Hắc Ám Vương Giả

Chương 352: Dấu Vết Trên Vách Tường

Chương 352: Dấu Vết Trên Vách Tường
Đỗ Địch An liền giật mình, đột nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt hơi lóe lên chờ thú xa nhích tới gần liền từ trên đầu Voi ma mút nhẹ nhõm nhảy xuống, nhìn qua hai gã Quang Minh kỵ sĩ trông coi, nói:
- Các ngươi đây là?
Một người có vẻ là đội trưởng, chính là trung niên Quang Minh kỵ sĩ không trả lời Đỗ Địch An, mà đánh giá hắn, lại nhìn thú xa phía sau hắn, cau mày nói:
- Các ngươi là Thú Liệp giả của tập đoàn Tân Thế?
- Đúng vậy.
- Con đường ra ngoài gần đây nhiều lần phát sinh tình huống dị thường, bên ngoài xuất hiện dấu vết của ma vật khổng lồ, các ngươi muốn đi ra ngoài săn bắn sao? Xin khuyên một câu, các ngươi nên trở về cho thỏa đáng, miễn cho trở thành thức ăn của ma vật ở ngoài.
Trung niên Quang Minh kỵ sĩ lạnh lùng nói.
Đỗ Địch An mỉm cười đáp:
- Đa tạ nhắc nhở của ngươi, bất quá chúng ta là tuân theo mệnh lệnh của tập đoàn, bản thân cũng không thể làm chủ.
- Hừ!
Trung niên Quang Minh kỵ sĩ hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi nếu là cố ý muốn đi ra ngoài, mạng nhỏ mất đi cũng đừng trách ta không có đã cảnh cáo ngươi!
Đỗ Địch An thấy hắn trả lời cay độc, cũng đã quen thuộc nên mỉm cười nói:
- Vậy thì làm phiền các vị giúp ta mở cửa.
- Không biết sống chết!
Một thanh niên kỵ sĩ ở đằng sau không vui thầm nói, thanh âm mặc dù đè thấp vài phần nhưng mọi người tại đây đều có thể nghe được. Tên Quang Minh kỵ sĩ khác nhìn qua Đỗ Địch An cùng Nicotine, trong mắt cũng lộ ra vài phần khinh thường cùng mỉa mai, trong đó có một thanh niên gầy gò đứng ở hàng sau tràn đầy hồ nghi mà nhìn chằm chằm vào Đỗ Địch An, dò xét một lát đột nhiên kinh hô một tiếng:
- Ngươi, ngươi sẽ không phải là Đỗ Địch An thần sứ đại nhân chứ?
Đỗ Địch An bị nhận ra cũng gật đầu nói:
- Đúng vậy, là ta.
Nghe vậy, trung niên kỵ sĩ cùng với thanh niên kỵ sĩ nhỏ giọng nói thầm lúc trước cùng với mọi người tất cả đều kinh ngạc mà nhìn Đỗ Địch An, không nghĩ tới vị thiên tài nổi danh bốn phương gần đây kia vậy mà đứng ngay trước mặt mình, bọn hắn đã nghe quen tai cái tên Đỗ Địch An, nhưng với chức vụ là canh giữ ở biên giới bức tường nên ít có thời gian xem báo chí, bởi vậy cũng không nhận ra Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An không muốn tại đây trì hoãn quá lâu, xuất ra thần sứ huân chương cùng Thú Liệp giả huân chương cho trung niên kỵ sĩ nhìn một lần rồi thu hồi, nói:
- Ta lần này tới là để hộ tống Thú Liệp giả của tập đoàn chúng ta thành lập cứ điểm ở ngoài vách tường, còn làm phiền các vị cho qua.
Trung niên kỵ sĩ sau khi xem qua huân chương của Đỗ Địch An thì thái độ chuyển biến, khách khí nói:
- Đã sớm nghe nói Đỗ thần sứ cùng tập đoàn Tân Thế quan hệ không tệ, không nghĩ tới còn phụ trách giúp Thú Liệp giả của bọn hắn mở cứ điểm, thật sự là đa tài đa nghệ a!
