Chương 004: Cùng mỹ nữ ngắm trăng.
Giản Phàm gọi điện xong uể oải đứng dậy chuẩn bị về KTX, đột nhiên thấy có em gái mặc cảnh phục hai tấy khoanh trước ngực, mắt sắc như dao lành lạnh nhìn mình chằm chằm nãy giờ.
Là Dương Hồng Hạnh, cô nàng này không phải tới kiếm chuyện chứ? Lớp cầm nã đến cả Tiêu Thành Cương cũng không dám đối luyện, Giản Phàm đoán tác giả cú đá buổi chiều là của cô nàng này.
“ Giản Phàm, anh là nữ nhân đấy à, gọi một cuộc điện thoai mà tới nửa tiếng ... ra đây, tôi có chuyện tìm anh.”
“ Tìm anh à?” Giản Phàm thò đầu ra cửa sổ:
“ Nhìn cái gì?” Dương Hồng Hạnh khó hiểu:
“ Nhìn xem em có dẫn đội quân nương tử tới chuẩn bị bắt cóc anh không? Một mình anh không đối phó được nhiều em gái như thế.” Giản Phàm hồ nghi nói một câu khiến người đang gọi điện trong phòng đều cười:
“ Bằng vào anh, một mình tôi là có thể xử lý, cần ai nữa à? ra đây, tôi có chuyện muốn nói.”
Giọng Dương Hồng Hạnh hòa hoãn hơn vài phần, Giản Phàm xác nhận không có nguy hiểm gì mới đi theo, bên ngoài đèn rất sáng, làm người ta yên tâm hơn.
“ Lớp trưởng, bày trò gì đấy, chúng ta hòa rồi mà, nếu nói thì anh bị thiệt mới đúng, chỉ nói vài câu, bị bọn em đá, lại còn bị phạt, muốn trả thù là anh mới đúng.” Đám nữ sinh trong lớp cô nào cũng kênh kiệu ngang ngược cả, Giản Phàm vốn không thích lắm, thi thoảng trêu chọc đặt biệt hiệu cho người tắ, tự biết người ta chẳng ưa gì mình:
Không ngờ lần này tính khí Dương Hồng Hạnh rất tốt, dùng giọng điệu có phần lả lơi hỏi:” Sao, tôi tìm anh không thể có chuyện khác à? Tôi buồn chán, tìm người trò chuyện không được sao?”
“ Không thể nào.” Giản Phàm bật cười, y không dại tin lời ma quỷ:” Lớp trưởng, chúng ta có gì mà trò chuyện chứ, đám nữ sinh bọn em đều hận không thể đá anh vài cái mà, với lại thân phận của em, anh có thể nói gì với em đây, không phải định đem bần nông quê mùa bọn anh ra đùa chứ?”
Nghe nói phàm là nữ học viên tuyển vào lớp đặc biệt đều có sở trường, hoặc là bối cảnh khiếp người, Giản Phàm tự biết mình, trong lớp có thân thiết thế nào, ra ngoài cổng trường huấn luyện, dù cùng nghề cũng phân chia ra năm bảy loại cấp bậc. Những nữ sinh này nói không chừng rời trường một cái là vào cục công an, thậm chí là lên sở, khởi đầu đã cao hơn hẳn họ.
Không ngờ Dương Hồng Hạnh không giận, còn hết sức uyển chuyển nói:” Giản Phàm, đứng làm hỏng phong cảnh thế được không, nhìn ngoài kia đi, ánh trăng như nước, ngân hà long lanh, tôi chỉ kiếm một người cùng mình tản bộ, tâm tình, anh không từ chối chứ? Trong lớp chúng tắ, chỉ có anh vừa mắt nhất, lại khéo ăn nói, tôi không tìm anh thì tìm ai?”
Quyến rũ trắng trợn, giống như nam nữ buồn chán chơi trò ái muội vậy, tuấn nam mỹ nữ, cũng hợp lý đấy.
