Giữa tiếng trầm trồ khen ngợi, Tiểu vương gia Mộ Dung Tỉnh của Đệ
nhất thế gia Nam Viên ngẩng đầu ưỡn ngực đứng dậy rồi hướng về phía
Phượng Vũ Phi chắp tay một cái, tư thế của hắn hết sức phong lưu và vô
cùng phóng khoáng.
“Tốt!” Phượng Vũ Phi cũng không hề câu nệ, nàng ta duỗi tay tỏ ý mời Mộ Dung Tỉnh.
Mộ Dung Tỉnh đứng ở trên đài, hai tay nhẹ nhàng vung lên, hắn hào sảng cười nói, “Tiểu vương ta không có ham thích gì khác, khi rảnh rỗi chỉ thích mài mực vẽ
tranh. Hôm nay ta sẽ biểu diễn với mọi người chút kỹ năng vẽ tranh của
tiểu vương, mong mọi người đừng chê cười!”
Dứt lời, hắn vươn hai tay lên, trên mỗi tay đều xuất hiện một chiếc
bút lông lấp lánh. Cánh tay bắt đầu chuyển động, khoảng không trước mắt
như thể đã biến thành một lọ mực khổng lồ, hai tay Mộ Dung Tỉnh nhanh
chóng chấp bút rồi bắt đầu múa lên không trung. Những chỗ có ngòi bút
của hắn quét qua liền biến thành màu đỏ hoặc đen hoặc trắng do linh lực
từ ngòi bút của hắn phát ra.
Trên bầu trời nhanh chóng xuất hiện hình ảnh một ngọn núi cao, có
nước chảy, có rất nhiều loại hoa, có thôn trang… Một bức tranh nông thôn từ từ xuất hiện. Mỗi chỗ có bút đi qua đều tạo thành những hình ảnh
ngưng kết trên không trung. Lấy không trung làm giấy, loại giấy để vẽ
nên bức tranh này thật độc nhất vô nhị, cách vẽ tranh cũng thực rất công phu.
Dân chúng Nam Viên xung quanh thấy vậy thì vô cùng hưng phấn, những
tiếng trầm trồ khen ngợi vang lên không dứt, âm thanh huyên náo cơ hồ
vang lên tận trời xanh.
“Một người có đủ cả ba loại linh lực, trường hợp này rất ít thấy ở nhân loại.” Á Phi đứng bên cạnh Phong Vân khoanh hai tay trước ngực và thấp giọng nói.
Ở đại lục Ảo Ảnh này, về cơ bản thì mỗi người chỉ có một loại linh
lực, cho dù tài giỏi như Mộc Hoàng cũng chỉ biết một Lôi Điện Lực mà
thôi. Vậy mà Mộ Dung Tỉnh lại có thể đồng thời vận dụng cả ba loại,
người này quả thực không đơn giản.
Phong Vân tựa vào người Hoàng Kim Sư Tử, trông nàng có vẻ như đang
ngủ gà ngủ gật. Khi nghe Á Phi nói vậy, nàng chậm rãi đáp lời, “Núi
có núi này núi khác, người có người này người kia, các ngươi nhìn người
ta làm gì, cứ coi như thế gian này không có cao thủ đi.”
Á Phi nghe nàng nói thế thì cười nhạt.
“Ối, Phong Vân, người nhà cô đang trừng mắt nhìn chúng ta kìa!” Á Lê đứng ở phía bên kia của Phong Vân liền hướng về phía nàng mà âm thầm truyền âm.
Cho dù cách nhau rất xa nhưng tầm mắt của Mộc Hoàng vẫn như ngọn lửa
hừng hực ào ào về phía bọn họ, sự tức giận của hắn quả thực khiến đám
tinh linh ăn không tiêu được.
“Đừng để ý đến hắn, khí thế, giữ nguyên khí thế cho ta!” Phong Vân cũng sử dụng cách truyền âm.
Á Lê nghe nàng nói thế thì càng giả bộ một thân lãnh khốc không coi
ai ra gì, hắn hoàn toàn không để ý đến cái trừng mắt hung hăng của Mộc
Hoàng nữa.
Mộc Hoàng cao cao tại thượng đã phải chịu trận trước một đám người thích giả vờ giả vịt.
Bàn tay Mộc Hoàng giấu trong tay áo kêu lên răng rắc.