Hắc Oa

Chương 001: Đêm mưa kháng lũ. (1)

Chương 001: Đêm mưa kháng lũ. (1)

Mưa, rào rào trút xuống mặt đất, giống như lời cảnh cáo, một nguy cơ đang tới, lời cảnh cáo từ tự nhiên.
Mười lăm tiếng trước, mười mấy thông bên lưu vực sông Biên Sơn đã bị nhấn chìm, cảnh bảo cấp da cam mới khiến chình phủ huyện coi trọng, bắt đầu tổ chức kháng lũ cứu nạn.
Mười tiếng trước, sở thủy lợi tỉnh đề xuất phương án phân lũ, chính phủ huyện không cách nào tổ chức cuộc di cư quy mô như thế, cầu cứu Đại Nguyên. Tiếp đó Khố Khu công bố cảnh báo đỏ, trạm quản trắc thủy văn sở thủy lợi công bố cảnh báo lũ, chính phủ thành phố đành phải huy động lực lượng cảnh sát tham chiến.
Phương bắc hạn nhiều, lũ ít, mấy năm trước sau khi Phần Hà Nhị Khố xây xong, công bố tiêu chuẩn chống lũ là trăm năm một lần, Phần Hà cạn nước thì nhiều, có nước thì ít, chuyện lũ lụt không ai ngờ tới, các cớ cấu cãi vã đã tốn không ít thời gian, cùng với cảnh báo của mực nước Nhị Khố không ngừng tăng cao, bầu không khí càng lúc càng khẩn trương.
An nhàn đã lâu, các cơ cấu chính phủ đối diện với lũ lụt có chút hoảng loạn, xông lên trước tiên là hơn một vạn bộ đội và dân binh, tiếp đó tới lực lượng cảnh sát cũng bị đẩy lên tuyến đầu.
Trong tòa nhà chính phủ, hiếm hoi được một lần đêm khuya mà vẫn sáng đèn, bình thường tấm biển bộ chỉ huy phòng lũ chống hạn bị bỏ quên trong góc không ai chú ý, bây giờ thành tiêu điểm. Đầu não tới từ chính phủ, thủy lợi, quân khu, công an tụ tập ở nơi này, lập nên cơ cấu chỉ huy là quyết sách lâm thời.
Đem so với hiệu quả thì ở chính phủ càng coi trọng quyết sách tập thể, coi trọng chức vị xếp hạng, coi trọng trách nhiệm lãnh đạo, cái từ quần chúng nhân dân tuy không đáng tiền, nhưng đặt bên cạnh mũ ô sa có trọng lượng không hề nhẹ hơn, chuyện này không được sơ xuất.
Trên màn hình hiển thị lớn, mấy dấu đánh lên con sông ngoằn ngoèo, chuyên giả trạm quản sát thủy văn chỉ màn hình giải thích: “ Hiện mực nước của Phần Hà Nhị Khố cao hơn mức cảnh báo 92 cm, cảnh báo đỏ đã ban bố 6 tiếng, nước vẫn đang tăng lên. Lý luận mà nói, tỉnh ta hạn nhiều lũ ít, nhưng năm nay chịu ảnh hưởng bảo ở vịnh Bột Hải, cao áp nhiệt đới lâu ngày không tắn, hiện lượng mưa lên tới 275mm, đã vượt mức cao nhất lịch sử vào năm 1996. Trung tâm vùng mưa tập trung ở mộ dải Phần Hà, căn cứ vào sự chỉ huy của bộ chỉ huy phòng hạn chống lũ, chúng tôi chuẩn bị vào 7 giờ sáng ngày mai, trước khi đợt lũ đầu tiên đới, cho nổ đê sông Biên Sơn, để nước chảy vào sông Tiểu Lạc, Ô Long tiết lũ. Hiện giờ vấn đề chủ yếu là khu tiết lũ gồm Chu giả Loan, Bá Xỉ Câu, Hàn Trại, Bối Thôn, Đái Trang .. Tổng cộng sẽ có mười mấy thông bị nước lũ nhấn chìm, quần chúng phải di dời hơn 8000 người, chính phủ đương địa không có năng lực này.”
Quyết sách đã định, nơi này chẳng quả là nói cho các vị lãnh đạo biết quá trình, tài liệu khiến ai nấy xem mà tim đập mạnh, số liệu nhiều năm đưa rằ, tháng 8 năm 1955, Đại Nguyên mưa to, nước lũ nhấn chìm 753 nhà máy, chết 83 người, sập 176 căn nhà. Cũng tháng 8 năm 1959 , trung du Phần Hà mưa to tới 175 mm, ba huyện Phần Dương, Giao Thành, Bình Diêu bị nhấn chìm, mất 3.8 vạn ha ruộng, chết 23 người ...
Thị trưởng đảm nhận chỉ huy tổng bộ chỉ huy, tuy khống biết kháng lũ là phải kháng thế nào, nhưng trong lòng biết sức nặng của những con số trên, nếu mà tái hiện một đoạn lịch sử như thế, nếu không ngăn được lũ, bảo vệ Nhị Khố Phần Hà tiêu tốn trăm triệu đầu tư, không bảo vệ được Đại Nguyên thì mình cũng thành lịch sử luôn.
Lặng lẽ bõ kính xuống, day sống mũi, hắng giọng đã khàn:” Cục trưởng Lương, người của cục công an các anh đã tới vị trí chưa?”
“ Chúng tôi đã điều động hơn 3000 đặc cảnh, vũ cảnh với các đồng chí cảnh sát tuyến đầu tới hiện trường, bắt đầu sơ tán quần chúng. Đường quốc lộ bị phá hủy mười mấy chỗ, cho nên thời gian bị trì hoãn một chút.”
“ Hiện là 1h40 phút sáng, chưa tới 6 tiếng nữa, có nắm chắc không?”
“ Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Cục công an đã dốc toàn lực, nhưng không ai dám đảm bảo không có chuyện ngoài dự liệu, tổng chỉ huy nhìn hai vị đại biểu bộ đội: “ Chính ủy Vu, lực lượng cảnh sát Đại Nguyên đã rút đi một phần ba rồi, gặp khó khăn dựa vào các anh đó.”
“ Thị trưởng yên tâm, hai doanh 52113 và 52932 cùng dân binh địa phương, cảnh sát huyện, cùng nhân viên chính phủ, tổng cộng có một vạn sáu nghìn người, đang nỗ lực cứu viện, giảm tổn thất xuống mức thấp nhất.”
Tiếp theo đó là cơ cấu dân chính công bố phương an an trí lâm thời, phương án tái thiết sau thiên tai của chính phủ huyện Dương Khúc.
Quyết sách đang tiến hành nhưng lo lắng thì lan đi, mưa như trút vẫn không ngừng nghỉ .
Hai giờ sáng, trung đội đặc cảnh một dải Chu giả Loan, Bá Xỉ Câu báo cáo, sơ tán hoàn tất.
Ba giờ mười lăm phút sáng, một dải Thạch Hổ Câu sơ tán hoàn tất.
Bốn giờ sáng, Hàn Trại sơ tán hoàn tất.
Thôn Long Hưng gần đê nhất lại cách xâ Đại Nguyên nhất tới 5 giờ sáng thì sơ tán gần kết thúc.
Đây đúng là cái việc mà chẳng ai muốn làm, chính phủ hai cấp huyện xã trước đó một ngày di dời được chưa tới nửa nhân số, chính phủ thành phố bất đắc dĩ mới phải rút lực lượng cảnh sát tới, hơn 3000 cảnh sát một nửa phụ trách di dời.
Khi ngồi xe bus tới, đường quốc lộ và cầu đã bị hủy không ít, xe đi nửa đường dừng lại, Tần Cao Phong dẫn 100 cảnh sát hành quân gấp mười mấy kilomet. 2 giờ sáng tới được địa điểm chỉ định, được cán bộ thôn tháp tùng, cảnh sát đi từng nhà, vừa thuyết phục vừa giúp vận chuyển đồ đạc.
Mang đồ mang đạc, mang vợ mang con, chen chúc nhau trên những chiếc xe nông nghiệp ba bánh bốn bánh, kéo dài suốt từ cửa thôn lên đường quốc lộ. Trời tối đen như mực, mọi thứ đèn pin, đèn bão, đèn xe chỉ đủ nhận ra lối đi, tiếng trẻ con khóc lóc, tiếng người lớn quát tháo rồi giả súc kêu làm đội ngũ loạn cả lên, 100 cảnh sát hiển nhiên là không đủ, cứ cách mười mét có một người, ánh đèn biến thành con rồng dài, chỉ dẫn quần chúng di chuyển lên nơi cao.
Đêm mưa gió đen kìm kịt, tâm tình bi thương tràn ngập khắp nơi.
Đứng ở cửa thôn giống như quê nhà Phong Lâm, như nhìn thấy lừa của nhà Trương tắm, trâu bò của Giản Nhị, trong thôn mang một mùi vị quen thuộc, sau khi hành quân hơn mười km, lại đứng im chịu trận gió mưa, Giản Phàm lạnh cóng.
Bên cạnh là chủ nhiệm phụ nữ thôn, đội trưởng còn có cả người xã phái tới chi viện, bận rộn hơn hai tiếng, gần 5 giờ sáng mà còn chưa hoàn thành. Nhìn thấy đội trưởng Tần sốt ruột, cán sự xã giải thích:” Bây giờ người có bản lĩnh ở thôn thì đi hết rồi, chuyển đi được thì cũng đi hết, làm công được cũng chẳng ở lại, đồng chí công an, tôi biết các anh cũng có cái khó, nhưng chúng tôi cũng hết cách, nhưng ông bà già này đầu óc chỉ có thế thôi, trâu bò gà lợn trong nhà là mạng sống của họ, nửa đêm bắt họ rời nhà khó lắm ... Hôm quả đã đi vận động rồi, huyện xã bảo đảm mọi người một tháng sau chuyển về, nhưng mà không ai chịu tin, cưỡng ép chỉ đi được non nửa ... Đồng chí công an đừng gấp, đợi thêm chút nữa.”
“ Tôi không gấp sao đươc.” Tần Cao Phong trong bóng tối nói lớn: “ Hai tiếng nữa lũ tới cuốn người đi thì anh chịu trách nhiệm nhé?”
Cán sự xã không nói nữa.
“ Tất cả mọi người nghe mệnh lệnh của tôi.” Tần Cao Phong cầm loa hô:” Các đồng chí ở đội hai đội ba phụ trách vỗ về quần chúng, số còn lại tập kết ở cửa thôn, hai người một tổ, đi về hướng tây kiểm tra từng nhà, nếu phát hiện quần chúng chưa đi, bất kể dùng thủ đoạn gì, đem toàn bộ đi, không được bỏ sót một ai.”
Giọng nói không có chút sắc thái tình cảm nào cả, giống như là hạ lệnh bắt nghi phạm vậy, mệnh lệnh phát rằ, mọi người từ xâ tới gần chạy tới cửa thôn, tụ tập lại thành từng tổ hai người, men cổng thôn đi vào, ánh đèn pin nhấp nhoáng trong thôn, xung quảnh đã không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, thi thoảng có nhà còn sáng đèn, cửa mở rộng, im phăng phắc như thôn chết.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất