Hắc Ám Vương Giả

Chương 81: Xung Đột

Chương 81: Xung Đột
Đỗ Địch An đi vào khu tài vụ trong đại sảnh của tổng bộ nhận lấy kim tệ do mình nộp hàn tinh lên.
Bảy viên kim tệ này là số tiền tích cóp từ mười năm trở lên trong một gia đình bình thường! Phải biết, cho dù với tiền lương mỗi tháng như của hai người vợ chồng Julla cũng chỉ có năm, sáu mai ngân tệ thôi, mà đây còn là mức lương thuộc dạng cao rồi.
Mặc dù ở thời đại trước, một khối kim tệ tương đương với một vạn tiền nhưng thời đại này đang ở thời điểm vừa mới được khai hóa nên sự chênh lệch giữa các loại tiền vẫn chưa cách biệt nhiều, tựa như tiền lương công nhân ở thời đại trước, mỗi tháng được một hai trăm đã là tốt rồi, nếu lên đến một vạn thì được xưng là tiểu địa chủ, tiểu phú hào.
Hơn nữa cái này chỉ là một phần nhỏ trong lần đi thu thập này của Đỗ Địch An mà thôi!
Đỗ Địch An cầm kim tệ trĩu nặng bóng loáng trên tay, trong lòng không khỏi cảm khái nhưng không có tý hưng phấn nào, dù sao số tiền này là dùng tính mạng để đổi lấy. Hơn nữa nếu không phải hắn đã đạt được thân phận Thú Liệt giả thì cũng chỉ có thể nhận được bảy viên ngân tệ mà thôi!
Đấy cũng bằng với tiền lương công nhân của hai tháng!
Cho nên, Thập Hoang giả muốn phất nhanh thì phải dựa vào vận khí nhặt được những vật phẩm quý hiếm thì mới được.
- Không biết những vật khác ta mang về có giá trị bao nhiêu.
Đỗ Địch An âm thầm suy nghĩ, mặc dù bây giờ hắn cầm bảy khối kim tệ, ở khu dân cư cũng được xưng là giàu có nhưng luyện kim thuật là một chức nghiệp đốt tiền, bằng chút tiền này căn bản không thể thỏa mãn khẩu vị của hắn.
Đưa kim tệ vào trong túi, Đỗ Địch An liền đi vào đại sảnh ngồi đội.
Cũng không lâu lắm, bên ngoài đại sảnh của tổng bộ bỗng nhiên rối loạn cả lên. Đỗ Địch An ngẩng đầu liền thấy một nữ nhân mặc chiến giáp màu hồng, dáng người cao gầy đẩy cửa đại sảnh ra, nhanh chân bước vào, sắc mặt vô cùng băng lãnh, trên mặt tràn ngập hàn ý.
Đỗ Địch An nghiêng mắt nhìn huôn chương đầu ưng màu bạc trên đầu vai nàng, ánh mắt co lại, đây là huân chương của Thú Liệt giả, ba năm trước đây hắn đã thấy qua trên người của hai tên dẫn mình đi vào lâu đài Fino, chỉ là của hai vị kia là đồng còn của nữ nhân này lại là bạc.
Nhân viên công tá trong đại sảnh cùng mấy Thập Hoang giảcũng chú ý đến huân chương trên vai nàng, dù sao chiến giáp của nàng quá mức phô trương cùng kì lạ, màu sắc tinh hồng như huyết dịch đang chảy xuôi vậy, nhuyễn giáp cũng khác kiểu dáng với của đám người Thập Hoang giả, rất dễ gây chú ý.
- Là đại nhân Thú Liệt giả.
Người trong đại sảnh lập tức trở nên yên tĩnh, mọi người cẩn thận từng li từng tí nhìn nữ nhân này.
- Gọi người phụ trách nơi này của các ngươi ra.
Nữ nhân mặc chiến giáp hồng đứng ở giữa đại sảnh, thanh âm rét lạnh nói.