“ Thế à?” Giản Phàm nhìn Dương Hồng Hạnh dưới ánh đèn vàng, bỏ đi thái độ thù địch, cũng có vài phần ôn nhu, tuy không quá xinh đẹp, nhưng khiến cười ta yêu thích, nhất là có sống mũi thẳng lại cao, đặt trên khuôn mặt trái xoan, giống như một ném bút của đại giả thư pháp, khiến khí chất tăng mấy bậc:
“ Lại còn không phải sao?” Dương Hồng Hạnh đi về phía cửa, vài phần kiêu kỳ tùy ý nói:” Đi thôi, nhân lúc tâm tình bản cô nương tốt, cho anh một cơ hội cùng mỹ nhân ngắm trăng, đừng để tôi nghĩ lại rồi hối hận.”
Không biết cô nàng này bày trò gì, làm bộ tới mức nào, Giản Phàm tủm tỉm cười theo sau.
Trong thời gian hoạt động tự do, sân huấn luyện vẫn tấp nập, túm năm tụm ba, học viên bất kể cùng lớp hay không tụ tập chuyện trò, càng có một số tinh lực dư thừa không chỗ phát tiết chạy quảnh sân hoặc là chống đẩy, chỉ tiếc là trời còn sớm, căn bản không thấy cảnh trăng lên đầu cành trúc. Hơn nữa thời tiết đã khá lạnh, lạnh tới thiếu luôn không khí ái muội.
Dương Hồng Hạnh thong thả đi trước, trang phục huấn luyện rộng không nhìn ra vóc dáng có yểu điệu lả lướt hay không, đây cũng là chỗ khiến Giản Phàm thiếu hứng chí, hơn nữa nhìn trộm mấy lần, ánh sáng không đủ tốt, không phát hiện ra cô gái này có vẻ ái muội hoặc mong đợi gì không để đưa ra phán đoán chuẩn xác.
Quảy đầu nhìn thấy Giản Phàm giữ khoảng cách với mình, tựa như đúng là buồn chán tán bộ thật, hơn nữa trầm tư nhìn trời không nói gì, chẳng giống vẻ mồm mép ban ngày, Dương Hồng Hạnh đành lên tiếng trước:” Giản Phàm, anh suốt ngày lên mặt đàn anh, rốt cuộc anh bao tuổi, nhìn anh như học sinh cao trung.”
“ Anh mặt non mà, năm nay 24 rồi, nếu tình tuổi mụ theo cách ở quê thì 25, còn em?”
“ Tôi kém anh một tuổi, xem ra đúng là làm anh được đấy, vậy sau này tôi gọi là anh Phàm nhé?” Dương Hồng Hạnh có chút ôn nhu nói:
Giản Phàm hơi rùng mình, giả quả đi, nghe là biết không có kinh nghiệm yêu đương mấy, vậy mà còn định đi quyến rũ nam nhân, không biết sáng kiến của kẻ bại não nào:” Không dám đâu, lớp trường, bình thường chúng ta đùa giỡ thôi, chứ anh không có ý gì đâu nhé.”
“ Tôi muốn đấy, anh sợ gì?”
“ Sợ là sợ cái này, em muốn, anh càng muốn hơn, muốn dừng cũng không được.”
Một câu nói làm Hồng Hạnh khúc khích cười, còn lườm Giản Phàm một cái chắp tấy song lưng quảy đi, thoáng phong tính ấy làm Giản Phàm lúng túng, không khỏi hồ nghi, chẳng lẽ em gái này thích mình thật? Không giống, trước sau quen nhau có hai mươi ngày thôi mà ... Giản Phàm càng nguyện tin rằng chỉ là cô gái thành thị buồn chán kiếm người tán gẫu.
Nam nữ đều giống nhau thôi, nam nhân cô đơn muốn tìm nữ nhân, ngược lại cũng thế.
Dương Hồng Hạnh tất nhiên không biết tâm tư quỷ quái của Giản Phàm vận hành ra sao, cười duyên hỏi:” Giản Phàm, anh tốt nghiệp trường nào?”
“ Học viện thương mại Sơn Bắc.”
“ Oa, tốt nghiệp học viện thương mại lại đi làm cảnh sát? Rất có lý tưởng.”
“ Lớp trưởng, em thực sự không hiểu hay là giả vờ? Em cho rằng nơi này của chúng ta là trường Harvard à? Chúng ta tốt nghiệp không có việc làm mới tới đây, em nhìn anh chẳng lẽ không phát hiện điều gì?”
“ Phát hiện điều gì?”
Giản Phàm chỉ mặt mình:” Sản phầm thất bại của cải cách giáo dục, bọn anh đều thế cả, nhớ năm xưa vào trường đã có câu cửa miệng, học viện thương mại nhìn xâ tinh quảng lấp lánh, nhìn gần thối nát muôn phần, mười giáo viên chín tên ngốc, còn lại một, thần kinh thác loạn ... Giáo viên còn như thế, bọn anh có khá được không?”
“ Ha ha ha ... “ Dương Hồng Hạnh cười phì một phát, đứng lại vịn vào thân cây cười mới không ngã:” Chết mất thôi, không ngờ anh hóm hỉnh như vậy.”
Giản Phàm nhún vai:” Anh nói sự thật thôi, phải rồi, em thì sao? Nãy giờ toàn hỏi anh.”
“ Tôi thì tốt nghiệp học viện đối ngoại Thượng Hải, cha mẹ tôi muốn tôi thi làm công vụ viên trong hệ thống thuế vụ, nhưng tôi từ nhỏ đã ao ước mặc cảnh phục uy phong, trừ gian diệt bạo, hành hiệp trượng nghĩa. Bọn họ không đồng ý, nên ... Sau đó anh biết rồi, chúng ta thành bạn học.” Dương Hồng Hạnh một lời nói hết, đơn giản rõ ràng, trải quả thế nào, nói như vậy:
Tốt nghiệp trường có giá vậy mà đi làm cảnh sát, Giản Phàm cảm thàn: “ Ồ, hiểu rồi, em thuộc chủ nghĩa xã hội không tưởng.”
Hai người vừa đi vừa nói, chủ đề ngày một rộng, khoảng cách ngày một gần, tuy Dương Hồng Hạnh không nói rằ, nhưng ý tứ mập mờ trong đó làm Giản Phàm cảm giác cô xuất thân không đơn giản, không giống như những người nói bố tôi là cục trưởng, mẹ tôi là chủ tịch.
Bất tri bất giác đã đi quảnh thao trường mấy vòng, Dương Hồng Hạnh thình lình hỏi:” Giản Phàm anh có bạn gái chưa?”
“ Có rồi! “ Giản Phàm ở loại chuyện này rất rõ ràng, không cần suy nghĩ, cũng không ỡm ờ đáp luôn, còn bổ xung thêm: “ Anh và cô ấy là thanh mai trúc mã, yêu nhau từ thời học cao trung, chỉ thiếu lĩnh giấy chứng nhận nữa thôi.”
“ Ồ, anh thật thà thật đấy.”
“ Chuyện này thì liên quản gì tới thật thà hay không?”
“ Đương nhiên là liên quản rồi, không giống nhiều nam nhân, thấy mỹ nữ là chỉ muốn đóng dấu độc thân lên mặt.”
“ Con người anh rất đường hoàng, em yên tâm. À lớp trưởng, sao lại quản tâm tới bạn gái anh thế?” Giản Phàm nói mà chẳng hề đỏ mặt:
“ Tôi hỏi thì sao nào, thật tiếc, nam nhân tốt có người nhanh chân đi trước.”
Tiếng thở dài này làm Giản Phàm nhộn nhạo, nghe khẩu khí này, em gái đúng là có chút ý tứ với mình, sớm biết vậy thì nói chưa có bạn gái, thêm luôn một câu, vẫn là xử nam!