Chương 94: Thí Nghiệm Hợp Kim
Barry thấy hắn không để ý đến mình "Tiền tiêu uổng phí", nhẹ nhàng thở ra, nói:
- Mấy ngày nay chúng ta tìm khắp nơi, cũng không tìm được nơi phù hợp, hôm nay Kuren lại đi ra ngoài tìm, còn chưa trở về.
Đỗ Địch An gật đầu, thấy mấy người bọn họ đều ở đây, trong lòng cũng hơi cao hứng, lần đầu cho bọn hắn mỗi người một kim tệ, kỳ thật ở sâu trong nội tâm ôm vài phần tâm thái khảo nghiệm, dù sao giá trị một kim tệ cực cao, thậm chí có thể khiến cho dân nghèo bình thường không tiếc giết người cướp của! Thế nhưng mà Barry bọn hắn lại không mang theo một kim tệ này rời khỏi, bởi vậy có thể thấy được, bọn họ nghiêm túc quyết tâm làm trợ lý của mình.
Hơn nữa có thể thấy tiền mà không bị lòng tham mắt mới làm được đại sự, khiến cho Đỗ Địch An vô cùng hài lòng.
- Kuren hôm nay đi hơi lâu, sẽ không gặp phải phiền toái gì chứ?
Barry nhìn đồng hồ lo lắng la lên.
Barry nhìn thoáng qua nét mặt của hắn, sắc mặt biến hóa quả quyết nói:
- Sẽ không đâu, hắn rất thông minh.
Jose gật đầu nói:
- Có lẽ đã tìm thấy vị trí rồi.
Đỗ Địch An nhìn môi trường xung quanh, nói:
- Các ngươi có thể tìm một nơi tốt hơn để ở, không cần quá tiết kiệm tiền, hết thì ta kiếm lại.
- Ở đây cũng rất tốt rồi.
Barry cười nói:
- Nó tốt hơn nhiều so với khi ta còn làm thợ mỏ, ít nhất thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy mặt trời, hơn nữa ở chỗ này đều là người nghèo, sẽ không bị chú ý.
Đỗ Địch An thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa, tuy nhiên mấy người Barry đều là cô nhi, trong cô nhi viện cũng sẽ dạy bọn hắn một số kiến thức cơ bản, nhất là bảo vệ mình như thế nào, cùng với không bị người khác chán ghét.
Mặc dù thân thể tàn tật nhưng tâm tư mấy người Barry lại cực kỳ nhạy cảm không thua kém những người có cơ thể đầy đủ kia, thậm chí còn khôn khéo và cẩn thận hơn bọn họ.
Đỗ Địch An đi theo đám bọn hắn vào trong túp lều, bên trong diện tích rất bé, mấy người vào trong hàn huyên không bao lâu, Kuren từ bên ngoài trở về rồi mang theo ba bọc giấy dầu, mới vừa vào cửa liền nói:
- Ta mang cơm về cho các ngươi đây, đều đói bụng rồi. . .
Nói một nửa thì thấy Đỗ Địch An, lập tức sững sờ.
Barry liền nói:
- Tìm thấy nhà máy bỏ hoang rồi sao?
Kuren biết rõ cần phải nói chuyện chính sự rồi, đem đồ bỏ xuống, lắc đầu nói:
- Chưa tìm được nơi phù hợp, có mấy nhà máy cần cho thuê nhưng vị trí không vắng vẻ, hơn nữa giá cả hơi cao.
Mấy người Barry hơi thất vọng, áy náy nhìn Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An khoát tay nói:
- Cái này không vội, các ngươi ăn trước đi, vị trí từ từ tìm, nhất định phải vừa vắng vẻ vừa che khuất, cảnh vật xung quanh tốt nhất là rộng rãi.
Lúc trước để bọn hắn đi làm chuyện này, căn bản không có ý định nhanh như vậy sẽ làm được, dù sao khu dân nghèo rất rộng lớn, tìm được nơi thích hợp rất khó khăn, mấy người Barry lanh lợi nhưng cuối cùng cũng chưa gặp qua bất kỳ mặt nào của xã hội, lần này chủ yếu là để rèn luyện bọn hắn.
Tuy nhiên nghe được Đỗ Địch An nói như vậy, mấy người Barry vẫn còn có chút áy náy.
Sau khi trò chuyện với mấy người họ trong chốc lát, Đỗ Địch An nhìn đồng hồ đứng dậy cáo biệt, thừa lúc ngồi xe ngựa trở về khu dân cư, đến chỗ luyện kim.
Dạ Oanh thấy Đỗ Địch An quay lại cũng không nói gì, tiếp tục làm thí nghiệm của mình.
Đỗ Địch An nhìn thoáng qua bột Hoàng Kim trên bàn của nàng thiếu đi một ít, thuận miệng hỏi:
- Ngươi có ý định trực tiếp chế tạo ra 'Hiền giả thạch' ?
