Hắc Ám Vương Giả

Chương 281: Tờ Giấy

Chương 281: Tờ Giấy
Hai người nhìn thoáng qua bàn ăn, biểu lộ Nicotine tự nhiên kéo chỗ ngồi hàng thứ hai ra ngồi xuống. Kacheek lại ngông nghênh kéo chỗ ngồi hàng thứ nhất ngồi xuống, nhìn qua thức ăn mỹ thực đầy bàn, hít một hơi thật sâu, trên mặt mê say, hưng phấn thò tay chụp vào một chân gà rừng nướngtrước mặt.
Pặc!
Một đạo ngân quang phóng tới, đính trên bàn ăn cách ngón tay hắn nửa phân, chính là một thanh dao ăn bằng bạc.
Sắc mặt Kacheek biến hóa, quay đầu phẫn nộ nhìn Đỗ Địch An:
- Ngươi có ý gì?
Đỗ Địch An đạm mạc nói:
- Gia có gia quy, trên bàn ăn cơm của ta muốn ăn cái gì thì phải tuân thủ quy củ của ta, thuận tiện ta nhắc, đây là lần thứ hai ta tha thứ.
Nói xong giơ ngón tay ra hiệu cho nữ hầu bên cạnh nói:
- Lấy thêm cho ta một cái dao ăn.
- Vâng.
Nữ hầu câm như hến nói.
Sắc mặt Kacheek biến đổi, thu bàn tay về, hừ lạnh nói:
- Quy củ của ngươi thật nhiều, tốt nhất ngươi nên viết rồi dán lại. Ta là người thô kệch, miễn cho lại phá hư quy củ của ngươi.
Đỗ Địch An đạm mạc nói:
- Quy củ của ta kỳ thật rất đơn giản, chỉ có một chữ “nhân”! Ngươi chỉ cần tuân thủ điểm ấy là được.
Kacheek khẽ nhíu mày, hừ lạnh một tiếng quay đầu đi chỗ khác.
Lúc này, một hồi tiếng bước chân truyền đến, một thiếu nữ từ thang lầu chậm rãi đi xuống. Đỗ Địch An ngẩng đầu nhìn lại, trong mắt hiện lên một ít kinh ngạc, chỉ thấy thiếu nữ này xinh đẹp như Tinh Linh, màu da yếu ớt dị thường, lộ ra có chút nhu nhược, nhưng một đôi lông mi giống như Ngân Nguyệt lại mang vài phần khí khái hào hùng, hai mắt đen nhánh giống như hai hồ nước, mang theo tử khí cùng lạnh lẽo như băng. Toàn thân nàng bọc một áo bào hồng rộng thùng thình, tóc rất dài, rủ xuống tận hai bên hông. Bước chân biên độ hành tẩu không lớn, giống như Linh Mị trong bóng tối.
Bọn người Kacheek cùng Nicotine, HeiBa, Lão Kim ngẩng đầu nhìn lại, trên mặt hiện lên vẻ kinh diễm. Mấy năm bị giam giữ trong tù, đừng nói là cô gái xinh đẹp linh động như vậy, coi như là phụ nữ béo phì cũng chưa thấy một cái. Nhất là Kacheek, trong hai mắt hiện lên lửa nóng nắm thật chặt dao ăn. Hắn cũng không biết hành động tiểu mờ ám này đã bị Nicotine đối diện nhìn thấy.
Thiếu nữ này đúng là Ginny, nàng yên lặng đi xuống cầu thang, ngồi vị trí bên phải hàng thứ nhất. Sau khi ngồi xuống liền nhìn về phía Đỗ Địch An, trên mặt không vui không buồn nói:
- Ta đói bụng.
Đỗ Địch An khẽ gật đầu, nói:
- Người đều đã đến đông đủ, bắt đầu thôi.
Nicotine cười nói:
- Trước khi dùng cơm có muốn cầu nguyện không?
Kacheek cầm dao ăn đang chuẩn bị đâm vào gà nướng lông mi nhảy lên nhìn về phía Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An lạnh nhạt nói:
- Không cần, chúng ta không tin thần.
Nói xong hắn cầm lấy dao ăn do nữ hầu mang đến, bắt đầu cắt ăn bò nướng trước mặt, vừa ăn vừa nói:
- Ngày mai Kacheek rời giường sớm một chút, theo ta ra ngoài làm việc. Nicotine, việc trong lâu đài liền giao cho ngươi quản lý, nếu là có người tìm ta, hết thảy cự tuyệt, nói ta đang bận. Nhớ kỹ, không cần nói ra hành tung của ta.
Ánh mắt Nicotine lóe lên, gật đầu nói:
- Ta đã biết.
Kacheek cắn xé đùi gà, hàm hồ nói:
- Đi đâu?
- Đến lúc đó sẽ biết rõ.
Jinny đang cắt gan ngỗng trong mâm, hỏi:
- Còn ta?
Đỗ Địch An nhìn nàng một cái, nói:
- Nhiệm vụ của ngươi rất đơn giản, sân nhỏ đằng sau có 10 bồn hoa, giúp ta quản lý thật tốt, không nên để chúng nó chết.
Jinny nhíu mày, ngưng mắt nhìn hắn một mắt, cúi đầu tiếp tục cắt gan ngỗng.
HeiBa cùng Lão Kim liếc nhau, hướng Đỗ Địch An nói: "Chúng ta làm cái gì?"
