Linh lực dao động, nhanh chóng xuyên qua phá hủy triệt để nhưng gì còn xót lại.
Lần đầu xuyên qua, làm phân tán hắc ám lực.
Lần hai xuyên qua, trừ khử hơi thở của hắc ám lực.
Cảnh tượng lúc này giống như lục sắc linh lực của Phong Vân đang vui vẻ ăn no nuốt sạch linh lực hắc ám vậy.
“Lôi điện chi linh của ta cũng chia ra làm vài loại. Có uy lực của thiên, uy lực của thần…… Tùy theo từng cấp bậc mà có những màu sắc khác nhau.” Mộc Hoàng lúc này tâm tình cũng không tệ, thoải mái giải thích cho Phong Vân.
“Thì ra là thế.” Phong Vân gật đầu.
Sau đó mạnh mẽ thu hồi linh lực, bởi vì Xà Long chín đầu kia bị nàng
tiêu diệt sạch sẽ hết mất rồi ~xà long linh lực chi khu, bị nàng tiêu
diệt sạch sẽ.
Hắc linh lực tà ám đã hoàn toàn biến mất.
“Thật đáng tiếc, tiểu thực không ở đây, chắc chắn là nó rất thích ăn loại thức ăn này.” Phong Vân nhìn lực lượng hắc ám bên ngoàiquang mang đã bị nàng tinh lọc hết, cảm thán một câu. Lúc này mới thèm nhớ đến Tiểu Thực nhà mình.
Ngươi thu thập nó thì cũng để cho ta ăn mà thôi, ngươi có nuốt được
hết đâu, Vân Vân, ngươi thật sự là cái đồ ngu ngốc, mau cho ta ăn đi~
Phong Vân chưa nói hết câu đã thấy thanh âm của Tiểu thực vang lên.
Tiểu Thực đã được dung hợp hoàn toàn với nàng, cho nên nàng có suy nghĩ
gì, nó đều biết hết. Chẳng qua là nó thấy nàng không bị nguy hiểm đến
tính mạng nên nó không thèm phá không gian nhảy ra làm gì.
“Ta quên mất là ta với ngươi dung hợp với nhau~.” Phong Vân hắc hắc cười.
Tiểu thực phẫn nộ, Vân Vân ngươi sao mà ngu xuẩn hết biết vậy trời.
“Đừng nghĩ linh tinh nữa, ta nghĩ không đơn giản thế đâu.” Trong lúc Tiểu thực phẫn nộ, khinh bỉ chủ nhân mình, thì thanh âm mệt mỏi của Á Phi bỗng truyền đến.
Phong Vân cùng Mộc Hoàng nhất thời nghiêm túc lại, nhìn xuyên thấu qua quang cầu.
Vực sâu này không còn hắc khí dày đặc như trước nữa, mà trở nên trong suốt vô sắc, dường như đã trở lại nguyên trạng ban đầu của nó. Nhưng,
sao ở nơi đây không có cái gì cả?
Không có hắc ám, cũng không có sự sống. Không có dữ tợn, nhưng cũng
cũng chẳng có chút ấm áp, hết thảy, hết thảy mọi thứ như không tồn tại.
Vô sắc lưu động, tĩnh lặng dị thường, ngược lại càng làm cho con người ta nảy sinh cảm giác sợ hãi……
À không! Nhìn kĩ lại, thì ngay tại nơi cuối cùng của vực sâu này có
một viên hắc châu đang đứng sừng sững ở ngay vị trí trung tâm.Lúc này,
trên hạt châu kia đang không ngừng chuyển hoán những hình ảnh. Mà những
hình ảnh này chính là quang cảnh, là những hành động của bộ tộc Tinh
Linh trong khu rừng Tinh Linh Sâm.
“Khó trách.” Á Phi sắc mặt tái nhợt, nghiêm mặt nhìn viên hắc châu.
Khó trách những sự tình của bộ tộc Tinh Tinh lúc nào cũng bị thế lực hắc ám biết được, hóa ra ở nơi này có thứ giám thị bọn họ.
Khoảnh khắc quang cầu rơi xuống đất, chạm xuống nền đất cằn cỗi thì
đột nhiên xảy ra một trận dao động mãnh liệt, ánh sáng bao quanh quang
cầu bắt đầu trở nên vô cùng ảm đạm.
Á Phi dường như không thể chống đỡ, rên lên một tiếng nhỏ, khóe miệng chảy ra một tia tơ máu.
Cùng khắc đó, Tinh Linh tộc trưởng bỗng nhiên phun ra một ngụm máu
tươi phun ra, cả người trở nên vô lực, cây sinh mệnh ở phía sau nàng
cũng héo rũ đi.
Chuyện này cũng rất dễ lý giải.Quang cầu bảo hộ đám người Phong Vân
chính là do nàng dùng linh lực tích tụ suốt đời tạo nên, quang cầu bị
hao tổn nên đương nhiên nàng cũng bị thương tổn theo.
Dưới đáy vực sâu hun hút, Phong Vân thấy tình hình trước mắt trở nên
nguy khốn, lập tức vung tay phát khởi linh lực của mình, chỉ trong nháy
mắt linh lực lục sắc của nàng tràn ngập cả quang cầu, thay Á Phi duy trì vòng bảo vệ.
Cả không gian vô sắc thấy quang cầu đã khôi phục lại được linh lực
phòng vệ thì lập tức biến đổi, như lùi ra xa một chút. Mộc Hoàng thấy
vậy, khẽ nhíu mày, xoay người tóm lấy linh cung đang đeo trên vai của Á
Phi, ném thẳng ra bên ngoài quang cầu.
Vừa ra khỏi quang cầu, linh cung bên người Á Phi chỉ trong chốc lát
đã biến mất, như bị không khí cắn nuốt,đến một chút dấu vết cũng không
lưu lại.
Á Phi thần sắc hoàn toàn thay đổi. Linh cung của hắn tuy cấp bậc
không thể so sánh với thần binh lợi khí của Mộc Hoàng nhưng cũng không
phải loại bình thường, ai ngờ cứ thế tiêu thất……
Mộc Hoàng đăm chiêu suy nghĩ, lại ném ra một thanh kiếm ở hông lưng
mình. Thế nhưng Thân kiếm vừa gặp được không khí, đã bị ăn mòn nhưng ít
ra cũng không đến mức bị ăn mòn sạch sẽ với tốc độ kinh hoàng như linh
cung của Á Phi.
“Xem ra bọn họ quyết nhắm vàobộ tộc tinh linh rồi.” Phong Vân híp mắt, trầm giọng nói.
Mộc Hoàng gật gật đầu.
“Vậy các ngươi còn đứng đó làm gì.” Á Phi sắc mặt lúc này vô cùng quỷ dị, cắn răng vận công bảo vệ quang cầu:“Ta sắp không chống đỡ được nữa rồi.”
Càng đi sâu vào trong thì áp lực hắc ám càng tăng lên, ra sức đè ép
quang cầu. Mộc Hoàng nghe vậy không chút dông dài, trực tiếp lui ra phía sau, từng bước đứng ở phía sau Phong Vân:“Nàng tới đi.”
Một lời vừa nói ra, tay hắn cũng duỗi ra giúp đỡ Á Phi chống đỡ kết giới của quang cầu.
“Hảo, đến lượt ta.” Phong Vân thu hồi linh lực, tiến lên từng bước thế vào vị trí của Mộc Hoàng.
Lục sắc linh lực tầng tầng dao động, bắt đầu thoát ra khỏi kết giới
của quang cầu,ào ào như dòng nước, bao chùm lấy mảnh đất cằn cỗi trước
mắt.
Một đòn này rõ ràng là mang theo hơi thở của sinh mệnh lực, đi đến đâu là khiến không gian vô sắc kia nhè nhẹ rung động đến đấy.
Như cảm thấy chưa đủ, linh lực lôi điện của Mộc Hoàng còn theo sát sau đó, hàng loạt những tia chớp toát ra, đuổi giết không xa.
Nếu như một đòn của Phong Vân khiến bọn chúng dao động chống cự thì
thời điểm được hợp lực cùng lôi điện lực của Mộc Hoàng đã hoàn toàn phá
hủy lực lượng của bọn chúng.
Lục sắc linh lực ở phía trước, như mặt nước ôn nhuận tứ phương.Lôi
điện ở phía sau, giống như những tia chớp xuyên qua tầng mây, giúp nước
biếc, nhấn chìm cả thiên hạ.
Thế nhưng quang cầu bỗng lóe sắc, linh lực của bộ tộc tinh linh
chợtnhư tia phóng xạ lan ra khắp nơi. Không gian vô sắc đang trong thế
hạ phong, không hiểu tại sao đột nhiên lại khởi sắc. Hắc sắc không ngừng lớn mạnh, mở rộng.