Dạ Oanh thấy Đỗ Địch An chú ý tới cái này, cũng không cố gắng giấu diếm, lắc đầu nói:
- Làm sao có thể, hiền giả thạch là mục tiêu cuối cùng của chúng ta, đại sư luyện kim Ngũ Tinh cũng không làm ra được, sao ta có thể nghiên cứu ra, ta chỉ là muốn nhìn xem tính tương thích của Hoàng Kim, xem có thể lợi dụng Hoàng Kim trộn các kim loại khác để chế tạo ra kim loại hiếm.
- Hợp kim?
Đỗ Địch An sững sờ.
Dạ Oanh hơi kinh ngạc,
- Hợp kim? Đây là một cái tên không tồi a, vậy tên thí nghiệm này của ta gọi là thí nghiệm hợp kim đi, A..., ngươi không ngại chứ?
Đỗ Địch An ho nhẹ một tiếng, nói:
- Chỉ là chuyện nhỏ, nói không ngại như vậy quá khách khí rồi, nhưng ngươi định dùng thí nghiệm hợp kim này đi trùng kích Vẫn Tinh Huy Chương sao?
- Ừ, nếu cái kia hoàn thành theo như ta suy đoán, chắc chắn có thể đạt được.
Dạ Oanh dùng sức gật đầu nói.
Trong lòng Đỗ Địch An khẽ động, nếu như nói tài liệu hợp kim, trước đây là hợp kim nhôm đương nhiên nổi danh nhất, nhưng trong hợp kim nhôm cũng không pha Hoàng Kim, hơn nữa Hoàng Kim rất hiếm, ngoại trừ bổ sung các nguyên tố kim loại khác trong trang sức Hoàng Kim, có rất ít vật liệu có thể dùng vớu Hoàng Kim, ít hơn nhiều so với hợp kim nhôm, hơn nữa hợp kim nhôm được sử dụng rộng rãi trong công nghiệp nặng.
- Nhưng muốn tạo ra hợp kim nhôm, cần phải điện phân kim loại, đầu tiên vẫn phải cần điện mới được.
Đỗ Địch An cảm thấy hơi bất đắc dĩ, cái này là công cụ hạn chế.
Dạ Oanh nhìn Đỗ Địch An, nói:
- Phương hướng thí nghiệm của ngươi là gì, nhân tiện trao đổi một chút được không?
- Ta?
Đỗ Địch An nghĩ nghĩ, nói:
- Ta nghiên cứu "Điện" .
- Điện?
Dạ Oanh sững sờ, hai mắt nhìn hắn, nói:
- Cái này độ khó rất lớn, sư phụ của ta cũng đang tìm tòi, ngươi sẽ không có ý định bắt đầu làm với vật liệu cơ bản trong tay chứ?
Đỗ Địch An thấy nàng có chút bộ dáng khuyên bảo, biết rõ nàng lo lắng cho mình theo đuổi qua xa, trên thực tế đây cũng là bệnh chung của đa số thuật sĩ luyện kim, thậm chí có học giả mới muốn trực tiếp chế tạo ra bảo vật Chung Cực luyện Kim " Hiền giả thạch" kia, hoàn toàn là suy nghĩ hão huyền.
Nhưng hắn lại không phải là "Người không biết không sợ", mà là nghiên cứu bình thường hắn thật sự không để vào mắt, hắn muốn chế tạo đồ vật lại hết lần này tới lần khác cần phải có điện hỗ trợ, cho nên 'Điện' chính là vấn đề đầu tiên mà hắn cần giải quyết.
Hơn nữa, thế giới hiện đại sau này cũng chứng minh, điện thâm nhập và hỗ trợ nhân loại cực kỳ sâu, nếu không có điện thì cả xã hội nhân loại đều tê liệt, đơn giản mà nói, sự tồn tại của điện phân chia thời đại cổ xưa và thời đại công nghiệp của nhân loại, có ý nghĩa rất lớn.
Đỗ Địch An lắc đầu tỏ vẻ kiên trì với thí nghiệm của mình.
Dạ Oanh thấy vậy, cũng không nói thêm gì nữa, dù sao can thiệp vào thí nghiệm của người khác, vốn cũng không phải là chuyện tốt.
Lúc này, Phệ Cốt Tử cũng bận việc ra ngoài, nhìn thấy Đỗ Địch An và Dạ Oanh, nói:
- Đang nói chuyện gì vậy?
- Vấn đề thí nghiệm.
Dạ Oanh thuận miệng nói.
Phệ Cốt Tử cũng không hỏi nhiều, nói với Đỗ Địch An:
- Chuẩn bị xong chưa, ta dẫn ngươi đến chợ, đi sớm về sớm, tiền mang đủ chưa?
- Hẳn đã đủ rồi.
