Chương 284: Rèn Luyện
- Còn không mau đi chuẩn bị bộ đồ ăn, nói đầu bếp thêm một phần bít tết tuyết.
Nicotine trở về sảnh phòng ăn, nói với nữ hầu bên cạnh.
- Vâng.
Nữ hầu tranh thủ thời gian chạy đến phòng bếp.
Đỗ Địch An lại gọi nữ hầu đến, nói:
- Chiên thêm vài phần đi, tối nay khẩu vị tốt.
- Vâng.
Nữ hầu vội vàng đồng ý, quay người bước nhanh.
- Không ngờ đêm nay ngươi sẽ trở lại.
Nicotine kéo ghế ngồi xuống, nói:
- Sớm biết như vậy đã bảo đầu bếp chuẩn bị tốt một chút.
Đỗ Địch An cười nói:
- Thế nào, ngươi quen ở đây rồi sao?
Nhìn thấy nụ cười của Đỗ Địch An, Nicotine đột nhiên nghĩ đến tờ giấy được rút ra vào sáng nay, trong lòng âm thầm nhảy lên một cái, nhưng thần sắc bên ngoài vẫn như thường, cười nói:
- Ít nhất thõa mái hơn so với trong tù, phong cảnh con sông nhỏ bên ngoài cũng không tệ.
Đỗ Địch An mỉm cười, một lát sau, đợi nữ hầu mang bữa tối đến liền bắt đầu ăn, vừa ăn vừa tán gẫu với những người bên cạnh, sau khi bữa tối kết thúc, hắn đứng dậy và trở về phòng của mình.
Sau khi đóng cửa lại, Đỗ Địch An liếc qua tủ quần áo của mình, đi đến bên cạnh bàn sách móc diêm thắm đèn, lấy ra một con dao điêu khắc nhỏ đen kịt bên trong ngăn kéo cùng một mảnh gỗ. Tay trái vô thức nắm lấy con dao, lắc lư nhẹ nhàng trên mảnh gỗ, dấu vết lúc sâu lúc cạn, lực nắm giữ vẫn cực kỳ thông thạo.
Đỗ Địch An lẳng lặng ngừng lại, luyện tập khống chế tay trái đồng thời suy nghĩ về những việc khác.
…
…
Một đêm nhanh chóng qua đi.
Ngày tiếp theo.
Lúc Đỗ Địch An tỉnh dậy mới phát hiện Nicotine còn dậy sớm hơn mình, hơn nữa còn đánh thức nữ hầu. Nhìn thấy Đỗ Địch An xuống lầu, Nicotine ngẩn đầu nhìn lên, cười nói:
- Thiếu gia, chào buổi sáng, đã chuẩn bị xong nước ấm cho ngài.
Nghiễm nhiên là bộ dáng của quản gia, thái độ cũng rất cung kính không thể bắt bẻ được gì.
Đỗ Địch An cười cười, dùng nước ấm cùng khăn mặt mà nữ hầu đưa đến để rửa mặt, sau đó đi vào phòng ăn và nói:
- Hôm nay tinh thần không tệ.
Nicotine cung kính nói:
- Thiếu gia quá khen.
Đỗ Địch An nhìn thoáng qua bờ vai của hắn, nói:
- Vết thương thế nào rồi?
Nicotine cười cười:
- Già rồi, tốc độ lành sẹo cũng kém người trẻ tuổi các ngươi.
- Có khi miệng vết thương lành quá nhanh, ngược lại lành rồi sẽ nhanh quên đi đau đớn.
Đỗ Địch An cười nói:
- Nếu trên lý lịch ghi không sai thì ngươi dựa vào tài phú mà mua được Thần Chi Tứ Phúc đã khiến thể chất của ngươi tăng lên Trung cấp Thú Liệp giả.
Nicotine chớp mắt nói:
- Thiếu gia qua khen, ta chỉ là Sơ cấp Thú Liệp giả thôi, còn cách Trung cấp một đoạn.
Đỗ Địch An cười cười:
- Sơ cấp Thú Liệp giả có thể không cách nào giãy giụa trong tay hai đội thẩm phán kỵ sĩ, còn giết bốn gã thẩm phán kỵ sĩ chính thức.
Nicotine cười khổ:
- Truyền nhầm, đều là lời đồn đại, chỉ là muốn đề cao tội của ta thôi, ta cũng không có năng lực để giết chết thẩm phán kỵ sĩ.
- Có lẽ vậy.
Đỗ Địch An cười nhạt một tiếng.
Lúc này, bên ngoài có tiếng vó ngựa truyền đến, Nicotinr nói:
- Hẳn là người phát thư đưa báo đến, ta đi xem xem.
Nói xong, quay người rời khỏi đại sảnh, một lát sau cầm theo hai phần báo chí trở lại, đưa về phía Đỗ Địch An nói:
- Thiếu gia, báo chí của ngài.
Đỗ Địch An khẽ gật đầu, tiếp nhận nhìn.
Lúc hắn lật báo chí, Nicotine chậm rãi lui ra, rất nhanh liền có nữ hầu đưa tới sữa bò cùng trứng tươi và thịt.
