Chương 092: Cảnh sát nhân dân. (2)
“ Các đồng chí, nuôi binh ngàn ngày dùng nhất thời, lúc đảng và nhân dân khảo nghiệm chúng ta tới rồi.”
Tần Cao Phong giơ nắm đấm kiệt lực la hét, cứ như tổng động viên tiền chiến, hiển nhiên là mấy lời này không hợp với con người thường ngày của hắn lắm, cho nên trong đám đông có vài tiếng cười không hài hòa với không khí vang lên. Hơn nữa đây còn là lời thoại trong bộ phim từ thập niên 50 thi thoảng trong đội đem ra nói đùa không ngờ đội trưởng dùng vào lúc này.
Tần Cao Phong không cười, còn lớn tiếng quát: “ Đừng nghĩ đây là câu nói đùa, khi quốc giả có nạn, ai cũng có thể chạy, nhưng quân nhân không thể chạy, cảnh sát không thể chạy, khi nhân dân gặp nạn, ai cũng có thể tránh, nhưng cảnh sát không thể tránh. Đây là trách nhiệm và nghĩa vụ của cảnh sát, tôi không cần biết ngày thường mọi người làm bừa làm bậy, lười biếng nghịch ngợm ra sao, lúc có nạn mà né tránh, tiêu cực, rút lui là phạm tội ... Giờ nói cho tôi biết, mọi người là ai?”
Giọng nói trầm hùng từ la phát ra như đao cắt đứt màn mưa, như tiếng sắt thép va chạm, làm tất cả mọi người ngửa cổ hô lên: “ Cảnh sát nhân dân.”
Tần Cao Phong ở dưới giơ tấy hô:” Bây giờ tôi cần ba mươi người tình nguyện, không lấy người đã lập giả đình, không lấy đồng chí nữ, không lấy nhân viên văn phòng, có ai muốn đi cùng tôi không?”
“ Tôi đi, tôi đi.”
“ Tôi cũng đi.”
Người trong đám đông nối nhau bước lên, toàn là đám thực địa suốt cả ngày bôn ba tuyến đầu, độc thân cho nên mới không vướng bận gì, là nhân tuyển tốt nhất. Xe vận chuyển mở rằ, mọi người đội mưa nhảy lên, một tập thể sùng bái nhiệt huyết dễ bị hoàn cảnh cảm nhiễm, hai cái xe chớp mắt đã chật kín người.
Đếm nhân số xong Tần Cao Phong vỗ cửa nói:” Số người còn lại do Sử Tĩnh Viện chỉ huy, toàn bộ phải ở đội sẵn sàng hỗ trợ, từ thời khắc này hủy bỏ toàn bộ nghỉ phép, trị an giao cho mọi người ... Đi!”
Tần Cao Phong đu lên một cái xe, tinh anh trong đội bừng bừng khí thế lên đường, chỉ còn lại mấy nữ đồng chí và mấy cảnh sát có tuổi, mấy nhân viên cơ quản cũng kích động.
Trong màn mưa dày đặc, sân chỉ có hai ánh đèn chiếu ra từ xe vận chuyển, một bóng người đột nhiên xuất hiện chắn ngang, đèn pha sáng rực chiếu khuôn mặt Giản Phàm trắng bệch, Tần Cao Phong ở ghế phụ lại nóng ruột quát: “ Tránh rằ.”
“ Báo cáo đội trưởng, tôi cũng đi, ở quê tôi từng chữa cháy rừng, tôi có kinh nghiệm cứu nạn.” Giản Phàm giọng kiên quyết, không giống thỉnh cầu mà giống mệnh lệnh:
Tần Cao Phong thoáng chần chừ nhưng lúc này không cho hắn nghĩ nhiều, phất tắy: “ Lên xe.”
Giản Phàm không nói một lời chạy ra sau xe, bám cửa xe một cái đu lên.
Xe vận chuyển phá mưa tiến lên, trong khoang xe Giản Phàm kéo áo quả khỏi đầu vắt nước, y vốn có thể ở lại, có thể nói chuyện này không thuộc phận sự của mình, cũng không phải vì bị lời động viên của đội trưởng cảm nhiễm, mà chính bản thân thôi thúc. Giản Phàm không muốn kiếm cớ né tránh nữa, y muốn hiên ngang đối diện với cuộc sống này, đối diện tất cả, Giản Phàm quyết định xong thấy lòng sướng khoái vô cùng, hô: “ Nhường chỗ ngồi nào, này đừng có hút thuốc, chưa thấy lũ đâu đã làm đồng đội chết sặc rồi.”
Người hút thuốc là Cao Ái Quân của tổ ba: “ Mẹ nó, Tiểu Oa, hai tháng quả cậu càng ngày càng láo đấy.”
Lại có người nói: “ Càng giống cảnh sát, ha ha ha.”