Đỗ Địch An nói.
Phệ Cốt Tử gật gật đầu, nói:
- Chúng ta tập hợp ở số 23 phố West Germany, ngươi biết là chỗ đó chứ? Nếu như không biết, tìm người hỏi một chút.
- Được.
Đỗ Địch An gật đầu.
Hai người lúc này trước sau rời khỏi.
Đỗ Địch An chưa từng nghe qua địa danh này, lập tức thuê xe ngựa đu qua, xe ngựa cứ theo đoạn đường dài ngắn tính phí, mấy đồng tiền nhỏ hắn vẫn có thể trả được, tất cả lấy hiệu suất làm chủ.
Phố West Germany tương đối vắng vẻ, trên đường không có cửa hàng nào mà đều là nhà ở, do đó tại đây cũng không có người nào, trên đường gió lạnh thổi mạnh, có phần vài phần đìu hiu.
Đỗ Địch An xuống xe ngựa, dùng áo choàng che kín đầu sau khi trả hết hết tiền xe, lập tức đeo mặt nạ lên đến trước tòa nhà nhỏ treo biển số "23", chỉ thấy tòa nhà nhỏ này dường như rất lâu rồi không có người ở, mặt cỏ bên trong đầy lá rụng cũng không có người quét dọn.
Nhưng Đỗ Địch An thoáng cái liền ngửi thấy, trong tòa nhà nhỏ ở đây trong đã có ba bốn mùi của người.
Bỗng nhiên một mùi trong đó biến mất.
Đỗ Địch An liền giật mình, cái mùi này giống như hư không tiêu biến, bỗng nhiên phai nhạt dần, giống như chủ nhân của mùi phát ra bỗng nhiên rời khỏi đây.
Trong lòng của hắn nghi hoặc, lại không dám mạo muội đi vào tòa nhà mà là ở gần cửa ra vào chờ đợi.
Cũng không lâu lắm, Phệ Cốt Tử đeo mặt nạ đã tới, hơi thở hổn hển nhìn Đỗ Địch An, nói:
- Làm sao ngươi tới được sớm như vậy.
Đỗ Địch An nhìn một chút đã biết rõ hắn hẳn là đi bộ tới, trong lòng có vài phần giật mình và cảm động, nói:
- Khiến ngươi đi một chuyến thật xa rồi.
Phệ Cốt Tử khoát tay chặn lại, nói:
- Việc nhỏ, đều là đồng bọn, đi thôi, ta dẫn ngươi đi vào.
Nói xong, dẫn đầu đi vào trước tòa nhà nhỏ, nhẹ nhàng gõ cửa.
Đỗ Địch An chú ý, tần suất hắn gõ cửa có nhất định, ba mạnh hai nhẹ, hai chậm ba nhanh.
Gõ xong không lâu sau thì cửa mở, một thân ảnh toàn thân bao phủ ở trong lớp áo đen mở cửa, đeo một mặt nạ trắng, lạnh lùng nhìn hai người bọn họ nói:
- Vào đi.
Phệ Cốt Tử đi vào trước, Đỗ Địch An theo ở phía sau.
Sau khi chờ hai người đi vào, thân ảnh cao lớn này lạnh lùng nói:
- Xin xuất ra hình xăm của các ngươi.
Phệ Cốt Tử vung tay lên, lộ ra hình xăm lưỡi câu cong màu đen.
Đỗ Địch An cởi áo trước ngực ra, lộ ra hình xăm Hắc Thập Tự. Lúc này hắn bỗng nhiên cảm giác vị trí hình xăm của Phệ Cốt Tử cũng hơi có ích, chính là lúc nghiệm chứng thân phận tương đối thuận tiện, nếu như xăm tại vị trí đặc biệt riêng tư trên thân thể, mặc dù không dễ dàng bị bại lộ, nhưng lúc động bọn nghiệm chứng lẫn nhau, cũng phiền toái. Nhưng sau khi may mắn ở lấy được Vẫn Tinh Huy Chương thì đưa huy chương ra là được.
Thân ảnh cao lớn nhìn thoáng qua, không nói gì rồi quay người mang hai người vào trong tà nhà, từ trong ngực lấy ra một cái chai nhỏ, bên trong có nước màu cam, nói:
- Trước tiên giúp các ngươi tiêu trừ mùi tránh bị đám chó săn kia phát giác được.
Nói xong hắn đổ nước màu cam vào trong miệng, phun về phía Đỗ Địch An và Phệ Cốt Tử.
Đỗ Địch An lập tức ngửi thấy được, mùi của mình và Phệ Cốt Tử trở nên nhạt đi.
- Vào đi.
Thân ảnh cao lớn chỉ vào bên trong.
Có một cánh cửa, trước cửa có hai thân ảnh toàn thân bao phủ ở trong áo choàng kéo cửa ra, ý bảo hai người đi vào.