Đỗ Địch An nghe xong lời này đã biết rõ hắn ta cũng không hiểu nhiều, đây tự nhiên là nguyên nhân Thần Điện cố ý che dấu thân phận Thú Liệp giả của hắn, đồng thời hắn ít xuất hiện với tư cách Thú Liệp giả trong giới quý tộc và cũng không có gây ra động tĩnh lớn gì, bởi vậy không có bị quá nhiều người chú ý, ánh mắt của hắn nhìn lướt qua trung niên kỵ sĩ, nói:
- Khách khí rồi, ngươi hẳn là người của gia tộc Djar rồi, thay ta gửi lời thăm hỏi đến chủ nhà các ngươi.
Trung niên kỵ sĩ đôi mắt sáng ngời, sắc mặt vui mừng nói:
- Không nghĩ tới ngài nghe nói qua gia tộc bọn ta, thật là làm cho người ta cảm thấy vinh hạnh rồi.
- Ngươi khách khí rồi.
Đỗ Địch An không định nhiều lời, quay đầu lại nhìn qua thú xa rồi nói với Nicotine:
- Chuẩn bị dỡ hàng đi.
Nicotine đứng ở một bên chứng kiến Đỗ Địch An cùng trung niên kỵ sĩ nói chuyện với nhau mà âm thầm kinh hãi. Trước kia hắn chưa từng gặp qua những Quang Minh kỵ sĩ kiêu ngạo này khách khí cùng khiêm tốn như thế với người khác. Hắn hô một tiếng nhận lệnh rồi quay người rời khỏi.
Trung niên kỵ sĩ thấy vậy, quay người phân phó các Quang Minh kỵ sĩ đằng sau mở cổng rồi nói với Đỗ Địch An:
- Đỗ thần sứ, bên ngoài cái thông đạo này gần đây không an toàn, thân thể ngài tôn quý, việc nặng như vậy hãy để cho vị Thú Liệp giả kia đi thôi, lỡ như ngài có gì sơ xuất, chúng ta không đảm đương nổi trách nhiệm này...
Đỗ Địch An vỗ vỗ bờ vai của hắn nói:
- Không cần lo lắng, ta đi một chút rồi trở về.
Trung niên kỵ sĩ cười khổ muốn tiếp tục khuyên bảo lại bị Đỗ Địch An đưa tay ngăn lại, không khỏi ngậm miệng, hắn thở dài phất tay phân phó những Quang Minh kỵ sĩ hiệp trợ Nicotine cùng nhau dỡ hàng.
Đồ vật có vải thô quấn quanh được khiêng từ xe xuống, sức nặng làm cho những Quang Minh kỵ sĩ này líu lưỡi không thôi, lòng tràn đầy hiếu kỳ, chỉ là ngại Đỗ Địch An đứng ở bên cạnh, khắc chế hiếu kỳ không dám xem trộm. Rất nhanh, đồ vật trên xe thú tất cả đều được dỡ xuống. Đỗ Địch An bảo Nicotine đem đến trong thông đạo.
Chờ sau khi tất cả đồ vật đều được chất ở trong thông đạo, hắn quay lại tạm biệt trung niên kỵ sĩ một tiếng rồi đi vào trong thông đạo, kéo lên cánh cửa vừa nặng vừa lớn.
Trong thông đạo, ánh sáng đèn dầu nhàn nhạt chiếu rọi, trên hai bên tường đá có khắc tranh về cuộc chiến của vô số ma vật và người, ở trong ánh đèn âm u có vẻ dữ tợn.
Ở trung tâm có hai nữ thần khuynh quốc khuynh thành khuôn mặt tươi cười với người dưới vách đá. Nicotine lần đầu đến con đường bức tường, lòng tràn đầy hiếu kỳ đánh giá chung quanh. Đỗ Địch An thúc giục hắn một tiếng, hai người tiếp tục vận chuyển sa mâu đến con đường bên chỗ ra vào, Đỗ Địch An gỡ xuống khóa móc, theo nơi khe hở khẽ hít hà, trong không khí có một mùi nhàn nhạt, trong đó xen lẫn mùi tanh của Cát Liệt Giả, ánh mắt của hắn ngưng lại, vị đại Cát Liệt Giả kia quả nhiên đã tới nơi này.
Theo nồng độ thì nó hẳn là không có mặt ở đây lúc này. Đỗ Địch An chậm rãi đẩy ra cánh cửa lớn, một đường chân trời đập vào mắt, nhìn quanh một vòng, liền thấy trên mặt đất có mấy vết sâu lớn, hắn nhận ra đây chính là dấu chân của Cát Liệt Giả.