Đỗ Địch An vừa ăn vừa nhìn, tài chính và kinh tế chiếm phần lớn trên trang báo, vẫn là Quân dụng Thập tự nỏ của mình, gần đây chiến sự biên cảnh căng thẳng nên tin tức về biên cảnh cũng khá nhiều, nhất là động thái của các loại quân dụng vật phẩm cùng với điều động nhân viên, tất cả đều được các nhà tin tức xã chú ý.
- Tập đoàn Melon chẳng lẽ muốn đợi trận gió đầu nơi này đi qua, sau đó lại ra tay?
Đỗ Địch An lật xem lại phần báo chí của tập đoàn Melon, những điều được đề cập về tập đoàn Melon vẫn xoay quanh ngành khai thác và sản nghiệp chữa bệnh của tập đoàn. Đây là hai vũ khí mạnh nhất trong tay tập đoàn Melon, hôm nay vẫn y nguyên chiếm cứ số định mức ở thị trường, sản nghiệp chữa bệnh có thể nói là vô địch thủ.
Ở toàn bộ sinh hoạt trong ba khu vực, sản nghiệp chữa bệnh của tập đoàn Melon đã chiếm 70% ngoài thị trường, trong số mười bệnh viện cao cấp nhấ có sáu bệnh viện là của tập đoàn Melon, còn bốn cái còn lại là của Tập đoàn Melon cùng tập đoàn Stirling hùn vốn kinh doanh, nhưng việc hoàn toàn bị chiếm đoạt chỉ là sơm hay muộn.
- Ngành chữa bệnh là vũ khí lớn nhất của tập đoàn Melon, cũng có thể là nguyên nhân chủ yếu của việc quật khởi nhanh chóng.
Đỗ Địch An khẽ chớp mắt:
- Nếu có thể tạo ra trọng kích lên sản nghiệp chữa bệnh, nhất định có thể trọng thương tập đoàn Melon.
Hắn suy tư, yên tĩnh lật xem báo chí.
Thời gian trôi qua, Kacheek, Heiba cùng Lão Kim đã rời giường, xuống lầu ăn điểm tâm.
- Thiếu gia, đợi lát nữa lên sân huấn luyện, ta có thể không kêu ngươi là thiếu gia được chứ.
Kacheek lớn miệng nhai nuốt miếng thịt.
Đỗ Địch An buông báo chí lạnh nhạt nói:
- Buổi sáng mà ăn nhiều mỡ như vậy.
- Ta thích.
Kacheek nói.
Sau khi kết thúc bữa sáng, Đỗ Địch An cùng Kacheek đi đến sân huấn luyện đằng sau tòa thành, đây là vị trí cho Kỵ sĩ trong lâu đài cùng đám thủ vệ huấn luyện, khoảng bảy tam mét vuông, có tùng công cụ huấn luyện khác nhau.
- Thể năng của ngươi đã miễn cưỡng so sánh với Cao cấp Thú Liệp giả, chỉ là Ma Ngân không lần nữa lột xác, những chương trình nhập môn đơn giản kia đã giảm bớt đi, chúng ta trực tiếp đến điểm ngạch.
Kacheek nhếch miệng cười nói:
- Nghe nói ngươi là thợ săn chức nghiệp, khảo nghiệm thợ săn chính là nhãn lực, lực cánh tay cùng sức chịu đựng, sáng hôm nay rèn luyện lực xuống tay của ngươi trước đi, cẩn thận cánh tay của ngươi.
Đỗ Địch An cười nhạt một tiếng, tay trái của hắn đã khôi phục, vị trí khe hở đã lành lại.
Thấy Đỗ Địch An không trả lời, Kacheek cười hắc hắc nói:
- Biết ếch xanh không, bài học đầu tiên chính là tư thế trồng cây chuối của ếch xanh, dùng khuỷu tay của hay tay uốn lượn với tốc độ chín mươi, chân khép lại một đường, thuận tiện rèn luyện lực thăng bằng của ngươi.
Trên mặt Đỗ Địch An lộ ra nụ cười:
- Ngươi nên biết, ta có cách đi đến trường Thú Liệp giả để biết được chương trình huấn luyện của bọn hắn, nếu ngươi dạy khác với trường Thú Liệp giả thì ngươi nên biết hậu quả.
Nụ cười trên miệng Kacheek hơi cứng lại, cười lạnh nói:
- Vậy ngươi đi nghe cho kỹ đi.
Trong lòng hắn âm thầm khó chịu, nhưng may mắn hắn đã thận trọng, lựa chọn hạng mục ếch trong trường Thú Liệp giả.
Đỗ Địch An nhìn hắn một cái, làm theo lời hắn nói.
Kacheek cười lạnh:
- Thể chất không tăng lên như người bình thường, thời gian huấn luyện con ếch là 1 giờ 20 phút, nhưng ngươi là lần đầu rèn luyện, cũng phải ba bốn giờ đi?
