Mà Lâm Quỳnh này chẳng qua chỉ là một kẻ có cấp bậc linh hoàng.
Người này kém bọn họ những gần mười bậc.
Sao có thể thế được? Sao có thể làm vỡ…
Lần này, sự ảo diệu của đồ vật kia đã khiến tất cả mọi người trên dưới đều đứng ngồi không yên.
Ngay cả Phượng Vũ Náo và Ngàn Dạ Cách đang ngồi trên tầng năm cũng
dán mắt nhìn kỹ, trong mắt hơi lóe lên sự khiếp sợ, đó là uy lực của
khối sắt kia sao?
Một pháo đã xong, Lâm Quỳnh xoay người hướng về phía đám đông trên khán đài rồi nói, “Không để mọi người nghĩ rằng chúng ta là người một nhà cùng nhau giở trò, có
người nào nguyện ý cung cấp một quả cầu linh lực để thử xem thế nào
không?”
“Có ta.” Lâm Quỳnh vừa dứt lời thì một tiểu hài tử đã phản
ứng lại luôn. Đứa nhỏ lập tức hưng phấn ném một quả cầu linh lực cấp bậc linh giả xuống.
Lâm Quỳnh thấy vậy cũng không cự tuyệt, hắn chỉ cười cười tiếp nhận quả cầu linh lực rồi nhét vào bên trong hồng y đại pháo.
Phong Dương nhắm vào bức tường linh lực linh vương ở tầng thứ nhất rồi lại nổ pháo ầm một tiếng.
Ầm ầm vỡ vụn, không nói hai lời.
Lần này không chỉ có vài người hiểu được sự ảo diệu bên trong mà mấy
chục vạn người Nam Viên đều đã hiểu được. Khối sắt kia quả nhiên có sức
mạnh thần kỳ, nó có thể tăng sức mạnh từ một lên hai đại cấp bậc. Loại
chuyển biến này cho tới bây giờ chưa ai từng thấy qua. Trong thời gian
ngắn, tất cả mọi người đều cơ hồ sợ hãi đến mức không nói nên lời.