Hai nữ nhân viên phụ trách tiếp đãi thần sắc khẩn trương, một người trong đó vội vàng đồng ý, nhanh chóng chạy đến phòng bên cạnh. Rất nhanh, Pete cùng một lão quản sự gầy gò cùng nhau đi ra, hai người nhìn thấy huân chương trên nữ nhân kia thì biến sắc vội vàng tiến lên cung kính nói:
- Gặp qua Thú Liệt giả đại nhân, không biết ngài đại giá quang lâm...
- Chớ nhiều lời!
Nữ nhân này nhấc tay lên, cắt lời của bọn hắn, lạnh lùng thốt:
- Gọi tất cả những người lần này đi vào khu thứ tám đến cho ta, ngay lập tức!
Pete cùng lão già gầy gò sững sờ, liếc nhìn nhau, đều nhìn ra ýtứ trong mắt người kia, Pete cung kính nói:
- Thú Liệt giả đại nhân, bọn hắn đều đã trở về trụ sở của mình rồi, nếu muốn triệu tập thì phải cần một đoạn thời gian, xin ngài chờ một lát.
Ánh mắt nữ nhân lạnh lùng nhìn sang hắn, nói:
- Đừng có lề mề, nếu trước khi mặt trời lặn mà ta không thấy người, thì ngươi...!
Trên trán Pete đổ ra mồ hôi lạnh, nói:
- Ta, ta tuyệt đối không dám chậm trễ.
Nữ nhân kia khẽ ngẩng đầu, nhìn lướt qua xung quanh, đi đến chỗ sô pha cạnh Đỗ Địch An ngồi xuống, ánh mắt lập tức nhìn thấy Đỗ Địch An đang ngồi uống trà nhướng mày một cái.
Pete đi theo nàng cũng chú ý tới Đỗ Địch An, trong lòng không khỏi kêu hỏng bét, vội vàng tiến lên, lên giọng quát mắng:
- Tiểu tử, không thấy Thú Liệt giả đại nhân sao? Thất thần làm gì, còn không mau hành lễ xong rồi xéo đi!
Đỗ Địch An trông thấy vẻ lo lắng trong mắt hắn, lập tức minh bạch, đây là hắn muốn đẩy mình ra để kéo dài thời gian, hơn nữa nghe nữ nhân này nói, hiển nhiên là có quan hệ với tên Thú Liệt giả chết ở khu thứ tám kia. Hắn khẽ nhíu mày, không nghĩ đến phiền phức đến tới cửa nhanh như vậy, bất quá hắn cũng không lo lắng cái gì, chỉ khẽ gật đầu với nàng, xem như đã gặp qua, liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.
- Chờ một chút.
Nữ nhân này bỗng nhiên mở miệng, ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn sang hắn, nói:
- Ngươi là Thập Hoang giả mới?
Đỗ Địch An dừng lại, quay đầu nhìn sang nàng:
- Không sai.
- Nói như vậy...
Nữ nhân tinh hồng híp mắt nói:
- Ngươi đi vào khu thứ tám?
Đỗ Địch An nhìn thấy hàn ý trên mắt nàng càng ngày càng đậm, tựa hồ chỉ cần mình gật đầu một cái nàng lập tức sẽ xuất thủ, loại sát ý lạnh thấu xương này làm hắn khẽ nhíu mày, trong lòng dâng lên mấy phần phản cảm, nói:
- Không sai.
Sát ý trong mắt nữ nhân này đột nhiên đại thịnh, nguyên bản con ngươi nàng có mấy phần xám xịt, bây giờ lại đỏ thêm vài phần, lạnh giọng nói:
- Tiểu quỷ, vì cái gì ngươi không chết? Vì cái gì kẻ hèn mọn, rác rưởi như ngươi lại có thể sống sót? Vì cái gì? Vì cái gì kẻ chết không phải là ngươi?
Đang nói chuyện, cánh tay của nàng đột nhiên trở nên ửng đỏ giống như bị sung huyết vậy.