- Các ngươi vừa được rút đinh thép, hãy dưỡng thương cho tốt.
Đỗ Địch An cũng không ngẩng đầu lên nói.
Sau khi bữa tối kết thúc, mọi người về phòng của mình.
Một đêm im ắng qua đi, sáng sớm ngày thứ hai khi trời tờ mờ sáng, Đỗ Địch An rời giường, kêu nữ hầu đánh thức Kacheek vẫn còn ngủ say. Dưới sự đưa tiễn của Nicotine lên xe ngựa rời khỏi lâu đài cổ.
Nhìn qua xe ngựa dần dần đi xa, đáy mắt Nicotine lộ ra một tia lãnh ý, quay người trở lại thành bảo, cẩn thận dò xét hai nữ hầu đang quét dọn tro bụi trong đại sảnh. Sau khi xác nhận hai nàng không có lực lượng vượt xa người thường, lúc này đáy lòng mới nhẹ nhàng thở ra. Đi lên bậc thang lầu hai, cố ý bước chân thật mạnh về phòng của mình. Lúc đi tới hành lang gấp khúc vào phòng mình, đột nhiên hắn xoay người cỡi giày ra, đeo bít tất dẫm lên thảm, thân ảnh nhanh chóng đi tới một đoạn hành lang khác. Đây đúng là gian phòng ngủ của Đỗ Địch An.
Hắn đi vào trước gian phòng, từ trong túi tiền móc ra một cái khăn tay đặt trên tay khóa khẽ vặn. Phát hiện cửa phòng cũng không bị khóa, hơi chút kéo một chút, gian phòng đã được mở ra. Trong lòng hắn kinh ngạc, từ khe của nhìn vào bên trong, lập tức nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp đứng trước bàn sách trong gian phòng đang nghiêng đầu nhìn qua khe cửa, bốn mắt nhìn nhau, người kia đúng là số 1 Jinny.
Trong lòng Nicotine căng thẳng, ngược lại nhẹ nhàng thở ra, kéo cửa ra lặng lẽ tiến đến, khóa ngược của lại, cười nói:
- Xem ra chúng ta có cùng một mục đích.
Ánh mắt Jinny không chứa chút tình cảm nào, hờ hững nhìn hắn, cũng không nói lời nào.
Nicotine bị nàng nhìn có chút mất tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, nói:
- Ngươi hẳn là tới tìm văn kiện bảo lãnh đi, đã tìm được chưa?
Jinny lẳng lặng nhìn hắn, một lát sau nói:
-Ta vừa mới tiến đến.
Nicotine nhẹ nhàng thở ra cười nói:
- Vậy thì chúng ta cùng nhau tìm đi, bất quá không nên lưu lại mùi cùng vân tay. Năng lực sau lưng tiểu tử này không nhỏ, lại có đề phòng đối với chúng ta, nếu hắn về kiểm tra vân tay tất nhiên sẽ biết được chúng ta đã đi vào.
Jinny yên lặng không nói.
Nicotine đã quen nàng trầm mặc, thấy nàng im lặng liền phối hợp đi vào gian phòng đánh giá xung quanh. Hắn kéo tất cả tủ quần áo ra, một lát sau, ở dưới chót một gian tủ quần áo, gõ thấy có âm thanh lạ phát ra, lập tức biết rõ bên trong còn có tường kép. Hắn vén quần áo bên trên ra, từ khe hở nhìn lại, mở tấm bản bên trên, lộ ra một cái hộp gỗ.
Trong lòng của hắn vui vẻ:
- Đã tìm được.
Bên cạnh Jinny đã đi tới, yên lặng mà nhìn.
Nicotine nhìn thấy trên hộp gỗ có khóa sắt, lập tức thò tay vào túi móc ra một thiết châm thật nhỏ, chọc vào khóa ngọ nguậy. Một lát sau, chỉ nghe két một tiếng, ổ khóa đã được mở. Trên mặt hắn lộ ra nụ cười tự đắc, mở hộp gỗ ra, lập tức nhìn thấy có một chồng giấy trắng bên trong nhưng không phải văn bản tài liệu trong tưởng tượng của hắn, mà là một ít đồ án vẽ phác thảo trên giấy, tạo hình cổ quái.
Hắn dùng khăn tay cẩn thận từng li từng tí mở ra, phát hiện tất cả đều là bản vẽ phác hoạ, khẽ nhíu mày.
- Bên cạnh có một phong thư.
Jinny đang trầm mặc bỗng nhiên nói ra.
Nicotine nghe được nàng nói..., ánh mắt rơi vào phong thư bên cạnh. Hắn đã sớm chú ý tới cái này, nhưng xem độ dày phong thư này không thể nào là văn kiện bảo lãnh. Chẳng qua lúc này những thứ kia đã lật ra hết, còn lại cái này mở ra xem cũng không sao cả. Lúc này hắn cầm phong thư lên, phát hiện bên trên cũng không có bôi mặt tương, trong lòng kỳ quái, nhưng vẫn cẩn thận từng li từng tí mở ra, từ trong phong thư một tờ giấy rơi ra.
"Không được làm loạn đồ vật của ta, để lại như cũ đi."
Nicotine giật mình tại chỗ, trợn mắt líu lưỡi.
Jinny hơi nhíu mày, im lặng trầm tư.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất