Chương 003: Anh chàng mắt đồng bộ.
“ Thế sao? Đến một người cũng không có à?” Chi đội trưởng Kim ngạc nhiên: “ Không đến nỗi kém thế chứ?”
Huấn luyện viên lật hồ sơ dày xem quả một lượt, miệng thì nói:” Về lý luận tạm chấp nhận, tố chất văn hóa khá cao, nhưng tố chất thân thể thì kém lắm, lại nhiều học viên còn có bối cảnh lớn, tôi mắng không dám mắng, chẳng biết tôi huấn luyện họ hay họ huấn luyện tôi. Đám tiểu thiếu gia, tiểu công chúa bị nhốt vào môi trường khép kín này rất bức xúc, ngày ngày đầu tuyên bố thống nhất cất giữ điện thoại máy tính thì có một nửa la hét tôi xâm phạm nhân quyền, đứa nào đứa nấy lọc lõi sõi đời, đâu như thời chúng tắ, tổ chức bảo làm gì là tuân theo ngày ... Ở đây hết đó, hồ sơ và thành tích huấn luyện, các anh nhìn trúng ai cứ chọn. Không hợp cách đừng trách tôi.”
Lời này khiến ba người kia đều cười.
“ Quản niệm của anh cũ rồi, lớp đặc biệt này đều là học viên có sở trường, nghe cục trưởng Lưu nói có người tiếng Anh chuyên ngành cấp 6, có lập trình viên cao cấp, dùng công nghệ tăng cường lực lượng là con đường phải đi mà. Anh đối xử tốt một chút, bọn họ khi đề bạt một cái là thăng tiến như tên lửa, ngoảnh đi ngoảnh lại người ta đã thành cấp trên của anh rồi đấy ... Ha ha ha, xem xem, mấy người này thế nào? “ Chi đội trưởng Kim khoanh tròn vài cái tên trên danh sách rồi hỏi:
“ Tiêu Thành Cương à? Cậu ta là hạt giống tốt, xuất thân trường võ, tố chất thân thể khỏi phải nói, bắn súng cực chuẩn, có tinh thần, sau này cho ra thực địa được, chỉ là đầu óc không được linh hoạt cho lắm, còn trẻ, đào tạo được. Lưu Giang Phong cũng tạm, hơi cô độc lầm lì, tuổi hơi cao, hai sáu rồi, tuổi này mới bắt đầu chỉ có thể làm văn phòng . Hả, các anh có nhầm không? Giản Phàm á? Ha ha ha ..” Huấn luyện viên xem tới tên Giản Phàm thì bật cười:
“ Sao thế?” Tần Cao Phong và Sử Tĩnh Viện tới đây mang kỳ vọng lớn với Giản Phàm, ngạc nhiên hỏi:
“ Ha ha ha, chàng trai đó nói thế nào nhỉ, hơi khác người . ngày đầu tới đăng kỳ sở trường, các anh biết cậu ta ghi gì không? Là biết ăn! Cậu ta có thể liền một lúc kể tên hơn trăm món ăn không vấp không lặp, cái miệng đó không chỉ giỏi ăn, càng giỏi cãi nhau với nữ sinh. Cả đám nữ sinh cũng không cãi lại được một mình cậu tắ, đám tiểu thư cao ngạo đó thường xuyên bị chọc nổi điên .”
Sử Tĩnh Viện phì cười nói vào: “ Cậu ấy đúng là giỏi ăn, mồm mép cũng ghê lắm, nhà mở quán cơm mà.”
“ Cái khác không nói, tính thành tích coi như có ưu có khuyết, chấp nhận được, nhưng tệ nhất là cậu ta bị mắt đồng bộ.” Huấn luyện viên thở dài:
“ Mắt đồng bộ là sao?” Sử Tĩnh Viện không hiểu:
Tần Cao Phong nhíu mày giải thích:” Chính là hai mắt không thể một nhắm một mở, chỉ có thể cùng nhắm hoặc cùng mở thôi.”
“ Đúng rồi, đây, mọi người xem đi. “ Huấn luyện viên lấy điểm tập bắn rằ:
“ 5 điểm?!” Sử Tĩnh Viện thốt lên, cầm bảng điểm lên xem thật kỹ:
“ Đấy là thành tích tốt nhất rồi.” Huấn luyện viên còn thấy chưa đủ kinh động, thêm vào một câu:” Tôi dạy nhiều học viên rồi, gặp không ít chuyện dở khóc dở cười, lần đầu bắn súng, bóp cò xong ném súng bịt tai có, bắn súng tứ tung có, ai cũng dạy được, dần dần ra thành tích rồi. Chỉ anh chàng mắt đồng bộ này không sửa nổi, cậu ta có thể làm việc khác, chứ cầm súng lên tuyến đầu thì khỏi rồi, mọi người chọn người khác đi.”
Sử Tĩnh Viện thất vọng đặt bảng điểm xuống, không bắn được súng thì làm hình cảnh sao được, vừa đứng lên nhìn ra cửa sổ chợt vẫy tắy:” Đội trưởng, nhìn xem ... Kia không phải Giản Phàm à?”
Tần Cao Phong quảy đầu nhìn, chỉ thấy ở sân huấn luyện, Giản Phàm đang cầm cái hộp chạy đi chạy lại, bọn họ đều là người từng trải, biết y đang nhặt vỏ đạn.
