Chương 253: Ăn Mòn
- Đỗ, Đỗ Địch An?
Lúc Đỗ Địch An đi qua một bàn dài, đột nhiên một thanh âm yếu ớt vang lên mang theo vài phần e sợ nói.
Đỗ Địch An có chút kinh ngạc nghiêng đầu nhìn lại, là một cô gái xinh đẹp mái tóc như thác nước, dáng người hết sức nhỏ dịu dàng, mặc một bộ váy màu trắng nhạt thanh nhã mà lại không mất đi sự tôn quý, tràn ngập khí chất ôn nhu, lông mi rất dài, đôi mắt mang theo vài phần e lệ, không khỏi ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi là?
Trong ấn tượng của hắn dường như chưa thấy qua cô bé này.
- Ta, ta là Annia.
Cô bé nhìn thấy Đỗ Địch An không thể nhận ra mình, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng nhưng vẫn chủ động tự giới thiệu, sắc mặt có một chút xấu hổ hiện hồng nói:
- Chính là người của gia tộc Ivy, lúc ngươi còn lúc nhỏ chúng ta đã gặp qua.
- Lúc nhỏ?
Đỗ Địch An sững sờ đột nhiên hồi tưởng lại, kinh ngạc nói:
- Là ngươi?
Lúc trước vừa được vợ chồng Julla nhận nuôi, vợ chồng Julla muốn hắn ở rể trong gia tộc Ivy, nhưng đáng vui mừng chính là đối phương cũng không hài lòng với sự thân thiết này, hắn còn nhớ, lúc trên đường phố gió lạnh kia, đôi má xinh đẹp của cô bé kia vẫn như lúc ban đầu, thanh âm từng chữ cay nghiệt như đao mà vạch trên mặt của hắn, từng tiếng chất vấn kia khiến hắn nhận rõ sự thật, từ nay về sau bắt đầu sẽ học thích ứng, tự mình cố gắng.
- Là ta.
Đôi má Annia ửng đỏ nói:
- Không nghĩ tới chỉ chớp mắt không gặp, ngươi đã lớn lên anh tuấn như vậy rồi.
Đỗ Địch An mỉm cười, cũng không nghĩ tới cô gái xinh đẹp kia hôm nay cũng đã là mỹ nữ duyên dáng yêu kiều, tính cả tuổi hẳn là vừa đầy 20, bộ dáng khác hơn rất nhiều so với lúc trước, nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người.
Lúc trước tách ra, hắn không có hận cô bé này, ngược lại còn cảm tạ nàng, hôm nay lần nữa gặp nhau, đáy lòng chỉ còn lại cảm khái và hoài niệm nhàn nhạt, khẽ đảo mắt bản thân đi vào thế giới này đã lâu như vậy, thời gian như câu vội vàng trôi qua, so với hoàn cảnh sống bây giờ thì từng tiếng chất vấn lúc trước của tiểu cô nương kia là sự đáng yêu và đơn thuần cỡ nào, thế giới tiếc nuối chính là như vậy, rốt cuộc không có cách nào quay trở lại.
- Chuyện lúc trước, ngươi đừng để bụng.
Annia thấy hắn nửa ngày không nói gì, cúi đầu nói:
- Lúc trước chúng ta cũng còn nhỏ, tính tình của ta tương đối tùy hứng, nói một số lời thất lễ quá đáng, hi vọng ngươi có thể tha thứ.
Đỗ Địch An mỉm cười nói:
- Đều là chuyện quá khứ, ta ngược lại còn muốn cảm tạ ngươi, nếu như ngươi đồng ý hôn sự thì đã không có ta ngày hôm nay rồi.
Annia nhìn nét mặt của hắn, thấy không hề giống nói dối hoặc châm biếm, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra:
- Sẽ như thế nào chứ, tài hoa của ngươi mọi người đều rõ như ban ngày, có thể đạt được huy chương 'Thời đại' của nguyên tố Thân Điện, trong lịch sử toàn bộ Cự Bích đã ít càng thêm ít, tất cả đều là nhân vật đại sư cấp cung điện, tên tuổi Bất Hủ, ngươi còn trẻ như vậy đã đạt được huy chương kia, tiền đồ tương lai bất khả hạn lượng.
Nghe được những lời lấy lòng này của nàng, Đỗ Địch An cũng không cảm thấy hưởng thụ và vui vẻ, ngược lại dư vị và hoài niệm nhàn nhạt trong lòng lúc trước đột nhiên đều biến mất giảm đi rồi, có vài phần vắng vẻ tiếc nuối, có một số việc đi qua, cuối cùng cũng không quay về được, thời gian và hoàn cảnh ăn mòn khiến tất cả đều hoàn toàn thay đổi.
- Ngươi quá khen.
Đỗ Địch An nói ra:
- Những năm này như thế nào?
Annia giật mình cúi đầu đáp:
- Khá tốt, ngươi cũng biết gia tộc Ivy chúng ta lúc trước kinh tế đình trệ và tương đối xuống dốc, bây giờ làm ăn cũng không có chuyển biến tốt đẹp, dựa vào một cái khách sạn chèo chống.
Đỗ Địch An bưng một ly nước trái cây bên cạnh lên nhẹ nhẹ uống một ngụm, yên lặng nhìn nàng.
Annia thấy Đỗ Địch An không có đáp lời, đôi mắt chuyển động một cái nói:
- Chuyện của ta tương đối vô vị, ngược lại chuyện của ngươi ta rất hiếu kỳ, thuận tiện nói với ta được không, ngươi là làm thế nào lên làm thần sứ, hơn nữa ta nghe nói ngươi vẫn là một Thú Liệp giả Trung cấp.
- Chuyện của ta cũng tương đối nhàm chán.
Đỗ Địch An không có ý định nói tỉ mỉ, nhìn hai mắt của nàng, nói:
- Nếu như gia tộc của ngươi có khó khăn gì, là chuyện ta có thể giúp đỡ được thì ta sẽ xem xét một chút.
Annia khẽ giật mình, đôi mắt lập tức sáng lên, vui mừng mà nhìn hắn, nói:
- Thật sao?
Đỗ Địch An khẽ gật đầu.
Annia cảm kích mà nói:
- Cảm ơn ngươi có thể tha thứ cho ta trẻ người non dạ, cám ơn ngươi đã mặc kệ hiềm khích lúc trước, nếu có cái gì ta có thể vì ngươi làm, chỉ cần ngươi nói, bất cứ chuyện gì ta đều nguyện ý!
Nói đến đây, trên mặt nổi lên một vệt đỏ ửng, trong đôi mắt toát ra thủy ý nhàn nhạt.
Trong lòng Đỗ Địch An thở dài một tiếng, đạm mạc nói:
- Không cần, ta thích bộ dạng lúc nhỏ của ngươi, mặc dù nói lời nói trực tiếp, nhưng đơn thuần.
Annia nghe được đôi mắt sáng ngời, nói khẽ:
- Bộ dáng bây giờ của ta mặc dù có chút biến hóa, nhưng sẽ không xấu hơn so với lúc trước chứ?
Đỗ Địch An nhìn nàng một cái, yên lặng mà khẽ lắc đầu.
Annia nhìn thấy cảm xúc hắn không cao, đôi mắt chuyển động, thò tay kéo cánh tay của Đỗ Địch An, nói:
- Chúng ta đến chỗ kia ngồi nói chuyện một lát được không?
Đỗ Địch An rút cánh tay ra nói:
- Ngươi đã kết hôn rồi, quá thân mật sẽ dễ dàng khiến người khác hiểu lầm, đối với gia tộc của ngươi cũng ảnh hưởng không tốt, có chuyện gì nói ngay ở đây đi.
Annia hơi chu môi nói:
- Ngươi không phải ngại người ta tuổi lớn chứ, ta còn chưa kết hôn mà, lúc trước mặc dù ngươi rất bé, bị ta cự tuyệt ngươi lại không tức giận, ta vẫn cảm thấy ngươi rất thần bí, về sau tìm đàn ông khác cũng không để vào mắt, cũng không có gả.
Nói đến đây, nghiêng mắt nhìn Đỗ Địch An, trong mắt mang vài phần hờn dỗi.
Chân mày Đỗ Địch An hơi nhíu lại, mũi của hắn cực kỳ nhạy cảm, vừa rồi khi nói chuyện phiếm, mơ hồ ngửi thấy được từ trên người của nàng tản ra mùi đàn ông nhàn nhạt, rõ ràng tuyệt đối ở chung qua với đàn ông, mà gia tộc Ivy mặc dù xuống dốc nhưng dù sao cũng là quý tộc, con cái đều ngủ một mình, không có khả năng cùng cha mẹ và anh chị em lách vào ở chung một cái giường, mùi này chỉ có thể là chồng của nàng, hoặc là của đàn ông khác lưu lại.
Đỗ Địch An nhìn biểu lộ chu môi làm nũng của nàng không nói gì, vừa rồi còn yêu kiều nhát gan mới mấy câu ngắn ngũi đã bắt đầu trở nên bắt đầu làm nũng, điều này khiến đáy lòng của hắn có chút cảm giác thất lạc và tiếc nuối, gặp lại có lẽ không bằng không thấy.
Annia thấy hắn không nói chuyện, nhanh chóng chú ý nét mặt của hắn, nhìn thấy thiếu niên này hơi nhíu lông mày lại, lập tức biết rõ mình dùng sức quá mạnh, nhanh chóng thu hồi mị ý trong mắt, thay đổi cái chủ đề nói:
- Nghe nói ngươi còn có thể làm thơ, có thể làm cho ta một bài được không?
Đỗ Địch An nhìn nàng trong chốc lát, gật đầu nói:
- Được.
Vừa muốn làm thơ chợt thấy Kaili bên ngoài đi tới, lập tức biết rõ khách đều đến đông đủ rồi, lúc này nói với Annia:
- Về việc làm thơ đợi lát nữa nói sau, ta còn có việc gấp đi trước, ngươi cứ từ từ mà dùng.
Nói xong bỏ nàng một bên đi về phía Kaili nói:
- Bắt đầu rồi?
- Ừ.
Kaili thấy Đỗ Địch An, ánh mắt hắn nhìn thoáng qua Annia lúc nãy nói chuyện phiếm, cười nói với Đỗ Địch An:
- Không nghĩ tới ngươi thích kiểu này, quấy rầy chuyện tốt của ngươi rồi, người đều đến đông đủ, chúng ta không thể khiến người khác đợi lâu, đi trước làm chính sự đi.
Đỗ Địch An gật đầu, cũng không có đi giải thích cái gì.