Trong Quang cầu, sắc mặt Á Phi càng ngày càng trở nên khó coi, linh lực trên người đang không ngừng bị tiêu giảm.
Mà lúc này, tộc trưởng bộ tộc tinh linh vội vàng đứng lên, hai tay
tạo thành chữ thập,ngũ sắc linh lực xuyên thấu qua đỉnh đầu đầu lan tỏa
khắp cây sinh mệnh.
Hình ảnh cây sinh mệnh vốn đứng sừng sững trên mặt đất lúc này không
ngừng rung động, nhữngchiếc lá cây giống như bảo thạch không ngừng héo
rũ, lả tả rơi xuống.
Linh lực ngũ sắc không thể chống đỡ được nữa, ảm đạm biến mất. Thay
vào đó, từng đạo lực lượng hắc ám bao phủ quanh thân cây càng khiến chho cây sinh mệnh thêm héo tàn. Thảm khốc hơn, sự héo úa này có xu hướng
lan ra khắp cả khu rừng Tinh Linh Sâm.
“Chuyện gì thế này?”
“Đã xảy ra chuyện gì……”
Cảm giác được có vấn đề nào đó rất nghiêm trọng xảy ra, cả đám tinh
linhkhiếp sợ tụ tập lại một chỗ, ồn ào nghị luận.Rốt cuộc là xảy ra
chuyện gì?
Mà ở giữa Tinh Linh Sâm, Hỏa Lôi trưởng lão, Đỗ Tư trưởng lão vàĐỗ
Vân trưởng lão cùng đám chiến binh Tinh Linh vẫn đang vây quanh cây sinh mệnh, bọn họ vẫn ra sức dâng chính linh lực của mình lên, tưới cho cây
sinh mệnh.
Quang hoa lưu chuyển, một bên là hắc ám lực lượng đang không ngừng ăn mòn.Một bên là sự bảo hộ của sinh mệnh lực. Cả hai bên đều không ngừng
dao động.
“Thêm sức lực, nhất định phải bảo vệ được cây sinh mệnh.” Hỏa Lôi trưởng lão vẻ mặt đỏ bừng, mắt đầy tia máu, rống lên.
Tộc trưởng của bọn họ đã truyền âm đến cho bọn họ, kể lại hết thảy mọi chuyện.
Phong Vân cùng Mộc Hoàng và Á Phi đang ở trong vực sâu, đã vì bọn họ
mà diệt trừ ác ma ẩn tàng mấy ngàn năm rồi.Bọn họ chỉ cần bảo vệ cây
sinh mệnh, chống lại nốt hơi thở cuối cùng của ác ma này, thì thắng lợi
nhất định sẽ thuộc về bọn họ.
Top of Form
Bottom of Form“Được.”Bọn họ đều hiểu rằng khoảnh khắc này chính là quyết định, được ăn cả hay ngã về không vì thế cùng nhau hô vang.
Tất cả chiến binh tinh nhuệ nhất của inh linh bộ tộc đều trấn thủ ở tại nơi này, giành giật từng giây.
Ngũ sắc linh lực bao vây lấy rễ cây sinh mệnh thụ, không ngừng đem
sinh mệnh lực rót vào.Cứ thế, cứ thế khiến cho cỏ cây vốn không ngừng
héo rũ khôi phục lại.
“Tốc chiến tốc thắng, nếu không mau e rằng bọn họ chống đỡ không được.”Tại Vực sâu, Mộc Hoàng đè thấp thanh âm, nói với Phong Vân.
Hắc ám lực ở vực sâu này không phải nhằm vào bọn họ, hắn và Phong Vân đều không cảm thấy lực công kích này quá lớn hay hung mãnh gì.Nhưng hắn hiểu được rằng bọn chúng đang nhằm vào lực lượng của bộ tộc tinh linh,
vì thế hiện tại, bộ tộc tinh linh đang gặp nguy hiểm. Hắn cơ hồ có thể
nhận thấy rằng bộ tộc tinh linh đang dốc toàn bộ lực lượng, đang cùng
tranh đoạt người sống ta chết với hắc ám linh lực.
Mà hắc ám lực lượng ở đâydường như đang cố gắng bay về nơi đó nên giờ khắc này, hắn và Phong Vân phải tiêu diệt được hết lực lượng hắc ám ở
nơi đây.