Đỗ Địch An vừa uốn lượn khuỷu tay vừa phân phó:
- Ngươi có thể đi xây dựng thêm sân huấn luyện trước.
Kacheek nhún nhún vai:
- Đừng có lười biếng, ta sẽ quan sát ngươi.
Nói xong liền quay người rời khỏi.
Lúc Đỗ Địch An tiến hành huấn luyện, bên ngoài lâu đài cổ cũng nghênh đón một chiếc xe ngựa, bên trên chính là cờ của tập đoàn Stirling, một vị trung niên nhân ăn mặc nho nhã xuống xe, nữ hầu đứng bên phải cửa ra vào thấy vậy lập tức thông báo cho Nicotine.
Nicotine đang quan sát sân huấn luyện đằng sau qua cửa sổ trên lầu, đột nhiên nghe được báo cáo của nữ hầu liền giật mình, lập tức xuống lầu nghênh đón.
- Chào.
Nicotine mỉm cười, tư thế cùng biểu lộ lễ phéo nói:
- Ta là quản gia của Đỗ tiên sinh, ngài là?
Trung niên nho nhã cười nói:
- Ta đại diện cho tập đoàn Stirling tới bái phỏng Đỗ thần sứ, không biết hắn có ở bên trong không?
- Thần sứ?
Nicotine liền giật mình, bất động thanh sắc nói:
- Hắn hiện đang bận, nếu không có chuyện gì trọng yếu, ta có thể chuyển cáo thay.
Trung niên nho nhã nỉm cười nói:
- Xem như chuyện trọng yếu đi, vẫn là đàm phán trước mặt hắn thì hơn, ta có thể đợi.
Nicotine thấy hắn nói thế, chỉ có thể trả lời:
- Được rồi, mời ngài.
Đón người trung niên vao phòng khách, phân phó nữ hầu ngâm trà hầu hạ.
- Không ngờ Đỗ thần sứ tiết kiệm như thế.
Trung niên nho nhã sau khi đi vào đại sảnh mới nhìn chung quanh, nói:
- Nếu không đủ tiền, mời Đỗ thần sứ nói với tập đoàn bọn ta.
Ánh mắt Nicotine nghiêm nghị, trên mặt đầy nụ cười nói:
- Thiếu gia từ trước đến nay đều tiết kiệm, làm sao dám vì một chít tiền mà làm phiền tập đoàn Stirling các ngươi.
Trung niên nho nhã khoát tay nói:
- Cái gì mà làm phiền với không làm phiền, chỉ cần Đỗ thần sứ nguyện ý bán Thần Thuật mới cho tập đoàn chúng ta, dù cho hắn một tòa thành thì cũng là chuyện nhỏ.
Trong lòng Nicotine chấn động, trước khi hắn đến tầng phú thương cũng pha trộn một ít quý tộc xuống dốc, biết được thân phận thần sứ, nhưng không ngờ Đỗ Địch An lại không giống những thần sứ bình thường, ngay cả tập đoàn Gerlin vẫn chủ động phái người đến nịnh nọt.
Hắn chính mình xem qua trên dưới của lâu đài cổ cũng không thấy Thần Thuật vật phẩm gì, nói:
- Thần Thuật mới của thiếu gia chúng ta còn chưa làm được, đợi hắn hoàn thành rồi nói cũng chưa muộn.
Trung niên nho nhã nhìn hắn kỳ quái, không ngờ việc quản lý của Đỗ Địch An đối với hạ nhân lại rộng rãi như vậy, dám tự tiện vượt việc của chủ nhân. Nhưng nghĩ đến Đỗ Địch An là thần sứ, một lòng tạo Thần Thuật nên liền bình thường trở lại, chỉ là thái độ đối với Nicotine lãnh đạm thêm vài phần, hắn thầm nghĩ nếu là quản gia của mình thì đã sớm lên tiếng quát tháo rồi.
Nhưng cân nhắc đến việc giúp đỡ của Đỗ Địch An sau này, như vụ thiệt hại của vu khống khiến hắn không thể bù đắp nổi, vì vậy mới thu hồi sắc không vui, mỉm cười nói:
- Cho dù không làm xong, tập đoàn Stirling chúng ta cũng nguyện ý mua sắm, giá cả tuyệt đối khiến thần sứ thõa mãn.
Nicotine đã làm quản gia trong nhiều năm nên tâm trí hắn rất nhạy bén, nhìn thấy nụ cười hơi nhạt trên mặt đối phương liền biết được đã khiến đối phương phản cảm, nhưng lúc này cũng không hề hỏi đến, chỉ là trong lòng vô cùng kinh ngạc, chưa làm xong Thần Thuật mà cũng nguyện ý dự định mua sắm sao? Hẳn là nhận định rằng Thần Thuật tạo ra sẽ không kém? Phần tin tưởng này từ đâu ra vậy? Chẳng lẽ Đỗ Địch An đã tạo xong Thần Thuật trước đó nhưng để trong thần điện, tập đoàn Stirling ại trộm có được tin tức?
Những ý niệm này hiện lên trong lòng, Nicotine lặng yên suy tư, không nói gì thêm.