“ Tổ trưởng Quách, kháng lũ vì sao lại gọi hình cảnh đi. “ Tiêu Thành Cương cũng là lần đầu gặp phải loại chuyện này, hỏi:
“ Khi xảy ra chuyện thì trừ quân đội, cảnh sát sẽ bị bắt làm tráng đinh trước tiên, bất kể là cảnh sát gì, gấp lên cả nữ cảnh sát cũng kéo đi. Đội trưởng của chúng ta tham giả năm lần kháng lũ cứu nạn, mỗi lần cục triệu tập anh ấy đều dẫn đội.” Quách Nguyên tư cách tương đối lão thành nói:
Vương Minh nói tiếp:” Làm cái nghề của chúng tắ, chẳng có gì mà không phải trải quả, tôi từng đi kháng lũ, cứu hỏa, cứu người, bắt người ... Chuyện làm được tôi làm hết rồi.”
“ Thế đã thử chết chưa?”
“Cút xéo!”
Trong bóng tối có người hô làm đám đông cười rộ, là Giản Phàm, miệng y còn nhanh hơn súng ...
Giản Phàm ngồi ở ngoài cùng khoang xe, cảm giác rõ ràng nước mưa đổ xuống làm khoang xe rung lên, sóng lòng vẫn đang cuồn cuộn. Kỳ thực quyết định vận mệnh một con người chỉ cần một giây là đủ, giữa đi và không, Giản Phàm đã chọn đi, khoảnh khắc giữa anh hùng và kẻ hèn nhát chỉ khác nhau ở giây phút như thế thôi, hai hướng hoàn toàn khác nhau. Sống như một nam nhân thì vào lúc cần thiết phải ưỡn thẳng lưng lên, rất đơn giản, chỉ mất một giây.
Đột nhiên nhớ tới đội trưởng từng nói, dũng khí của nam nhân ở xương sống.
Vậy mình có không? Mình có, Giản Phàm khẳng định, đời người có rất nhiều lần nóng đầu kích động, nhưng lần này Giản Phàm thấy mình không hề kích động.
Địa điểm tập hợp là sân vận động, xe vận chuyển tới nơi, khung cảnh hoành tráng giống như phim chiến tranh, hàng nghìn người đã tập hợp, vận chuyển vật tư, hô hào chỉ huy, ai nấy nhận áo mưa bắt tấy vào việc. Bọn họ tới từ các đồn công an, trung đội, đại đội không biết tổng cộng có bao nhiêu người, Giản Phàm chỉ nghe thấy bên tai tiếng chửi bới át hẳn tiếng mưa.
Bị nhấn chìm trong đội ngũ rất có cá tính này, Giản Phàm vẫn cảm thụ được bên cạnh mình là từng con người nhiệt huyết sôi sục, có người báo danh xung phong lên tuyến đầu, có người gọi đồng đội, có người đang hô tập hợp ở đâu rồi tiếng đồng đội dặn dò lên đường cản thận. Khung cảnh náo động mà rất trật tự, mọi người được phân phát áo mưa, ủng, đèn pin rồi theo người dẫn đội lên xe, tiếng máy nổ rầm rầm sẵn sàng xuất phát.
Lần đầu tiên không cảm thấy hoang mang về cuộc sống nữa, lần đầu tiên cảm thấy trong lòng đầy chặt, không phải vì tiền vì nữ nhân, vì nhà vì xe làm nhiếu loạn tâm thần, đây là thế giới của cảnh sát. Lần đầu tiên cảm thấy hai tiếng "Cảnh sát" khiến người ta ưỡn ngực tự hào.
“ Giản Phàm, có sợ không?” Chẳng biết đội trưởng đã tới bên cạnh từ lúc nào hỏi:
Giản Phàm cười rất sáng lạn, lắc đầu, y chỉ thấy người bừng bừng, không có chút sợ hãi nào.
“ Bất kể chuyện gì cũng cần có người đi làm, làm cảnh sát là làm chuyện mà rất nhiều người không muốn làm, cậu sắp nhập nghề rồi đấy.” Tần Cao Phong cười vỗ vai Giản Phàm, nhớ tới chàng trai năm ngoái sống chết không muốn đi làm hình cảnh có chút buồn cười:
“ Đội trưởng, tôi đã nhập nghề rồi.” Giản Phàm cố gắng đứng thật thẳng lưng, nhưng vẫn thấp hơn đội trưởng nửa cái đầu:
“ Vẫn chưa đâu ... có điều dám đứng ra chứng minh cậu đã là một nam nhân rồi.” Tần Cao Phong chỉ ngoài cửa: “ Xe thứ 17, tôi dẫn mọi người đi.”
“ Vâng. “ Giản Phàm kính lễ đội mưa chạy lên xe.
Trong xe phát bản nhạc hùng tráng, đó là bài hát quen thuộc.
- Ở thành phố phồn hoa
Ở sơn cốc tĩnh mịch
Bóng dáng cảnh sát nhân dân
Đi cùng mặt trăng lên, đi cùng mặt trời lặn
Ở bờ biển cuộn sóng
Ở bên cương đẫm sương
Bóng dáng cảnh sát nhân dân
Khoác lên người ánh trăng, tắm cùng sương buổi sớm ...
Hết Q3, một chương rất hào hùng, mặc dù chưa thể nói là có thiện cảm, ít nhất truyện giúp mình hiểu hơn về nghề cảnh sát, cảm thông phần nào với họ.
QUYỂN 4 - TỨ DIỆN SỞ CA