Trò chuyện thêm một lúc rồi mọi người tạm biệt huấn luyện viên, lên xe rời đi, tới gần cổng, Tần Cao Phong phanh xe lại: “ Chi đội trưởng, tôi luôn cho rằng chàng trai đó là hạt giống tốt, hiếm có lắm, hay là cân nhắc thêm?”
“ Cân nhắc cái gì nữa, nếu là khiếm khuyết khác còn miễn cưỡng chấp nhận, không bắn được súng thì làm ăn gì nữa? Sao, cậu cần người pha trà rót nước à?” Chi đội trưởng Kim trêu:
“ Tôi đâu có phúc đó ...” Tần Cao Phong thở dài, lại đạp chân ga phóng đi:
Cuộc sống huấn luyện vẫn diễn ra đơn điệu như vậy, sáng 6 giờ sáng thức dậy, 6 giờ 30 tập chạy, 8 giờ tới 11 giờ 40 huấn luyện các hạng mục, buổi chiều tiếp tục huấn luyện, cho dù không huấn luyện thì cũng học chính trị tư tưởng hoặc tri thức cơ bản của cảnh sát. Buổi tối ăn cơm xong thì toàn bộ tập trung xem thời sự, sau đó tới trước giờ tắt đèn 22 giờ là giờ tự do hoạt động.
Công bằng mà nói thì cường độ huấn luyện không hề lớn, có điều cũng đủ làm đám học viên mới này kêu khổ không thôi, nhất là trong thời gian huấn luyện không được phép rời đội, không được tùy ý dùng điện thoại, chỉ có thời gian hoạt động tự do mới được phép dùng điện thoại công liên hệ với giả đình, khiến những người đã quen với công cụ thông tấn hiện đại không chịu nổi.
Khó chấp nhận nhất là không được vào mạng, đúng là đảo lộn hết cả phương thức sinh hoạt hiện đại, chặt đứt phần quản trọng nhất của cuộc sống, quá nửa vừa vào trường là than vãn không thôi, may mà chỉ huấn luyện một tháng, nếu không có người trốn rồi.
Giản Phàm thì chẳng thành vấn đề, y vốn ít lên mạng, điện thoại thì mất rồi, khỏi phải nộp, còn về huấn luyện à? Đùa, làm việc trong quán còn mệt hơn. Tham giả huấn luyện 20 ngày, Giản Phàm thấy nhẹ nhõm hơn cuộc sống bên ngoài, chủ yếu là tâm lý được giải phóng, có công tác đàng hoàng rồi, yên tâm rồi, sau này không sợ mẹ bắt thi hết cái này cái nọ nữa. Cho dù bắn súng quá tệ, nhưng môn khác thì chắc chắn không sợ xếp bét, nghĩ như thế, cuộc sống càng thoải mái, chỉ là nhớ Hương Hương, xâ xôi cách trở đã đành, đây ở cùng một thành phố mà chẳng được gặp ...
Buổi chiều bị phạt nhặt đầu đạn, khi tới phòng bảo quản súng, thấy Tần Cao Phong và Sử Tĩnh Viện, nhưng lại vờ không thấy, y không muốn tiếp xúc với những người này, nhất là Tần Cao Phong, cao trên 1m9, hai hàng lông mày đậm chạy ngang mặt phối hợp với cãi mũi ưng, làm người ta ít nhiều rợn người, cái loại trời sinh ác tướng này không phải hung binh thì cũng làn hãn phỉ, tóm lại là không quen biết gì là tốt nhất.
Ăn tối xong, xem hết thời sự, theo thông lệ tới phòng hoạt động tầng một gọi điện, đây là phương thức liên hệ duy nhất với bên ngoài. Giản Phàm thông thường gọi điện tới quán hỏi thăm cha, cùng mẹ tán gẫu, từ khi mặc cảnh phục vào, mẹ thấy con trai làm nở mày nở mặt rồi, đều cỗ vũ vài câu. Sau đó thì hỏi thăm Phí Béo xem sống ở nông thôn ra sao, nghe hắn phét lác một phen, sau đó gọi điện hỏi thăm đám lão đại, lão tắm sống thế nào.
Ai cũng ổn cả rồi, chỉ có mỗi lần gọi điện cho Hương Hương là gặp phải không khí lạnh, nói chuyện không nóng không lạnh, làm Giản Phàm thấy quải quái, đoán chừng vì lần này kế hoạch tương lai mà hai người bàn bạc rất lâu tắn thành bong bóng. Hương Hương vẫn không tán đồng Giản Phàm làm cảnh sát, mỗi lần bàn tính chuyện tương lai, Giản Phàm lại nuốt lời, khiến y rất áy náy.
“ ... anh về huyện Ô Long làm cảnh sát, nhà có sẵn, ăn uống không lo, toàn bộ tiền lương có thể giành dụm, vài năm nữa đủ vốn rồi, lại có quản hệ trong ngành, lên thành phố mở quán ăn không phải dễ sao, chúng ta vẫn có thể thực hiện kế hoạch . được, được em mệt nghỉ đi . a lô .” Giản Phàm nghe tiếng tu tu phát ra từ điện thoại mà thở dài, Hương Hương ở đầu kia đã cúp máy rồi, chẳng như trước kia muốn y dỗ ngọt mấy câu mới chịu:
Giờ mới biết tình yêu không chỉ có chúa cay ngọt bùi mà còn có cả sự mệt mỏi, thừ người ngồi ra không biết sau này hai người thế nào, Giản Phàm không dám tưởng tượng một ngày Hương Hương sóng vai bên chàng trai khác...