Pete bên cạnh thấy một màn này, vội vàng nói:
- Thú Liệt giả đại nhân, Địch An là đối tượng hạt giống được chúng ta đặc biệt vun trồng, tương lai có khả năng trở thành Thú Liệt giả, mong ngài chớ trách móc, nếu hắn có điều gì đắc tội ngài, ta khẳng định sẽ để hắn nhận lỗi...
- Cút!
Nữ nhân tinh hồng quay đầu quát một tiếng.
Pete bị nàng thét làm sửng sốt.
Nữ nhân tinh hồng chậm rãi đứng lên, từ trên cao nhìn xuống, gắt gao nhìn thẳng mặt Đỗ Địch An, tràn ngập oán hận, phẫn nộ cùng bi thương.
Vốn Đỗ Địch An cho rằng nàng điều tra được chứng cớ gì liên quan đến mình nên cố ý chạy đến đây để chất vấn, không nghĩ tới chỉ là đang tức giận lây sang mình, hơn nữa nhìn đến đôi mắt quỷ dị, bi thương cùng phẫn nộ của nàng, trong lòng hơi động, hỏi:
- Nghe nói khu thứ tám có một Thú Liệt giả chết, hắn là gì của ngươi?
- Ngậm miệng!
Nữ nhân tinh hồng tức giận đưa tay lên quật tới.
Sắc mặt Đỗ Địch An biến hóa vội vàng di chuyển thân mình ngửa ra sau, khó khăn tránh thoát một chưởng này, đồng thời cấp tốc lui lại mấy bước, kéo dài khoảng cách, khi nhìn lại đối phương thì trong lòng đã có mấy phần phẫn nộ cùng sát ý, nếu một tát này mà quất vào những Thập Hoang giả như bọn Migcan thì ít nhất là phải trọng thương, hắn phi thường rõ ràng lực lượng của một Thú Liệt giả, đồng thời cũng tin tưởng lực lượng của nữ nhân này nhất định mạnh hơn hắn.
Pete thấy đối phương động thủ cũng bị sợ nhảy dựng lên, khi nhìn thấy Đỗ Địch An tránh thoát được khiến vẻ mặt hắn trở nên quái dị, nói không ra lời.
Nữ nhân kia cũng ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Đỗ Địch An, ánh mắt bi phẫn đột nhiên băng lãnh xuống nói:
- Ngươi mới là Thập Hoang giả đi, dù cho ngươi có được hai mươi phần chúc phúc, thậm chí ba mươi phần cũng chưa hẳn đã có được tốc độ như vậy, đến tột cùng ngươi là ai?
Ánh mắt Đỗ Địch An cũng trở nên lạnh léo, mặc dù biết nữnhân này tâm tình đang bi phẫn nhưng từ tình huống xuất thủ không lưu tình vừa rồi có thể thấy, hiển nhiên không có để ý nặng nhẹ, có lẽ trong mắt đối phương, coi như không cẩn thận giết chết một tên Thập Hoang giả cũng chỉ bị vài câu phê bình, thậm chí tập đoàn còn chủ động giúp nàng tiêu trừ chứng cứ phạm tội cùng khẩu cung.
Chính bởi vì trừng phạt cho hành vi giết người quá nhẹ cho nên không ai thèm để ý sinh mệnh.
- Một tát hôm nay, ta sẽ nhớ.
Đỗ Địch An nhìn chằm chằm nàng, nói:
- Người khác đối tốt với ta một phần, ta sẽ trả lại gấp mười, còn nếu đưa ta một phần đau xót ta chắc chắn sẽ trả thù gấp trăm!
- Ừm?
Nữ nhân tinh hồng sắc mặt lạnh lẽo:
- Chỉ bằng ngươi cũng dám uy hiếp ta?
Khi đang nói chuyện thì thân ảnh nàng bỗng lao ra.
Edit: Thiên Thiếu

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất