình, sau khi Mount Degas trở thành tổng bộ của nguyên tố Thần Điện, khu gần St. Petersburg đều cũng biến thành vị trí cung cấp phục vụ cho nguyên tố Thần Điện.
Trời chiều dần dần tối, sắc trời lờ mờ, sao lốm đốm đầy trời.
Bên ngoài trang viên trước St. Petersburg, mấy chục chiếc xe ngựa dừng lại, đều là các quý tộc địa phương đến từ khu buôn bán, bao gồm từng tập đoàn, bất luận là quý tộc thượng lưu, hay là một số quý tộc chán nản lại muốn quật khởi đều tự thân đến đây. Dù sao đây là nhân vật đạt được huy chương 'Thời đại' trong nguyên tố thần điện, mặc dù có một số tập đoàn biết Đỗ Địch An, ví dụ như tập đoàn Scott và tập đoàn Melon cũng không quá để ý đến Đỗ Địch An, nhưng cũng không dám không để ý đến huy chương 'Thời đại' của nguyên tố Thần Điện.
Sắc trời vừa mới tối, bên ngoài trang viên đã điểm lên đèn dầu hương phạn, đây là dầu cấp cao nhất trong các loại dầu, từ trong thân thể Hoàng Kim thú, mặc dù là một số quý tộc thượng lưu trong thành bảo, cũng chỉ dùng ở nhà ăn và thư phòng hoặc phòng ngủ, mà không giống tại đây, trực tiếp làm đèn đường ở bên ngoài trang viên, ở trong đây nhàn nhạt hương phạn, ngay cả là thủ vệ trông coi đều cảm giác được tinh khí tươi mới, mỏi mệt quét qua là hết.
Kaili cùng mấy đồng sự khác ở cửa ra vào tiếp đãi khách quý khắp nơi, từng người hàn huyên vài câu, trong giới quý tộc và nguyên tố thần điện, Kaili đều được coi là người quen, nhân mạch rộng hơn, hắn vừa cất bước hai người quý tộc đi vào thì nhìn thấy bên ngoài có một chiếc xe ngựa được lái tới, đôi mắt lập tức sáng ngời,
- Đến rồi.
Xe ngựa dừng lại, Đỗ Địch An vịn Forint cùng nhau xuống xe, đằng sau là con trai Sandrew của Forint, như vãn bối chăm sóc ở phía sau.
- Đỗ tiên sinh.
Kaili lập tức tiến lên, ha ha cười nói:
- Với tư cách nhân vật chính đêm nay, ngươi tới còn hơi muộn a.
Đỗ Địch An nhún vai nói:
- Kẹt xe.
Kaili bất đắc dĩ cười cười nói với Forint bên cạnh:
- Chính là vị lão tộc trưởng Forint này, thân thể vẫn còn cường tráng như vậy, ngươi thật đúng là nhặt được bảo rồi.
- Vận khí, vận khí.
Forint cười nói.
- Mời ngài vào bên trong, bên ngoài gió lớn.
Kaili lập tức mời, ở phía trước dẫn đường.
Ba người đi vào trong trang viên, trong St. Petersburg có thể chứa nạp hơn mười người đồng thời vừa đi vào cửa lớn xa hoa trầm dày chậm rãi kéo ra, kim quang từ bên trong đập vào trên thân ba người, hoan thanh tiếu ngữ bên trong cũng truyền ra, trước hết đập vào mi mắt chính là đại điện cực kỳ xa hoa và tràn ngập khí tức phục cổ trang trọng, cùng với một chiếc đèn trao thủy tinh chén nhỏ hết sức tinh mỹ có thể nói là tác phẩm nghệ thuật, bên trong đương nhiên không phải điện mà là dầu vừng hương phạn.
- Ngươi đi lo việc đi, chúng ta đi dạo.
Đỗ Địch An nói với hắn.
Kaili cười nói:
- Được, hiện tại người đông, ta đi trước tiếp đãi, đợi lát nữa lại đến với ngươi.
Chờ sau khi Kaili rời đi, Đỗ Địch An vịn Forint vào trong đại sảnh, chỉ thấy bên trong mấy cái
bàn dài rất lớn bày lên đầy các loại hoa quả tươi, bánh ngọt, rượu ngon tinh mỹ vô cùng, một số quý tộc biết nhau đứng chung một chỗ tán gẫu, che miệng thấp giọng cười, cử chỉ biểu lộ rõ ràng lễ tiết và tu dưỡng của quý tộc.
- Không nghĩ tới, ta còn có vinh hạnh được vào St. Petersburg.
Forint cảm khái nói:
- Trước kia lúc tuổi còn trẻ gia phụ đã tới một lần nhưng không có mang ta theo, bây giờ ngược lại dựa vào hào quang của ngươi, được tự mình đến đây, quả nhiên không khí xa hoa giống như truyền thuyết đoán chừng chỉ có đại sư đỉnh cấp mới có thể tạo ra tòa thành khí thế hào hùng như thế.
Đỗ Địch An cười, bưng một chút bánh ngọt hàm lượng đường tương đối thấp trên bàn lên đưa cho hắn nói:
- Ăn chút đi, chúng ta đến bên cạnh ngồi một lát.
- Ừ.
Forint gật đầu, đi tới chỗ ghế sa lon bên cạnh ngồi xuống nghỉ ngơi, cười nói với Đỗ Địch An:
- Ngươi đi chơi đi, không cần theo giúp ta lão già họm hẹm này, ngươi tuổi không nhỏ, thừa dịp cơ hội này nếu như có thể dụ dỗ vài tiểu thư quý tộc, đúng là rất không tệ.
Đỗ Địch An bất đắc dĩ nhìn hắn một cái nói:
- Chỉ sợ tìm không thấy người phù hợp với tuổi của ta.
- Sẽ không đâu, mười sáu mười bảy tuổi mặc dù có chút lớn tuổi, nhưng cũng không phải hiếm, qua hai mươi tuổi mới gọi là hiếm thấy, vẫn có thể gặp, ngươi nhìn mấy người bên cạnh, đi đi.
Forint cười nói.
Đỗ Địch An theo hướng ngón tay nhìn thoáng qua, là chỗ mấy tiểu thư quý tộc khoảng mười bốn mười lăm tuổi tụ tập nói chuyện phiếm cười vui vẻ, hắn thu hồi ánh mắt nói với Forint:
- Vậy ta đi dạo một lát, ngươi nghỉ ngơi đi.
Nói xong hắn vào trong đại sảnh đi dạo khắp nơi, ánh mắt quét đến những quý tộc đến đây, thính lực nhạy cảm có thể nghe được lời nói mà bọn hắn nói nhỏ, mặc dù tại đây nói chuyện cũng không phải bí mật, nhưng có thể nghe ra những quý tộc này nói chuyện rất hứng thú.
- Người của Bron gia tộc sao. . .
Ánh mắt Đỗ Địch An rơi vào trên thân người trung niên, biểu lộ bình thản lập tức âm trầm xuống, mặt của người này hắn không hẳn quen thuộc, mặc dù chỉ thấy qua một lần mà khắc vào trong lòng của hắn rất sâu, chính là cha của Jenny, Sludy.
Giờ phút này ở bên cạnh Sludy vờn quanh vài người quý tộc nâng rượu ngon nói chuyện phiếm với hắn, tại đây rượu là một loại chất phụ gia không thể tốt hơn, để mọi người lần đầu gặp mặt lẫn nhau chào hỏi sẽ không có vẻ quá xấu hổ.
- Tiểu quỷ, không cần hết nhìn đông tới nhìn tây, nhìn đường một chút.
Đột nhiên, một thân ảnh từ phía sau lưng vang lên.
Đỗ Địch An quay đầu nhìn lại, lại là một người trung niên thân thể mập mạp, thái dương có vài cọng tóc trắng, chắc chắn đã 50 tuổi, hắn thấy liền giật mình, bộ dáng đối phương, hắn mơ hồ có vài phần nhìn quen mắt, giật mình chỉ chốc lát, chợt nhớ tới, lúc trước mình vừa trở thành Thập Hoang Giả tham gia vào yến hội tập Melon, ở cửa ra vào đã gặp người kia, vài năm qua đi, bộ dáng và dáng người của đối phương đều có chút biến hóa, thế cho nên trong lúc nhất thời cũng không nhận ra.
- Metz?
Đỗ Địch An ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ nói ra tên của hắn, hai chữ này lúc trước hắn chỉ nghe qua một lần, lại ghi tạc sâu trong nội tâm, cũng nhớ kỹ lần kia bị quyền quý áp bức mà cúi đầu khuất nhục.
- Hử?
Lông mi người trung niên chau lên, nói:
- Ngươi biết ta?
Thấy hắn thừa nhận, lãnh ý trong mắt Đỗ Địch An đột nhiên thu liễm, nói khẽ:
- Cái vòng của ngươi không tồi chỉ mong có thể mang lâu một chút.
Nói xong, quay người rời khỏi.
Cái vòng? Người rung niên cúi đầu nhìn vòng cổ nam tinh xảo trên cổ, đây là tác phẩm nghệ thuật hắn đặc biệt mời đại sư rèn, nhìn qua bóng lưng Đỗ Địch An rời khỏi, hắn kịp phản ứng, lập tức nổi trận lôi đình, nhưng ở nơi như vậy, sự tu dưỡng của quý tộc khiến hắn kiềm nén lên tiếng hét lớn, chỉ là âm tàn mà nhìn chằm chằm, âm thầm nhớ kỹ bộ dáng của Đỗ Địch An.