Đỗ Địch An hơi căng cứng bắp thịt, tầm mắt đánh giá xung quanh, khi rời khỏi cánh cửa này, hắn liền ra khỏi phạm vi an toàn. Một khi bị Cát Liệt Giả nhận thấy sẽ không có khả năng sống sót! Cụ Nhiễm Giả Ma Ngân có khứu giác rất nhạy bén. Đỗ Địch An yên tĩnh ngửi chừng mười phút, thấy không có động tĩnh mới đẩy cánh cửa lớn ra, hướng Nicotine vẫy vẫy tay rồi đem sa mâu ra bên ngoài, trong quá trình vận chuyển, từng thời khắc ánh mắt đều cảnh giác nhìn xung quanh, một khi Cát Liệt Giả xuất hiện lập tức chui vào trong thông đạo trốn chạy để thoát chết.
Con đường tại nơi này rất nhỏ, với thể tích của Cát Liệt giả rất khó có thể chui vào.
Nicitine một bên vận chuyển sa mâu, một bên nhìn quanh. Qua hơn sáu mươi năm sinh mệnh hắn đã sớm nghe qua về thế giới ở ngoài bức tường vô số lần nhưng chưa bao giờ được tận mắt nhìn qua.
Tuy hắn khác với những thiếu niên thiếu nữ trẻ tuổi, không ôm ấp khát vọng tìm tòi nghiên cứu thế giới ngoài bức tường nhưng đáy lòng nói không hiếu kỳ là không thể nào. Giờ phút này có cơ hội tận mắt nhìn thấy, từ xa lờ mờ có thể nhìn thấy một mảnh phế tích hoang vu đầy cỏ dại, hình như từng có người ở đây.
Trong lòng của hắn rung động, quay đầu khắp nơi nhìn quanh. Bỗng nhiên đồng tử hắn co rụt lại, thiếu chút nữa la lên. Sau khi nhịn xuống không kêu lên thành tiếng, hắn vội vàng kéo Đỗ Địch An, chỉ chỉ lối vào sau lưng hai người. Đỗ Địch An quay đầu nhìn lại, lập tức biến sắc. Chỉ thấy trên con đường đằng sau bức tường cao ngất có hơn mười vết cắt sâu vài tấc không có quy luật, mỗi một đạo dài hơn mười thước, thậm chí hơn.
Không khó tưởng tượng là vật lớn như thế nào tạo thành. Đỗ Địch An khẽ hít vào một hơi lanh ngạc nhiên.
Kinh hoảng về lực phá hoại của Cát Liệt Giả cũng ngạc nhiên vì độ cứng của bức tường, ngay cả vật lớn như vậy cũng khó khăn mới phá hư được, thảo nào có thể che chở được nhân loại suốt 300 năm.
Mà từ sau khi hắn tỉnh dậy đến nay đã là hơn ba trăm năm, bức tường lớn lại như cũ hoàn hảo không tổn hao gì, chưa từng nghe thấytin tức bức tường bị phá hư. Nicotine khó có thể che dấu ngạc nhiên, toàn bộ biểu lộ trên mặt.
Trước kia hắn đã từng nghe nói qua vô số sự tình về ma vật hung tàn nhưng chưa bao giờ nghĩ tới thật sự có đồ vật đáng sợ như thế tồn tại.
Hắn không tưởng tượng được đồ vật tạo thành vết cắt ghê gớm như vậy đến cuối cùng là hình thù gì? Đỗ Địch An khẽ phóng sa mâu tới trên đất đi tới trước bức tường, ngẩng đầu nhìn qua vết cắt thấp nhất, theo đó có thể nhìn thấy đá tảng thô ráp. Bức tường này tựa hồ chỉ là được tạo ra bằng đá, cũng không có gì đặc thù.
Nhưng chỉ như thế làm sao có thể có cường độ phòng ngự cao như thế? Làm sao có thể chịu đựng công kích hơn ba trăm năm của ma vật? Đỗ Địch An móc chủy thủ ra, thả người nhảy lên cao hơn ba mét, chủy thủ đâm vào lỗ khảm bên cạnh dấu vết, ma sát ra một hồi ánh lửa, chờ sau khi hắn xuống dưới nhìn, lại phát hiện vết sâu thô ráp ấy ngay cả một hạt cát cũng không tổn hại.
Dịch:

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất