Chương 002: Trường cảnh sát nhiều lưu manh.
“ Oa ca, em biết anh không có mục tiêu gì lớn, nhưng sao anh cứ suốt ngày đeo Ô Long bên miệng. Có gì hay chứ, em ghét về nơi đó, buồn tẻ ảm đạm, mỗi lần ở thành phố về, cảm giác thời gian nơi đó như ngừng trôi ấy, cái gì cũng chậm, chán chết đi được. “ Thành Cương không tán đồng quản điểm nhân sinh của Giản Phàm, Oa cả mới trên hai mươi, tuổi trẻ sôi nổi mới đúng, vậy mà suy nghĩ cứ như ông già 60 vậy, lúc nào cũng chỉ muốn về quê, thật không sao hiểu nổi:
“ Mày không muốn về thì thôi, anh thấy ở huyện rất tốt, làm cái hộ tịch cảnh sát, làm cảnh sát bàn giấy trong đồn, nắng không tới đầu, mưa không tới mặt, không phải tốt à? Nếu không làm cảnh sát khu vực, ngày ngày đi tuần, đi quả quán xá được người ta mời ăn, thi thoảng có quà cáp, thấy đứa nào chướng mắt, anh hô bọn Hắc Đản, Thán Chùy tới dằn mặt ... Ha ha ha, sống thế lại chả sướng à?! Ngày ngày làm vài ba chén rượu, ra đường sờ mông mấy em gái xinh đẹp, túi tiền dầy cộp, cho mày thèm chết.”
Giản Phàm mơ ước cuộc đời cảnh sát trong tương lai, trong lý giải và nhận thức của y, làm cảnh sát là nhiều chỗ hay như vậy. Thành Cương mồm mép không bằng Giản Phàm, gãi gãi đầu, cảm giác sống thế cũng hơi bị được.
Thành Cương không nói, nhưng lại có người đằng sau nghe được, hừ một tiếng chanh chúa nói:” Phì, lưu manh, làm sao anh lại trà trộn được vào đội ngũ cảnh sát thế?”
Giản Phàm quảy đầu lại, chính là Ngưu Manh Manh vừa cùng nhóm với mình, mặt trông như bạch thiết nhục, môi dày, nghe nói cô gái này bị người cha có bối cảnh cưỡng ép vào đội ngũ cảnh sát. Ngày ngày đầu đã bị Giản Phàm đặt biểu hiệu "thanh thuần tiểu phì ngưu", về sau truyền đi truyền lại thành "thanh thuần tiểu phì nữu", rồi không hiểu vì sao tới tai em gái béo, từ đó Ngưu Manh Manh mỗi lần nhìn Giản Phàm đều như nhìn kẻ thù giai cấp, cái mặt đẹp trai cũng không vớt lại được chút thiện cảm nào.
“ Này Bàn Nữu, chúng ta là đồng chí cùng giai cấp, lưu manh ở đâu rằ? Là cảnh sát dự bị, nói chuyện có chứng có cứ, em bảo anh là lưu manh, trừ khi em ở cùng ngành.”
Mấy nam sinh đứng hàng trước vai rung rung, tám thành muốn cười sợ huẫn luyện viên nhìn, đang cố nhịn, luận đầu khẩu có nữ sinh nào là đối thủ của Giản Phàm, Ngưu Manh Manh bị nói tới đỏ mặt:” Lưu manh kèm vô sỉ.”
Tiếp theo đó có hai giọng nữ chi viện:” Vô sỉ hơn lưu manh.”
Hai cô gái vừa lên tiếng là, Dương Hồng Hạnh lớp trưởng tạm thời của lớp bọn họ, còn có Lương Vũ Vân học vi tính, nghe nói học tới trình độ lập trình rồi, là học viên duy nhất được phá lệ cho mang máy vi tính vào đội. Hai cô này đều là loại tiểu thư bối cảnh cao, tính cách đành hanh kênh kiệu, không ai dám đụng chạm.
Cái mồm đầy khẩu nghiệp của Giản Phàm mở rằ:” Này này, đứng lấy đông bắt nạt ít nhé, anh hoài nghi các em có phải yêu thầm tập thể anh không đấy? Nếu không sao lại hận sâu như vậy, anh vừa lên tiếng là cùng công kích, đúng là yêu càng nhiều hận càng sâu.”
Sinh hoạt trong trường huấn luyện khô khan buồn tẻ, vì thế nam nữ trêu ghẹo nhau càng tợn. Mấy học viên nữ phía sau nghe vậy mỗi người một câu đáp trả.
“ Bằng vào anh ấy à, đồ âm thịnh dương suy, trông như con gái.”
“ Đông Phương Bất Bại thì có.”
“ Con trai Trư Bát Giới.”
Đám con gái phía dưới đoàn kết kháng địch, bên trên không có học viên nam nào dám chi viện cho Giản Phàm, ở đây vốn nữ thì ít mà sói thì lại quá nhiều, cho nên ngày cả Ngưu muội muội như con gái Ngưu Ma Vương đánh mắt một cái cũng có cả đám theo, đám nam sinh ở đây lấy lòng họ còn chả kịp, ai dại dột đi chọc giận họ như Giản Phàm.
Hành vi của Giản Phàm trong mắt nam học viên là thiếu sáng suốt, nhưng bọn họ cổ vũ y, nếu không bằng cái mặt đẹp trai đó, đủ cuả hết toàn bộ học viên nữ.
Giản Phàm giờ đây như ngựa thoát cương vậy, vào nơi huấn luyện không bị mẹ đe nẹt nữa, cái đuôi vểnh càng lúc càng cao, nghe đám nữ sinh cười khúc kích với nhau, Giản Phàm đột nhiên đổi thái độ, nhũn nhặn nói:” Các em đừng thế được không? Tính là anh thầm yêu các em cũng được, các em đều như hoa như ngọc, chẳng lẽ không phát hiện rằ, 32 nam sinh trong lớp đặc biệt này đều nguyện quỳ dưới chân các em.”
Lời này còn tạm được, cho rằng Giản Phàm bị số đông khuất phục rồi, lớp trưởng Dương Hồng Hạnh phát ngôn:” Biết là tốt, anh mà còn tiếp tục bắt nạt Manh Manh, cẩn thận tới lớp cầm nã, tám hoa khôi cảnh sát chúng tôi đánh anh một trận.”
Không ngờ Giản Phàm lật mặt như trở bàn tắy:” Xem ra anh không bày tỏ, các em không hiểu tình cảm của anh. Hạnh muội à, mỗi lần nhìn em từ sau lưng, anh chỉ muốn phạm tội, Vũ Vân muội, anh nhìn em từ bên cạnh là lập tức rút lui, còn Bàn Nữu, em càng lợi hại đấy, nhìn em là anh muốn tự vệ. Từ xưa có có câu, trường cảnh sát lưu manh nhung nhúc, anh thấy phải thêm chữ nữ trước lưu manh mới chuẩn.”
Mấy câu này quá ác rồi, hàng nam học viên phía trước thiếu chút nữa rời hàng tránh tai bay vạ gió, nữ học viên tím mặt nhìn nhau, Dương Hồng Hạnh co chân đá luôn.
“ Á..” Giản Phàm cứ tưởng quân tử động khẩu không động thủ, không đề phòng chới với ngã về phía trước, ngã một phát kéo theo liền hai ba người.
Tức giận quảy đầu, đám nữ học viên đứng thẳng tắp, mắt nhìn về phía trước, bộ dạng như không liên quản, nhưng môi thì mím chặt, sợ cười thành tiếng.
Huấn luyện viên giật mình quảy đầu lại, thấy cảnh đó quát:” Giản Phàm, chuyện gì thế?”
“ Báo cáo huấn luyện viên, tôi bị trẹo chân, không đứng vững.” Giản Phàm lảo đảo đứng lên, hoàn toàn đánh giá thấp mức độ bạo lực của đám nữ sinh này, không dám nói thật, ác danh bị nữ sinh đá đít không ai dám nhận:
“ Giản Phàm, lát nữa giải tán cậu ở lại.”
“ Á, làm gì ạ?”
“ Nhặt đầu đạn.” Huấn luyện viên không nhiều lời chỉ nói một câu:
Giản Phàm hậm hực "vâng" một tiếng, nhặt đầu đạn là việc vất vả nhất, vì không dễ tìm, đặc biệt là kiểu bắn súng của mình, nhặt xong đem về kho súng thống kê, đây là cách xử phạt trong trường.
Tập bắn kết thúc, không ai giải tán cả, đứng đó xem trò vui, nhất là ba nữ sinh bị Giản Phàm chọc giận càng quá đáng.
“ Oa, soái ca, tư thế nhặt đạn của anh thật là soái.”
“ Này em trai, gọi chị đi, nhặt giúp cho.”
“ Không được, phải làm thêm cái mặt khóc nữa mới giúp.”
Mấy nữ sinh cười rũ rượi, huấn luyện viên thấy cảnh này bất lực lắc đầu, nhìn ra cổng, một chiếc xe cảnh sát việt dã đi vào, biết là chi đội trưởng tới, sai Dương Hồng Hạnh dẫn lớp bồi huấn trở về, còn mình chạy tới đón.
Người xuống xe cao lớn sừng sững nước da đen bóng khỏe khoắn, vai rộng eo thon, mặt chữ điền, người chắc nịch, toàn thân phát tán khí tức bạo lực làm ít ai dám tới gần, đó là Tần Cao Phong đội trưởng đại đội một hình cảnh, ngồi ở ghế phụ lái là lãnh đạo cấp trên, chi đội trưởng Kim Việt Thanh, còn một nữ cánh sát vóc người tầm thước cân đối, thần thái điềm đạm mà huấn luyện viên không nhận rằ, chính là Sử Tĩnh Viện.
“ Chi đội trưởng Kim, đội trưởng Tần, chào các anh, ngọn gió nào thổi các anh tới đây vậy?”
Huấn luyện viên mời ba người tới văn phòng ở bên thao trường, pha trà mời thuốc, hàn huyên vài câu, chi đội trưởng Kim lấy danh sách ra nói đùa:” Tiểu Lữ, lần này chúng tôi được cục trưởng Lưu cho phép, chuyên môn tới chọn người, cục trưởng Lưu nói, cậu phải phối hợp vô điều kiện đấy.”
“ Không thành vấn đề, anh chọn tôi cũng được, chi đội trưởng Kim, bên hình cảnh đang thiếu người à?”
“ Chứ còn không à, kẻ nào kẻ nấy chui vào cơ quản, thích ngồi điều hòa máy lạnh, ai muốn lên tuyến đầu chứ? Chúng tôi khó khăn lắm mới bồi dưỡng được vài người, làm chưa được bao lâu không chịu nổi chạy mất, hình cảnh có bao giờ là không thiếu người đâu.” Chi đội trưởng lắc đầu thở dài:
Huấn luyện viên cũng hiểu:” Vậy tôi nói trước, tốt nhất anh chọn ở chỗ khác đi, nhóm này tệ lắm.”